Bạch Cửu nói không lâu thì đám người đại phái kia đã tụ tập trước khu vực tràn ngập tử khí âm trầm, chuẩn bị lên kế hoạch đánh vào bên trong.
Mâu Mân không đợi cho họ đánh vào mới phản kích, hắn kích động đám âm sát chi khí đánh phủ đầu bọn họ trước. Bình thường hắn không có nhúng tay vào chuyện điều binh này, lần này là lần đầu tiên.
Hắn so với người ngoài cuộc hiểu rõ hơn chuyện này, đồ thành là ngoài ý muốn, không phải là điều hắn ao ước. Nhiều năm nay hắn đã ổn định được sự cuồng bạo trong huyết quản của mình, dù có lâu lâu tái phát thì cũng không đến mức khống chế không được hành vi của bản thân. Bây giờ nhúng tay vào điều khiển đám âm binh cũng vì không muốn quãng thời gian tốt đẹp bị phá hủy.
Mỏ tinh thạch này hắn không yêu thích gì, nhưng nó lại là nơi duy nhất nằm trong địa bàn của hắn có linh khí, nữ nhân kia có thể an tâm ở lại. Dù nàng suốt ngày treo ý đồ chữa bệnh cho hắn thì vẫn tốt hơn đám ngụy quân tử bên ngoài kia.1
Cứ như vậy, đám người danh môn chính phái kia mang theo một bầu nhiệt huyết mà tới, còn chưa ổn định lều trại, đóng trú hậu phương đã nghênh đón binh đoàn âm sát chi khí tiến đánh, chật vật mà đánh trả, khổ không nói nổi.
Nhiều năm nay bọn họ trốn tránh không hề có ý định tích cực thanh lọc âm sát khí, trả lại cho đại lục một bầu không khí trong sạch. Bây giờ vì lợi lộc mà đến đây, bên cạnh còn muốn làm lớn mạnh thanh danh của mình mà rêu rao với bên ngoài. Hiện tại đại lục tu sĩ ai ai cũng biết đám đại phái gióng trống khua chiêng đại nghĩa diệt thân, hư vinh đến mức mũi cũng sắp hểnh lên trời rồi. Nếu mà chưa gì đã bị đánh cho sấp mặt, chật vật như chó nhà có tang thì còn mặt mũi nào nữa. Chưa kể mục đích thật sự còn chưa có đạt được, sao có thể cam lòng đây.
Vậy nên dưới bao nhiêu con mắt của người đời, năm đại phái khí thế cùng quyết tâm hừng hực như lửa quyết định trường kỳ kháng chiến.
Bọn họ không hề biết rằng hiện tại họ chật vật như vậy đều là do có người ở giữa thúc đẩy.
Bạch Cửu thì vui vẻ cùng năm nhân núp ở một đầu khác của mỏ tinh thạch, lâu lâu chạy ra cùng Mộc Tâm Vi đàm đạo một chút rồi lại chạy về hú hí với nhau. Có kết giới nghịch thiên như vậy dù hai người muốn trường kỳ ở lại cũng vẫn rất đơn giản. Khi nghỉ ngơi còn sẽ lôi giường hàn ngọc ra nằm cho thoải mái. Dù sao chỉ cần họ không động nguyên khí thì mấy ai phát hiện ra họ đâu.
Muốn tu luyện thì Bạch Cửu chỉ việc uống linh d.ịch, Bạch Dữ thì tay nắm hạt châu tĩnh tâm cảm ngộ pháp tắc, một chút cũng không động nguyên khí. Cứ như vậy hai người ở dưới mí mắt của Mâu Mân cùng đối phương âm thầm chung sống hòa bình.
Dữ Dữ, ta cảm thấy Mâu Mân kia có ý đồ với Mộc cô nương.
Lúc này hai người đang ôm nhau nằm trên giường ngọc, vừa lăn lộn đến một thân mướt rượt xong nhàm chán tìm chuyện để nói.