Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 248: Không nói lý lẽ



"Ngươi là ai?"

Đứng đầu nhánh thứ ba - Cốc Dịch Lương, tam gia Cốc gia nhăn lại mày nhìn Bạch Dữ quát hỏi.

Mấy người phía sau ông ta đều nhìn chòng chọc vào nam nhân áo trắng tóc trắng phía trước, đủ loại ý tứ hiện lên trong ánh mắt họ khi lần tiên nhìn thấy hắn. Có ngờ vực, có khinh khỉnh, có ngạo mạn, còn có cả kinh hỷ... Nhưng tất cả đều nhận định mình chưa từng thấy người này trong Cốc gia. Nhìn điệu bộ nhàn nhã từ phía xa đi tới, có khả năng rất lớn là khách của ai đó trong Cốc gia. Nhưng dù sao ở đây có tận hai người có bối phận cao trong Cốc gia, vậy mà đối phương dám không đặt họ vào mắt, cứ vậy làm lơ.

Đúng vậy, Bạch Dữ xem như không nghe thấy, tiếp tục cắm đầu đi tới trước.

Cốc tam gia còn chưa kịp hét lên phẫn nộ đã có người vượt qua mặt ông ta, trước tiên chặn lại bước chân của Bạch Dữ.

Cốc Tịnh San giấu đi sự si mê trong mắt, một bộ kiêu ngạo hất cằm nhìn người nam nhân bị mình chặn lại. Cứ nghĩ sẽ nhìn thấy chút kinh diễm gì trong mắt đối phương, nhưng không... Cốc Tịnh San bị sự làm lơ triệt để của hắn chọc khùng, khuôn mặt kiều diễm đỏ lên lại càng thêm chọc người. Ít nhất ở đây vẫn có người say mê nàng ta, chính là thiếu niên duy nhất đi cùng họ, Cốc Thịnh - Đệ tử chi thứ ba đời này của Cốc gia.1

Cốc Tịnh Nhã dù không muốn thừa nhận cũng không được, so với nàng, Cốc Tịnh San vẻ đẹp thiên hướng quyến rũ này dễ làm nam nhân mê đắm hơn khuôn mặt thanh thuần như hoa lan của Cốc Tịnh Nhã. Dù so trình độ xinh đẹp thì hai người chẳng hề thua kém.

Cốc Tịnh San và nàng đều là đệ tử chi thứ tư của Cốc gia.

Thấy Cốc Tịnh San bình thường kiêu ngạo như khổng tước xòe đuôi, ỷ vào bản thân xinh đẹp mà chẳng xem nam đệ tử trong chi bọn họ chút nào, mở miệng là Cốc Tuyên, ngậm miệng là Cốc Tuyên lúc này lại đỏ bừng mặt xông lên phía trước, phong phạm gì đó đều quên hết thì cũng biết nàng ta đánh cái gì chủ ý. Nàng trong lòng cười lạnh.

Người nam nhân từ đâu xuất hiện kia thật sự rất tuấn tú, là rồng trong lòng người không sai. Dù là nàng cũng phải công nhận, trong số những người nàng từ thấy, không có ai đẹp hơn đối phương. Thái độ lạnh lùng không xem ai ra gì của đối phương cũng rất chọc người say mê. Nhưng nàng sẽ không cư xử như nữ nhân vừa biết yêu không biết kiềm chế gì như vậy. Chưa nói có lọt vào mắt người ta không, lỡ bị đối xử lạnh nhạt thì không phải quá mất mặt.

Chính là tình huống như bây giờ.

"Ngươi là ai!?"

Cốc Tịnh San chống nạnh, lập lại lời của Cốc tam gia khi nãy, một bộ thẹn quá hóa giận nhìn Bạch Dữ.

Bạch Dữ vẫy không nhìn nàng ta, bàn tay nhẹ nhàng sờ soạn ngực áo, trấn an tiểu chuột đang loạn động, không muốn nó đi ra làm bẩn mắt.

Thế nhưng hành vi biểu tình của hắn lại khiến người khác hiểu lầm là vừa làm điều xấu, đang chột dạ.

"Ngươi giấu cái gì trong ngực!? Có phải cho rằng dựa vào vẻ ngoài chính nhân quân tử kia, ở Cốc gia ta ăn trộm là có thể bình an rời đi!"

Cốc Tịnh San vừa bổ não vừa xẹt một cái rút roi da dắt bên hông xuống, quật một cái thật mạnh xuống đất, khí thế hùng hổ mà chỉ vào Bạch Dữ mà chụp mũ.