Nhật Ký Thú Cưng II: Bổn Chuột Ở Tu Chân Giới Cùng Rồng Lăn Lộn

Chương 95: Bạch tuột nướng



Một lần quấn lấy là dính đến một tháng, Bạch Cửu cảm thấy bụng mình căng đến muốn nứt ra.

Dù mỗi lần nam nhân phun trào, bụng nó có bị bắn căng cũng sẽ rất nhanh xẹp xuống. Tinh hoa nồng đậm kia cũng sẽ bị hấp thu sạch sẽ, hóa thành nguyên lực dồi dào từ người nó chạy đến trên người đối phương. Nhưng Bạch Cửu cũng cảm thấy bụng mình phồng ra.

"Dữ... Dữ... Bên trong có tiểu long..."

Những lúc như vậy, Bạch Cửu sẽ cong mắt lên háo hức nói.

Mà con rồng biến thái kia cũng sẽ vì lời này mà càng thêm ra sức cày cáy.

Tuy hắn không biết tiểu chuột rõ ràng là giống đực này có thể sinh cho hắn long chủng hay không, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cố gắng.

Đó là còn chưa nói đến việc người tu luyện rất khó sinh ra đời sau, như long tộc lại càng thêm ngàn năm mới có một, dù rằng long loại tính d.âm không thiếu. Long phụ mẫu kết đạo lữ gần năm trăm năm mới có Long Dữ, mà chưa chắc sau đó lại cho hắn được thêm tiểu muội tiểu đệ gì đó.

Cứ như thế, hai thú mặt kệ đại lục gió thổi mây phun bên ngoài kia, cứ riêng mình dính lấy nhau mà tiến hành quá trình tạo tiểu tử.

Khế ước song tu đạo lữ kia khiến cho họ làm lụng không biết mệt mỏi. Nhưng cái gì cũng có một giới hạn của nó, mà giới hạn của hai người họ chính là...

Ầm ầm ầm!!



Bạch Dữ nhìn lôi kiếp trên đỉnh đầu, mặt trầm như nước. Ai nhìn vào lại tưởng hắn lâu ngày không được phóng thích, đang chuẩn bị vào trận thì bị đánh gãy nên mới có biểu tình d.ục cầu bất mãn như thế.

Bạch Cửu thì mệt mỏi muốn chết.

Nói sao thì cái việc í ọ í e này cũng rất tốn tâm lực. Tuy thân không mệt nhưng tinh thần lại có chút chịu không nổi.

Lúc này nó cũng là được Bạch Dữ ôm trên tay, đầu dựa vào hõm cổ đối phương mà mớ ngủ, một chút cũng không bận tâm đến lôi kiếp đang hội tụ trên đầu.

Mười dặm xung quanh hòn đảo nhỏ chớp mắt không còn một bóng hải thú nào.

Hai người bọn họ sau khi rời đi Nam đại lục thì một đường chạy thẳng ra biển. Mục đích của Bạch Dữ đương nhiên là tìm mẫu thân hắn.

Nhưng hắn cũng không đến đó mà ngừng lại cách Hải Thần Tông trăm dặm, tìm một hòn đảo nhỏ vô danh không có một bóng người nào để trú ngụ.

Bầu trời quần vũ mây đen, Bạch Dữ ôm tiểu chuột ở bên dưới lạnh mặt đón lôi kiếp.

Đại lục đại hải chiếm cứ diện tích lớn, hải thú cũng nhiều vô số kể. Mà biển rộng cũng chưa từng thiếu giông bão, đối với lôi điện chớp lóe chiếu rọi cả một vùng trời kia thật ra cũng chẳng hiếm lạ gì cho cam.

Quá trình độ kiếp cũng không xảy ra tình huống đột biến nào... Cho đến lúc cuối.

Vút!

Một tiếng vang xé gió lao đến chỗ hai người vừa mới độ kiếp xong, toàn thân cũng có chút chật vật kia.

Đó là một cái xúc tu vừa dài vừa lớn, nhìn khiếp vô cùng.

Bốp!

Cái xúc tu kia đánh mạnh xuống mặt cát, nhưng cũng không có thứ gì bị đập bẹp ra như chủ nhân của nó nghĩ.

Bạch Dữ lạnh mặt lách mình tránh khỏi cái xúc tu kia, nắm tay hơi nắm lại. Một tia lôi điện đánh thẳng xuống bóng đen khổng lồ che kín mặt biển kia.

Xẹt xẹt xẹt!

Mùi thịt cháy khét bay lên.

Tiểu chuột trên người vẫn còn lôi quang chớp lóe khẽ động cánh mũi nhỏ, hít hít một cách đáng yêu.

"Thơm quá! Hải sản nướng!"

Nó mơ hồ hô lên.

Bạch Dữ tức cười.

Nhưng mà cũng thơm thiệt.

Con hải thú không biết có nghe được không mà điên cuồng quăng mấy cái xúc tu khác lại đây.

"Cho ngươi ăn hải sản nướng, được không?"

Hắn vừa né tránh vừa cười nói.

"Được a!"

Tiểu chuột hưởng ứng liền, mệt đến mắt cũng không mở được mà còn ham ăn.

Bạch Dữ cười cười, bàn tay thon dài bỗng nhiên hóa thành vuốt rồng, không ngừng lóe lên quang mang sắc lạnh khiếp người.

Xẹt!

"Hú!"

Đi cùng với mấy cái xúc tu bị chém phăng là một tiếng kêu quái dị vang vọng vùng biển lớn.

Con hải thú cấp chín đỉnh phong vốn định đến ăn hôi nhận ra, con mồi mình nhắm trúng sau khi độ kiếp cũng không có yếu ớt mà còn cường ngạnh như vậy, không nói hai lời quay đầu bỏ chạy.

Bạch Dữ nhìn mấy cái xúc tu trên bãi biển, lại giương mắt nhìn phương hướng con chương ngư kia bỏ chạy, quyết định tha cho nó vì đã cống hiến ra bữa hải sản hôm nay.

Bạch Cửu tinh khí thần mệt mỏi được một bữa bạch tuột nướng ngon lành cành đào, cuối cùng cũng sống lại.

Ngày trước nó đã được nghe A bà nói về chuyến đi tộc mỹ nhân ngư ở vùng biển phía đông. Nó cũng muốn thử đi một lần, đến ăn hải sản, uống nước dừa mát rượi. Nhưng còn chưa kịp đi thì đã chạy đến nơi này, dù chỉ được ăn chứ không được uống thì nó cũng thỏa mãn lắm rồi.

Bạch Dữ nhìn tiểu chuột ra sức nhai thịt chương ngư, hai cái má nhỏ phúng phính thì cười sủng nịnh.

"Ăn ngon không?"

Hắn hỏi.

"On!"

Tiểu chuột ngọng nghịu đáp.

"Lần sau lại bắt cho ngươi ăn, được không?"

Ở nơi đáy biển sâu thẳm, tối đen như mực, một con chương ngư đang ra sức tái tạo lại xúc tu của mình bỗng nhiên đánh cái lạnh run.

Dạo này đáy biển có chút lạnh nhỉ? Con chương ngư run run nghĩ không biết có nên tìm một nơi ấm áp làm ổ, đến xoa dịu nổi đau bị người cắt râu hay không.

Còn kẻ có ý đồ đối với thân mình của nó, lúc này vẫn đang tiếp tục cưng chiều sủng nịnh mà hứa hẹn cùng đạo lữ của hắn, về việc sau này mỗi ngày đều ăn hải sản.

Còn ở nơi cách bọn họ hơn trăm dặm về phía Bắc, trên một hòn đảo nhỏ có hình dạng như một con thiềm thừ đang vươn mình nhảy xuống biển, có một nhóm người mặc áo y phục mang tiêu chí Cổ Thiên Điện chiếm đóng.

"Chúng ta đã ở đây một tháng rồi, nhưng một cái bóng hải thú cũng không có chứ nói chi là người.". Ngôn Tình Cổ Đại

Một nam nhân tướng mạo đường hoàng, tuy nhiên sắc mặt lại không mấy đẹp bất mãn nói.

"Tần Nham ngươi khó chịu chúng ta cũng có vui gì đâu. Nhưng biết làm sao được, đó là lệnh của Thánh nữ. Không có người cũng được, chúng ta cứ nghe lệnh canh ở đây thôi."

Tống Hà ngồi bên cạnh chọt chọt đống lửa trước mặt vừa nói.

"Tống huynh tu vi cao, sao giống chúng ta giành giật thời gian để mà tu luyện được."

Lang Thứu lắc đầu.

"Dù sao cũng đã hơn một tháng rồi, để ta hỏi hộ sứ xem sao."

Tống Hà tri kỷ nói.

"Cũng là Tống huynh có tiếng nói."

Đám người nhao nhao cảm tạ.

Tống Hà ngoài mặt bất đắc dĩ nhưng trong lòng đắc ý.

...

Trong một thủy động thiên bên dưới đại hải, bên ngoài luôn có hộ vệ qua lại tuần tra, một nữ tử tầm hai lăm tuổi đang nằm trên giường đá của thủy động. Đôi mắt khép hờ, khuôn mặt hơi tái cùng đôi môi khô nứt nẻ. Nhưng dù là vậy thì vẻ đẹp kia vẫn khiến cho chủ nhân của Hải Thần Tông mê đắm. Cho dù không chiếm được tâm cũng muốn ngày ngày nhìn ngắm, giam cầm.

Nữ tử trên tay chân đều bị xích sắt khóa lại. Nó cũng không phải chỉ giam cầm thôi mà còn khóa lại tu vi Đại Thừa kỳ của nàng. Đến nay đã là hai mươi ba năm nhưng chưa một lần được tháo ra, nữ tử cũng không còn phản kháng dư thừa nào nữa.

"Tông chủ!"

Bên ngoài động thiên vang lên tiếng hô đầy tôn kính, âm thanh đến bên trong cũng nghe được nhưng không thể làm cho nữ tử có thêm chút biểu tình nào.

Sau đó là tiếng bước chân mạnh mẽ vang lên, từ ngoài đi vào một nam nhân thân cao thước tám, anh tuấn vĩ ngạn, tu vi Độ Kiếp tầng ba trung kỳ.

Nam tử nhìn nữ tử trên giường, cảm thấy mình từ trong ra ngoài chẳng có gì thua kém ai nhưng vẫn không được tâm của nữ tử.

........................................................................