Từ Cốc sơn đi ra, Bạch Cửu vẫn bị hắn một đường bế đi, trên tay tung tung một mảnh ngọc hình dạng giống như nữa hình thái cực màu sắc đỏ rực như máu, ở dưới ánh mặt trời phát ra quang mang cực kỳ xinh đẹp.
Lão bà từ gọi nó là ngọc hỏa phượng hoàng, là tổ truyền của nhà bà, cực kỳ trân quý, đến đứa con gái là Cốc Tâm Hối bà cũng chưa cho. Nhưng có lẽ là chưa kịp đưa, hiện tại đưa cho Bạch Cửu chắc là nghĩ nó đã cứu Cốc Tâm Hối. Có điều lúc bà đưa cũng không nói vì nguyên nhân gì mà đưa, chỉ là đưa vậy thôi.
Bạch Cửu không có từ chối nên lúc này mới có thứ cho nó tung tung chơi.
"Nghe đâu thứ này là do tâm huyết có chứa tâm hỏa của phượng hoàng rơi xuống tạo nên, đeo trên người có thể bảo vệ tâm mạch, đốt cháy tâm ma."
Nó vừa tung vừa hí hửng giảng cho nam nhân nghe lai lịch của thứ này.
"Thiên địa dùng tròn thể hiện sự viên mãn, có khi vẫn còn một mảnh nữa cùng nó hợp lại."
Miết miết mảnh ngọc, nó híp mắt nói.
"Ừm."
Bạch Dữ tùy ý đáp lời, ở trên không trung lướt đi thật nhanh, mang tiểu chuột trở lại Đan thành.
"Chúng ta sẽ về Long Giới sau khi làm xong chuyện sao?"
Nó cất mảnh ngọc vào giới chỉ chứ không hề đeo lên cổ, bởi vì nó vẫn còn đeo mảnh nghịch lân của Bạch Dữ, không muốn cho thứ khác chen vào chiếm chỗ.
"Không, chúng ta đến nơi khác."
Hắn nhàn nhạt đáp. Hắn đã chọn được nơi thích hợp cho mình tu luyện. Còn về tiểu chuột... Không cần lo nó không có chỗ tu luyện.
"Cũng phải nói cho mẫu thân, phụ thân một câu chứ."
Bạch Cửu nhắc nhở hắn.
"Gửi thư."
Hắn đáp.
Bạch Cửu không hỏi nữa, đặt đầu áp má lên đầu hắn, thả hết trọng lượng cơ thể lên người hắn, để hắn mang mình đi.