"Rất tốt. Nếu ngươi có thể, Không Vương vị trí này cũng có thể đưa cho ngươi."1
"Còn không phải ngươi suốt ngày bỏ không chức vị, ngươi có bao giờ xứng chức đâu mà đưa."
Bạch Đình lập tức phun tào hắn.
Mặc Diễm không cãi lại, chỉ ý vị thâm trường nhìn hắn, nhìn đến Bạch Đình ngại không cho hắn nhìn nữa.
"Ta đi trước."
Bạch Dữ không có đạo lữ bé nhỏ bên cạnh, không muốn ăn cơm chó.
"Ta để Lục Lang đến đưa ngươi đi nhậm chức."
Mặc Diễm nói.
Bạch Dữ gật đầu, đứng lên bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài rừng đào.
"Bạch Thụy!"
Hắn gọi. Tiếng gọi không hề lớn nhưng âm vang cả rừng đào.
Phốc!
Cái gì cũng không thấy, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ trong lòng ngực Bạch Dữ đã có thêm một quả trứng. Nó dụi dụi đầu vào ngực hắn làm nũng.
Ít nhất còn có nó ở bên cạnh...
Hắn không biết có nên cảm ơn thiên đạo nhân từ hay không khi để lại Bạch Thụy cho hắn. Có điều hắn biết, nếu cả hai đều mất, hắn sẽ quậy banh cái Uẩn Thiên giới này đến gà bay chó sủa, cho dù phải làm một Tà Thần cũng không thể ngăn được hắn.
...
Tại một không gian không thể nhìn thấy cái gì ngoài bóng tối, tồn tại một tiểu vật nhỏ đang chạy. Màu lông trắng của nó có lẽ là điểm sáng duy nhất tại nơi này.
Nếu cho vật nhỏ kia cơ hội lần nữa, nó nhất định sẽ không đụng vào cái gì gọi là ký ức truyền thừa đó lần nữa.
Nó nghe lời Bạch Dữ, tại thời điểm hắn đi ra ngoài mà đến chạm vào mảnh ký ức kia. Ban đầu rất bình thường, nó cũng từ trong đó đạt được một môn thần thông Hỗn Độn Thôn Thiên nghe cực kỳ lợi hại. Hỗn Độn Thôn Thiên này giống như là một kỹ năng nghịch thiên của Thực Thần, có thể nuốt chửng bất cứ cái gì mà không bị hư bụng, cũng không mập. Có thể nuốt chửng cả thiên địa hình như là cảnh giới cuối cùng của thần thông này. Việc duy nhất cần làm để luyện nó chính là không ngừng ăn, không ngừng nuốt chửng.
Nghe thật là kinh dị đúng không?
Chuột không có ham ăn như vậy đâu. Nên nó chỉ xem, chỉ biết như vậy thôi rồi không định quan tâm nữa. Thế nhưng ở thời điểm nó muốn mở mắt ra, thoát khỏi nhập định thì sâu trong thức hải bỗng nhiên vang lên tiếng gọi từ nông đến sâu, từ không đến có, giống như tiếng chuông gõ không ngừng trong lòng nó, hối thúc nó làm theo.
Bạch Cửu trong mơ hồ đã làm theo, chạy theo tiếng gọi kia, và chạy đến hiện tại.
Khi nó nhận ra bốn bề kỳ quái thì đã không còn đường trở về. Tiếng gọi kia cũng từ chỉ gọi đổi thành dụ dỗ, uy hiếp, dụ lợi các kiểu... Chuột tức lắm!
Nhưng chẳng còn cách nào, nó không thể lùi lại dù chỉ một bước. Tiếng nói kia chỉ là không muốn dùng biện pháp mạnh mẽ cưỡng ép nó, chứ nếu đối phương thật sự muốn thì cái gì cũng có thể. Nó có thể cảm nhận được sức mạnh như trời biển của người kia.
Nó không biết mình đã chạy như vậy bao lâu, cũng ở trong lòng nhiều lần thử gọi rồng của nó, nhưng đều không được.
"Trừ khi ngươi có thể rời khỏi đây, nếu không ngươi không thể nói chuyện với hắn hay cả nhìn thấy hắn."