Người Tiền gia thì càng thêm mờ mịt không rõ, thế nhưng với tác phong làm việc của họ, sao sẽ quan tâm người tới có lai lịch gì được.
"Các người là ai? Thiên Tâm Các hôm nay không mở cửa đón khách. Mời rời đi!"
Tiền Thanh Phong - Đại thiếu gia Tiền gia hất cằm ngạo mạn nói. Có điều ánh mắt hắn đặt trên người Bạch Cửu lại quá mức trần trụi khiến cho đôi mắt hẹp dài phong lưu trở nên đặc biệt xấu xa, ngũ quan đẹp xem là anh tuấn cũng giảm đi một bậc.
"Hừ!"
Một tiếng lạnh thanh như băng tuyết quét qua đại sảnh, Tiền Thanh Phong đứng mũi chịu sào bị hất ngược về phía sau. Nếu không có người của Tiền gia giữ lại thì hôm nay đã xấu mặt rồi.
"Cẩn thận cặp mắt kia của ngươi."
Lời này giống như mũi dao đâm vào biển tinh thần của Tiền Thanh Phong, mém chút đã khiến hắn không nhịn được mà hét thảm. Dù không có thì cơ mặt cũng vặn vẹo cả lên vì đau xót, lại thêm cảm giác nhục nhã khiến hàm răng hắn căng chặt, xém là cắn nát răng, lòng vừa giận vừa kinh sợ, ánh mắt như dã thú trừng trừng nhìn Bạch Dữ.
Bởi vì kình lực tập trung vào Tiền Thanh Phong nên người trong sảnh chỉ cảm thấy một chút áp lực đè nặng, thổi cho vạt áo tung bay mà thôi. Có điều việc này cũng khiến cho người khác kinh sợ, nhanh chóng phán đoán lại sức nặng của nhóm người này. Có người nhận ra Tạ Thanh thì rầm rì bàn tán với người bên cạnh. Cũng có người nhận ra Bạch Dữ hai người, thế nhưng chẳng có ai lên tiếng làm rõ thân phận của họ, để xem trò vui hôm nay sẽ hay đến mức nào.
Bạch Cửu tay nhỏ bé bám vào cổ nam nhân liếc mắt nhìn Tiền Thanh Phong một cái. Cái liếc nhìn này vừa lười biếng vừa có chút khinh thường, không giống khí chất trên người nó chút nào. Đương nhiên, đối với người có ý xấu với nó, sao nó có thể cho ánh mắt tốt đẹp được. Nó cũng không phải chưa trải sự đời, cũng đã từng giết người. Đối với người cũng phải tùy tình huống. Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài của nó mà phán đoán, chết lúc nào cũng không biết đâu.
"Thả ta xuống đi."
Môi hồng hé ra ghé vào tai nam nhân thủ thỉ vừa thuận tiện hôn nhẹ lên má hắn một cái, vuốt phẳng tâm tình không tốt của hắn luôn.
Bạch Dữ không nhiều lời thừa thãi, được nó an ủi tâm tình cũng tốt hơn, nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, còn không quên chỉnh lý lại y bào, vuốt thẳng bạch phát mềm mại của nó.
Người nhạy bén nhanh chóng phát hiện khí chất trên người thiếu niên đã thay đổi ngay từ lúc chân chạm đất. Nhưng nhìn kỹ thì lại không có thay đổi gì, khóe môi vẫn duy trì nụ cười ngây ngô, chỉ là... Ánh mắt sắc xảo lạnh nhạt hơn, khí tức toàn thân nổi lên, rõ ràng cho thấy nó không phải là một thiếu niên tay trói gà không chặt, lúc vô ý nhấc tay chỉnh hờ vạt áo còn mang theo kình lực mạnh mẽ khiến đại sảnh im lặng nổi lên một trận gió nhẹ như có như không.
Bạch Dữ hơi nhếch nhẹ khóe môi lạnh nhạt, sâu trong đáy mắt đều là sủng nịnh lan tràn nhìn thiếu niên đang ra vẻ cao nhân, làm cũng rất có hình có dạng, chỉ là... Đáng yêu muốn chết.1