Ngồi ở đây có người đứng đầu các chi của Cốc gia, còn có một số trưởng lão đức cao vọng trọng, có tiếng nói ở Cốc gia chia nhau ngồi kín hai hàng ghế phía dưới ghế gia chủ.
Tổng cộng là mười hai ghế chia làm hai, dựa theo địa vị quan trọng trong gia tộc mà xếp.
Tóm lại, nhìn tình hình hôm nay chẳng khác nào cuộc hội gia tộc một năm chẳng có mấy lần diễn ra cho lắm. Chỉ là số lượng trưởng lão hơi ít thêm, nhưng cũng toàn người quan trọng, đủ để quyết định những vấn đề can hệ lớn có tính quyết định đến gia tộc.
"Gọi các người đến đây phụ là giải quyết vấn đề Cốc Tịnh San, đệ tử chi thứ tư bị phế bỏ kinh mạch cùng việc Cốc gia có trộm."
Cốc lão gia tử liếc quá đám người, dư quang nhìn đến chỗ thân ảnh tóc trắng lạnh nhạt uống trà ở kia thản nhiên nói. Trong lòng ông còn đang trộm vui vẻ vì có thể công khai thân phận của Bạch Dữ ở đây. Vốn nghĩ còn không có cơ hội, hiện tại ông không biết có nên cảm ơn đám người chẳng chịu yên thân sống qua ngày kia không nữa.
So với ông trong lòng lăn tăn gợn sóng, đám người ngồi đây lại nhạy bén phát hiện điều khác lạ trong câu nói của lão gia tử, ai nấy đều âm thầm truyền âm cho nhau thảo luận ngất trời.
"Nếu đó chỉ là phụ thì chính là gì đâu?"
Đại trưởng lão Cốc Minh hợp thời mà hỏi. Lúc hỏi ông còn đảo mắt qua người lão gia tử rồi đến trên thân nam nhân tóc trắng bên người mình, ánh mắt cực kỳ ý vị thâm trường.
Không chỉ ông, cả những vị trưởng lão khác cũng dò xét không ngừng, ai cũng có cảm giác việc chính này có liên quan đến hắn. Lại nhìn đến Cốc Tâm Hối nhiều năm không thấy, họ còn suy đoán hắn là đạo lữ của nàng cơ. Nhưng một số người lại nhanh chóng phát hiện, gương mặt của hắn và Cốc Dĩ Phong có nét giống nhau nên tự động loại bỏ ý tưởng này. Ngược lại có hứng thú về việc Cốc Tâm Hối không biết trở về lúc nào kia.
Lão gia tử thấy có người hỏi thì cũng không đục nước béo cò nữa, nhìn đám người cười cười rồi mới mở miệng.
"Trước nói về việc mới xảy ra đi."
Ông đảo qua mấy người chi thứ ba và thứ tư, ý tứ muốn họ thuật lại chuyện lúc đó.
Cốc Thịnh gấp không đợi ai nói đã trước lên tiếng nói rõ mọi chuyện.
Hắn nói cũng không có thêm thắt cái gì thêm, chỉ có phóng đại sự độc ác của Bạch Dữ lên thôi. Nói thật thì chỉ việc hắn tàn nhẫn như vậy, cho dù hắn không sai thì vẫn chịu hậu quả.
"Ý chính là nói, cái người nghi ngờ hắn ăn trộm, động thủ với hắn, hắn tự vệ đánh vỡ kinh mạch của Cốc Tịnh San?"
Lão gia tử nói cũng không biết là bênh ai kiểu này bị lão bà tử lườm một cái. Ông chỉ khụ khụ đối phó cho qua với bà, vẻ mặt được xem là xứng chức mà tiếp tục đàm luận vấn đề này.
Mấy người trong cuộc nghe ông nói thì cứ thấy quái lạ ở đâu, thế nhưng vẫn đồng thanh đáp phải.
"Chưa nói hắn là khách của Cốc gia, vừa có công lao chữa trị cho Hối nhi, cứu nàng một mạng... Cốc gia còn đang chưa tính sổ sách với người ta. Dù hắn có trộm thật thì nếu bị phát hiện cũng sẵn tiện trừ thù lao với hắn luôn a..."
Lão gia tử nữa nói nữa ngừng, nói được chậm rãi, chậm rãi hưởng thụ vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng của đám người mà vui không tả được.
"Các ngươi chỉ dựa vào phán đoán phiếm diện mà động thủ với hắn, hắn tự vệ rất không sai."
Ông thưởng thức đủ rồi thì đệm thêm một câu nữa, chọc đám người đỏ mắt bất bình liền.
"Cho dù hắn không trộm cớ gì không chịu lên tiếng thanh minh, dù có tự vệ cũng không nên đánh người tàn nhẫn như vậy. Tương lai San nhi có hồi phục được cũng khó mà nói không ảnh hưởng tu vi sau này."