Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 198: Ghen



Cả tửu lâu im lặng dị thường, không khí cực độ căng thẳng nhưng chẳng ai dám nói câu nào, chỉ còn tiếng động đũa, tiếng nhai nuốt nhỏ nhẹ nhưng thanh thúy của ai kia.

Vách tường bên hông tửu lâu bị đánh ra một cái lỗ thủng, bụi đất bay đầy cũng không che lấp được thân hình lảo đảo của đám người Huyền Kiếm Tông cùng với gương mặt xấu xí của họ.

"Lão bản, chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng thượng đẳng."

Bạch Cửu cẩn thận nhai nuốt, khuôn mặt vẫn non nớt không giảm nhưng lời nói không chút gợn sóng, không tha nghi ngờ bình thản vang lên. Sự khác biệt giữa hai thái cực như vậy khiến nó trong đặc biệt khôi hài, ít nhất Bạch Dữ cảm thấy vậy. Nhưng hắn là sủng nịnh không có biên giới, dung túng mười phần, chẳng sợ người khác không biết.

"Có ngay!"

Lão bản bừng tĩnh từ trong sững sờ, tay chân vẫn nhanh nhẹn mà hối thúc tửu nhị đi chuẩn bị phòng cho họ.

Đám người Huyền Kiếm Tông giận mà không dám nói gì. Không phải không dám đấu, mà cơ bản là đấu không lại. Họ chẳng ngu mà nhìn không ra đối phương cùng họ tu vi khác biệt. Cái danh Huyền Kiếm Tông đã không thể hù dọa, họ chỉ có thể nuốt xuống một ngụm lửa giận. Thế nhưng đám người cũng không có rời đi, lần này họ có mặt ở đâu không phải tự nhiên mà là có định sẵn.

Rõ vậy, hai người Bạch Dữ còn chưa ăn xong thì một nhóm người nữa đã xuất hiện trước cửa tửu lâu.

"Là tiên tử của Vân Hạc Môn!"

"Náo nhiệt rồi!"

"Không phải sẽ còn những môn phái khác đấy chứ!"

"Có phải có tin gì mà chúng ta không biết không!? Mau nói!"

Xung quanh truyền đến tiếng xôn xao đánh động hai người đang tập trung ăn uống, nhất là ba chữ Vân Hạc Môn lọt vào trong tai tiểu chuột đặc biệt có lực. Bạch Cửu lập tức ngẩng đầu khỏi chén cơm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.

Người của Vân Hạc Môn đang hỏi han bắt chuyện với người Huyền Kiếm Tông chật vật đứng ở bên ngoài. Thân ảnh như thiên tiên của Khúc Tử Nhi tức khắc lọt vào tầm mắt của Bạch Cửu.

Phản ứng đầu tiên của nó là quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, môi nhỏ ướt át bóng bẩy do dầu mỡ cũng bĩu ra, khiến Bạch Dữ không hiểu ra làm sao.

"Làm sao vậy? Không muốn ăn nữa?"