Nói thật, đổi lại là ai độ kiếp phi thăng kiểu gì thì chỉ có nước thất bại.
Từ xưa đến nay tu tiên là dựa vào bản thân mà đi lên, bất cứ sự trợ giúp nào cũng đều là khiêu khích thiên đạo.
Thể mà hai cái kẻ kia lại cứ không ngừng khiêu khích... Nếu không phải họ đủ mạnh, đủ ngoan cường, đủ tin tưởng lẫn nhau thì còn lâu mới chịu nổi. Nhưng có lẽ ở trong vô hình đã có sự an bài, cả tâm ma kiếp cũng là liên kết với nhau, mới sẽ có tất cả mọi chuyện.
Đó không phải là việc nên oán trách, mà là tự nguyện.
Quá trình độ kiếp phi thăng dài đằng đẳng, không còn ai đếm nổi là có bao nhiêu đạo lôi kiếp cuối cùng lại chỉ dùng một ngày thôi, từ lúc trăng tròn đêm trước đến trăng mờ đêm hôm sau. Đám người bên ngoài cũng đứng xem một ngày, không có một người nào mất kiên nhẫn mà bỏ đi.1
Đùa.
Độ kiếp phi thăng nào phải chuyện hằng ngày có thể thấy, nhìn thấy một lần có thể làm ít công to, ngu sao không nhìn.
Đợi đến khi mây mù tan đi, để lại một vùng trời tối tăm nhưng trong trẻo, dưới bầu trời đó là hai thân ảnh, giống như điểm sáng duy nhất, cực độ chói mắt.
Bạch long hùng vĩ đã trở thành cửu sắc long trông đặc biệt huyền bí, mỗi cái long lân đều giống như một tấm gương chiếu rọi kiếp phàm nhân, ảo diệu đến cực điểm.
Ngược lại là, tiểu chuột vẫn là tiểu chuột, hình dáng không đổi, nhưng toàn thân như phát sáng, tỏ ra quang mang thần bí.
Dữ Dữ... Ngươi thật đẹp.
Tiểu chuột mở đôi mắt đen vốn trong veo nay lại như chứa đựng cả tinh không, chỉ cần nhìn vào là sẽ bị nó hút lấy không thoát ra được nhìn cửu sắc long đang vây quanh mình, đôi mắt còn thêm sáng chói.
Cái này... Ngươi biến thành như vậy rồi, có phải tóc cũng thành cửu sắc không?1
Tiểu chuột lại trở thành một đứa nhỏ chăm học hỏi, đưa ra nghi vấn rất ư là có tính hiện thực.
Cửu sắc long rất ư là bất đắc dĩ, hắn dùng hành động chứng thực cho nó xem.
Bạch Cửu nhìn nam nhân vẫn không khác gì với trước kia, nhưng thời điểm nhìn vào mắt hắn sẽ vô tình nhìn thấy cửu sắc quang mang chớp lóe, thầm nghĩ có khi nào là hắn tự biến ảo ra không...
"Chít!"
Tiểu chuột đầu óc thiếu sự tin tưởng đối với đạo lữ bị búng cho một cái vào trán.
Nó mở đôi mắt như tinh linh lại có phần ngập nước kia nhìn hắn, Bạch Dữ thiếu điều muốn đối với nó cầu gì đáp nấy luôn.
Hắn toát mồ hôi nhắm mắt lại không nhìn nó nữa, trong lòng ổn định lại đạo tâm vạn lần rồi mới mở ra lần nữa. Vậy mà lại bất ngờ đối diện với nó một lần nữa...
Bạch Cửu nhìn cái tay đang che lấy hai mắt nhìn, trong lòng đặc biệt khó hiểu.
Nó chưa kịp nghi vấn, nam nhân còn chưa kịp nhắc nhở thì một đám người thân quen đã chạy tới.
"Tiểu Cửu!"
Cốc Mân Nguyệt lao đến đoạt lấy tiểu chuột vào tay, vui mừng nhìn nó.
Tiểu chuột không chút keo kiệt cho bà một cái ánh mắt quyến luyến.