Bạch Cửu có chút ngây ngốc. Không phải nói chứ, dù không có đến nổi nào nhưng nhìn cũng khiếp quá đi!!
Nào có ai nhìn thấy mưa đá như vậy mà không ớn cho được.
Đám người nhìn biểu tình thay đổi của nó mà cười hả hê không thôi.
Này thì nhàn nhã nha em!
Cho mi nhàn nhã này!
Bọn hắn thật rất muốn chỉ vào mũi Bạch Cửu chửi cho sướng miệng.
Nhưng... Năm tức trôi qua, họ không cười nổi nữa. Bởi vì cái tên biến thái kia vẫn cứ ngồi như vậy!!
Máu đâu!?
Phải phun ra đi chứ!?
Ém trong đó không tốt đâu!
Tiếng gào thét của con dân thật dữ dội nhưng người trong màn sáng không có nghe được, rất trêu ngươi mà ngồi đó.
"Nữa đi!"
Chử Nham than thở nói.
Sắc mặt đám người xung quanh thật sự quá đặc sắc.
Mà theo lời Chử Nham nói, mưa đá bên trong màn sáng lại thay đổi.
Lần này đã to như quả bóng bầu dục, còn giống như lưu tinh mà đập xuống, phía sau có cảm giác như mang theo cái đuôi lửa sáng chói.
Bốp bốp bốp...
Bạch Cửu tái mặt, thật muốn mở miệng chửi má nó.
Đám người khó được nhìn thấy cảnh họ muốn thấy, nhưng họ cười không nổi.
"Ủa sao yếu vậy?"
Chử Nham bỗng nhiên khó hiểu hỏi Nhiếp Minh.
Nhiếp Minh đang chống tay cũng sụp đổ xuống, trợn trắng mắt nhìn lão.
"Cái gì cũng phải từ từ chứ!"
Ông tức cười mắng.
"Từ gì nữa, nó còn muốn ông nhanh hơn cho nó về đi ngủ kìa!"
Chử Nham phun tào hắn.
"Phụt!"
Cách nói này khiến người cười phun ra.
Mà thật sự...
Bạch Dữ từ đứng thẳng thành ngồi ôm bụng, bả vai run run không ngừng.1
Ở trong phòng, Bạch Cửu méo mặt ngẩng đầu nhìn sao băng, có ước nguyện muốn về nhà đắp chiếu đi ngủ. Quá mệt tâm.
Nhiếp Minh nhịn không được mà nhếch lên khóe môi, nhưng cũng tăng thẳng từ cấp bảy trung kỳ lên cấp tám.
Bốp!
Cái đầu nhỏ của Bạch Cửu bị đập đến lệch qua một bên...
Nó ngốc luôn.
Này là muốn chơi trò gì chứ!!
Vụt.
Bạch Cửu không chịu nổi nữa, nó thoát khỏi phòng.
Đứng trên đài thi đấu mà mặt nó xệ xuống, có chút căm tức nhìn mấy lão già trên đài quan khán.
"Phốc!"
"Ha ha ha!"
Đám người không biết làm sao, vậy mà đều cười phun ra.
Cái này khiến Bạch Cửu còn ngốc hơn nữa.
"Phụt... Khụ khụ..."
Nhiếp Minh rất muốn hỏi sao nó lại ra rồi, rõ ràng còn chưa có gì mà... Thế nhưng ông buồn cười quá nên không nói được.
"Vòng thi hôm nay đến đây kết thúc. Ngày mai sẽ diễn ra vòng thứ hai!"
Chử Nham dù chưa thỏa mãn lắm nhưng không sao, ông thay mặt Nhiếp Minh lên tiếng kết thúc ngày đầu tiên đầy kích thích này.
Ông vừa nói thì Bạch Cửu đã từ trên dài thi đấu nhảy lên, đáp thẳng xuống trước mặt Bạch Dữ trên mặt vẫn còn nét cười chưa tan.
"Bạch Dữ... Bọn họ chơi ác lắm!"
Bạch Cửu ôm lấy nam nhân cầu an ủi.
Bạch Dữ phối hợp vuốt vuốt tóc nó, cật lực cố nén cho mình không cười phun ra.
"Về thôi..."
Bạch Dữ ôm lấy nó lao vút đi, rời khởi nơi thị phi này.
Bạch Cửu tuy cảm thấy trong lời nói của đối phương có chút gì không đúng lắm nhưng nó đang thương xuân bi thu nên không có để trong lòng, theo Bạch Dữ trở về khách điếm.
Vừa về đến phòng nó đã ngã lên giường ngủ mất.
Bạch Dữ cũng để cho nó ngủ, tự mình tạo ra một kết giới nhỏ, ở trong đó cười cho đã đời rồi mới đi ra.1
...
Ngày hôm đó cả Đan thành đều tràn ngập tiếng bàn tán, tám nhảm của đám tu sĩ. Tất cả đều nói về cuộc thi sáng hôm đó.
Mà cứ nơi nào nhắc thì chỗ đó bật ra những tiếng cười. Cả Đan thành vui như tết, chuyện này trở thành một giai thoại có thể khiến người ta mỗi lần nhớ đến đều sẽ cười không ngậm được mồm.
Tất nhiên, có người vui cũng sẽ có người buồn.
Nhưng ai buồn ai vui cũng không ảnh hưởng giấc ngủ của tiểu chuột nhỏ nhà Bạch Dữ.
...
Một giấc này Bạch Cửu ngủ đến sáng hôm sau mới tỉnh.
Nói sao thì áp lực tinh thần cũng nằm ở đó, chưa kể Bạch Cửu còn bị dọa...
Tóm lại là sáng hôm sau, tiểu chuột nhỏ ưỡn mình vươn vai sảng khoái mà rời giường.
Bạch Dữ tức cười nắm mặt nó dày vò cho đã đời, đến khi đỏ ửng lên mới buông ra.
"Chơi vui không?"
Hắn còn hỏi.
Kết quả tiểu chuột vừa nghe đã xụ mặt, còn lắc đầu nguẩy nguậy nữa.
Bạch Dữ nhếch lên khóe môi.
"Vậy có thi nữa không? Ngươi mà bỏ thi thì nhiều người vui lắm đó!"
Hắn cười cười.
"Cũng đã thi rồi, phải lấy phần thưởng về chứ."
Bạch Cửu lắc đầu nói.
"Ừm."
Bạch Dữ vò loạn mái tóc trắng của nó đáp.
"Rối!"
Tiểu chuột nhỏ trắng mềm bĩu môi oán.
Bạch Dữ cười cười chải lại cho nó.
"Đi thôi!"
Chải xong rồi hai người ra cửa.
Vừa bước xuống đại sảnh đã có người cười lên khi nhìn thấy nó.
Bạch Cửu xụ mặt không nói, chỉ oán hận mà nhìn họ.
"Có cái gì đáng cười chứ!"
Bạch Dữ nghe nó lầm bầm thì nhếch lên khóe môi.
"Muốn ta phong bế thính lực của ngươi lại không?"
Hắn ra ý kiến hỏi.
Bạch Cửu bĩu môi ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Dữ hơi cười, nhéo nhéo má nó vài cái. Sau đó cũng nghiêm chỉnh lại, cùng nó đến quảng trường thi đấu.
Trên quảng trường đã có rất đông tu sĩ đến chiếm chỗ tốt, họ còn không ngừng bàn tán rôm rả, trong rất náo nhiệt.
"Hôm nay sẽ thi luyện đan, đan dược là hiệp hội chọn ra."
"Không biết họ sẽ chọn cái gì đây?"
"Hôm qua đã âm hiểm như vậy rồi, hôm nay chắc không bình thường được đâu!"
Tu sĩ ất nói.
"Ta cũng nghĩ vậy."
Tu sĩ giáp gật đầu phụ họa.
"Đan dược trên đời này thật sự là quá nhiều, nghĩ không ra họ sẽ chọn cái gì."
Tu sĩ bính lắc đầu bó tay.
"Cũng sắp đến giờ rồi mà."
Vừa nói xong trên đài quan khán đã xuất hiện đám gia chủ các gia tộc trong Đan thành. Mà mấy người bên hiệp hội cũng không đợi đến lúc cuối, đều lần lượt xuất hiện.
Đám tu sĩ quan khán thấy họ thì đều im lặng xuống.
Hôm qua đã loại hơn hai phần ba, hôm nay trên đài thi đấu có chút thưa thớt quá sức.
Sáu mươi chín người chia đều cả đài thi đấu, thật sự là quá rộng rãi.
Bạch Cửu cũng vẫn đứng bên cạnh Mộc Tâm Vi nhưng hai người cách nhau đến nữa trượng.
Cũng xem như có chút giao tình nên hai người nhìn nhau gật đầu chào hỏi một cái rồi mạnh ai nấy đứng.
"Khụ... Đan dược hôm nay các ngươi phải chế luyện là Cường Thắng đan, đan dược tam phẩm trung kỳ."
Nhiếp Minh vừa nói xong thì người của hiệp hội cũng bưng dược liệu ra.
"Cái ngươi có thời gian là năm nén nhang để chế ra nó. Mỗi người có ba phần dược liệu, không cần chế luyện hết. Nhưng chỉ cần các ngươi thấy chưa hài lòng về đan dược mình chế ra thì có thể tiếp tục. Hết ba phần mà không thể chế ra được sẽ không có điểm. Dựa vào phẩm chất để quyết định số điểm."
Nhiếp Minh thông báo thể lệ cho họ.
"Bắt đầu luôn đi!"
Thấy bọn họ đã muốn đợi không kịp mà muốn xem đan phương thì ông phất tay.
Nén nhang đầu tiên được đốt lên.
Điều này chứng tỏ, thời gian xem xét đan phương cũng được tính chung. Mà rất nhiều đến cả tên cũng chưa từng nghe nói đến chứ nói chi là nhìn vào là chế luyện được.
Bạch Cửu cũng chưa thấy bao giờ.
Nó hầu như đã đọc hết đan phương cấp ba mà Bạch Dữ lấy về từ trong di tích động phủ lần trước, nhưng cũng không có loại đan dược này.
Cường Thắng đan... Nghe mà bá đạo dữ thần.
Đan dược có thể tăng cường xương cốt trong người, thời gian một canh giờ. Sau khi hết dược lực thì mất khả năng hoạt động một ngày.