Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 284: Loạn thế sinh người tài



Chỉ là nó nhanh, ngoan độc, tàn nhẫn, toàn thân không hề có nhục thể mềm mại mà toàn thạch đá sắc như đao. Cận chiến cũng là một vấn đề chứ chẳng nó là bẻ gãy cổ.

Bạch Dữ nếu không phải là long tộc, vốn đã có nhục thân hơn người, lại thêm long lân cứng rắn thì cũng bó tay bó chân khi đánh với chúng.

Phốc phốc!!

Bạch Thụy trứng không ngừng nhảy nhót trên xác đám Hỗn Độn Lang, điệu bộ vui vẻ không hề có một chút sợ hãi nào. Đúng là hổ phụ vô khuyển tử.

"U u!"

Nó nhảy đến trước mặt Bạch Dữ, áp vỏ trứng lên đôi má dính vết máu của hắn. Đây chỉ là hành động bình thường khi nó giao lưu với hắn, thế nhưng điều khiến hắn bất ngờ đó là... Máu sói lem từ má hắn lên vỏ trứng lấy tốc độ mắt thường mà biến mất... Không, là bị vỏ trứng hấp thu không có.

Bạch Thụy trứng tỏ ra rất thích thú với thứ này, vui vẻ lay động trước mặt hắn.

"Có lợi sao?"

Hắn ngồi giữa đám xác sói nhìn nó hỏi.

"U u u!!"

Nó vừa lắc vừa làm ra hành động lật trứng, biểu thị nó thích.

Bạch Dữ nắm một con sói lên, máu vẫn còn chảy nơi cổ bị hắn xé đôi của con sói. Bạch Thụy trứng lập tức chạy đến bên dưới dòng máu, dùng thân hứng máu. Chẳng mấy chốc, trứng đã nhuộm máu.

Tại Uẩn Thiên giới này đâu đâu cũng là màu vàng, hiếm thấy nhìn đến máu đỏ tươi ấm nóng như thế này.

Tốc độ hấp thu của vỏ trứng cũng rất nhanh, ít nhất không có để lọt bất cứ giọt máu nào rớt xuống đất. Không tới bao lâu máu trong người con sói đã cạn.

"Nữa không?"

Hắn hỏi nó.

Quả trứng gật gật, trông y như một tên cật hóa.

Bạch Dữ ôm nó lên, cẩn thận kiểm tra nó, thấy khí tức của nó mạnh mẽ hơn, không thấy gì bất ổn. Lúc này hắn mới thả tâm xuống, đút cho nó toàn độ số máu trong thân bảy con sói đã chết. Cộng thêm hai con bị hắn ném ra ngoài, bầy Hỗn Độn Lang này có chín con.

Bạch Dữ thấy nó thích máu sói như vậy, chắc chắn trong này có điểm đặc biệt. Thế là hắn lọt da nó ra, ăn thịt sói thử.

Thì ra trong thịt có tiên khí nồng đậm tinh thuần vô cùng, thịt sói cũng mềm mại. Không chỉ vậy, giữa đám tiên khí còn có một thứ gì đó khác biệt, cho hắn cảm giác rất lợi hại. Thế là, Bạch Dữ cứ như vậy ăn sống cả đám thịt sói. Hắn không để lại con nào, vì hắn phát hiện thịt sói mất ngon sau khi chết một thời gian.

Có lẽ đây là lần đầu tiên hắn ăn thịt sống như vậy, thế nhưng hắn không có một chút chần chừ hay kinh tởn nào. Có lẽ đây chính là bản chất của yêu, không sợ ăn sống nuốt tanh.