Nhiều thứ âm thanh hỗn cùng một chỗ, đinh tai nhức óc khuấy động cả một góc trời.
Một đám người thuộc các môn phái khác nhau, y bào nhiều màu sắc xen lẫn với nhau, không ngừng đối kháng với âm sát khí phía trước.
Không biết có phải đã đạt được nhất trí hay không mà một chút bối rối khi bị ép dính cùng một chỗ cũng không thấy, rất nhanh đám người đã đẩy được âm sát khí lùi lại nữa dặm.
Bởi vì nơi họ đánh vào khá gần Huyền Dữ sâm lâm nên đám yêu tộc cao tầng rất nhanh đã biết tin mà đến thám thính tình hình.
Họ rất thắc mắc đám đại phái này khi không chủ động tiến công âm sát khí là thế nào. Thế nhưng bọn họ đánh gần biên giới sâm lâm, vô hình chung lại giúp yêu tộc đẩy lùi âm sát khí, có thể nói là giúp yêu tộc một đại ân không cần báo đáp. Cũng chính vì vậy mà yêu tộc đặc biệt vui vẻ, chỉ để cho thuộc hạ quan sát tình hình rồi báo cáo lại, cả đám vừa uống rượu vừa tán gẫu vui vẻ, một chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Đến khi âm sát chi khí tràn vào Huyền Dữ với tộc độ kinh người, thiệt hại một đám yêu tộc binh sĩ rồi họ mới giật mình thoảng thốt, bắt tay vào đẩy lùi âm sát khí.
"Chuyện này là sao!!?"
Hổ Vương gầm lên giận dữ vừa chỉ huy thủ hạ dưới trướng.
Trước mắt hắn, âm sát chi khí đã tràn vào tận vài dặm, một màu xám ngắt khiến hắn đau cả mắt.
Nhiều năm như vậy âm sát khí chỉ bồi hồi ở biên giới Huyền Dữ, chỉ có lúc đầu họ không kịp trở tay, có chút lóng ngóng nên tổn thất hơi lớn. Nhưng về sau họ luôn canh giữ cẩn thận, âm sát khí chưa bao giờ tràn vào nhiều như vậy.
Yêu tộc tộc nhân đã đánh nhau với âm sát khí, nhưng cái khiến bọn họ bực bội nhất là âm khí đang ảnh hưởng từng chút một đến linh khí nơi này. Một khi đã ô nhiễm thì rất khó tinh lọc, sao có thể không khiến hắn giận dữ cho được.
"Bẩm Vương, vốn dĩ đám nhân sĩ loài người kia đang đánh nhau với âm sát khí, tự nhiên lại đổi hướng vào Huyền Dữ."