Cuối cùng Lealia là người phá vỡ thế giằng co này trước.
"Lúa là cái gì?"
Một câu hỏi rất biết cách đánh sâu vào trọng tâm.
Bạch Ly ngó ra, sau đó lại nghiêm túc suy nghĩ.
"Lúa... Là một loại đồ ăn ta siêu thích..."
Nói xong chính cậu cũng giật mình.
Ủa gì vậy?
"!!"
"..."
Hai người bạn lại tiếp tục mắt nhỏ trừng mắt to.
Trừng nhau cả buổi Lealia vẫn là người đầu hàng đầu tiên.
Cậu ta mệt mỏi ngồi thụt xuống đất.
Bởi vì hai người đang dính trùm với nhau nên Lealia ngồi đồng nghĩa cũng kéo theo Bạch Ly ngồi cùng.
Hai "á thú nhân" cứ thế ngồi chồm hỏm bên rìa phạm vi an toàn, trồng cứ như đang mưu đồ làm chuyện xấu.
Mà có khi vậy thật.
"Tạm thời không nói đến việc sao ngươi lại biết chuyện này nhé."
"ปก."
"Vậy nói, cái cây kia ăn được đúng không? Một loại đồ ăn chưa từng được biết đến?"
"Ừm."
Bạch Ly vẫn đáp chắc nịch.
Coi bộ bỏ qua rối rắm trước đó, mọi thứ có vẻ thông thuận hơn nhiều cho cả cậu.
"Nói một chút xem lúa ăn thể nào đi? Ta nhìn nó mãi mà vẫn không thấy có chỗ ăn được. Chẳng lẽ nhai như nhai cỏ?"
".."
Thật là một đánh giá quá mức hiện thực, khiến người ta cạn lời.
Thành thật mà nói, nếu không phải trong đầu cậu lúc này có những thứ chẳng rõ từ đâu chui ra một cách khó tin thì chính cậu cũng chịu thua. Có khi cho dù có nhìn thấy thứ này cậu cũng liền cho rắng nó là cỏ dại.
Cái bụi cỏ phía trước kia... Không, nói là bụi cỏ thì còn chưa thể hiện hết dáng vẻ của nó, phải nói là một đồng cỏ.
Một cánh đồng cỏ có diện tích không hề nhỏ, tạm thời chưa xác định được nó rộng bao nhiêu. Chỉ biết mỗi cây
"lúa" trong cánh đồng kia đều cao cỡ ngực Lealia, nhét chính Bạch Ly vào trong đó sợ rằng sẽ chẳng nhìn thấy
cอิน ดลิน. G)
Bởi vì nó cao như vậy chẳn hết tầm nhìn nên mới không xác định được khoảng rộng.
Mỗi cây "lúa" kia đều có thân như cây bắp nhưng mảnh hơn, lá cũng mỏng manh hơn, càng giống cỏ dại. Phía trên cùng mọc ra một đống bông không giống bông, hạt không giống hạt, nặng trũi cành. Mặc cho trong nhận thức Bạch Ly không biết nó là cái gì, nhưng tiềm thức lại tự bật ra mấy lời kiểu "nhiều quá" "thật nhiều bông"
"thật nhiều hạt" "'quá đã"... Xác nhận cho cậu thứ có thể ăn của cây "lúa" này chính là cái phần phía trên đó.
"Là nó, đám bông màu vàng kia."
Bạch Ly chỉ vào đám bông lúa trên ngọn cây cho Lealia xem.
Thật ra đến hiện tại cậu đã có hơi hơi nhận thức được, có lẽ thứ suy nghĩ trong đầu cậu không phải của chính cậu.
Có điều nó cũng không giống như có một người khác ở trong đầu cậu nói chuyện... Tạm thời Bạch Ly còn chẳng hiểu ra sao, nhưng cậu lại tin tưởng nó sẽ không lừa cậu.
Chính bản thân cậu còn cảm giác được một cỗ thân thiết đến từ đó, khiến cậu vô pháp chối bỏ.
"Vậy giờ chúng ta làm sao? Đi qua đó?"
Lealia so với cậu không có nhiều suy nghĩ như vậy. Đến việc có tin Bạch Ly không trước chưa nói tới, trước mắt cu ch g chỉ t m với thứ kia thôi.
Bạch Ly chẳng cần nhìn cũng biết Lealia đánh chủ ý gì.
Nhưng cậu không có bị cậu ta dụ dỗ, cậu không đáp lời mà lẳng lặng nhìn đám "lúa" cách đó không xa.
Một cánh đồng rậm rạp... Lỡ may có dã thú gì núp bên trong, cho dù nó không lớn thì cũng không thể phán đoán được lực uy hiếp của nó đối với kẻ địch có mưu đồ với đồ ăn của mình.
Bạch Ly không mất nhiều thời gian để suy nghĩ đã đứng dậy kéo tay Lealia đi về.
"Đừng mà Bạch Ly!"
Lealia rên lên.
Bạch Ly vẫn sắt thép nói: "Về đã."
"Tìm người dẫn chúng ta qua đó."
"Không nguy hiểm đến vậy chứ?"
Lealia vẫn chưa từ bỏ, dù cậu ta biết đó là cách làm đúng nhất.
"Rất nguy hiểm. Đó là trực giác của thú nhân." (*
Vì thuyết phục Lealia, Bạch Ly đành lôi cái này ra luôn.
Dù sao Lealia cũng không thể chứng thực được.
Quả vậy.
Cuối cùng Lealia vẫn là nhận mệnh theo Bạch Ly về.
Có thể là ông trời cũng muốn thỏa mãn sự tò mò của Lealia, khi họ vừa về đến vòng trong khu an toàn của bộ lạc thì gặp được Baron đi cùng với Ivol. Hai người này vừa trở về từ cuộc săn đầy sóng gió, trong lúc đó Ivol vẫn còn đang thắc mắc về chuyện đám tình địch của Baron.
"Vì sao ngươi lại nói bọn họ không đủ tư cách?"
Baron nhún vai nói: "Bởi vì bọn họ chưa tính là người theo đuổi Ly."
Đúng vậy đấy.
Mặc dù Baron chỉ mới biết Bạch Ly có mấy ngày nhưng qua thời gian hắn theo dõi cậu hắn cũng phát hiện tiểu
thú nhân của hắn tuy có vẻ bị cô lập nhưng vẫn có người thích. Cố tình không biết bọn họ bị cái gì mà cứ chỉ lần quần xung quanh chứ không chịu tiếp cận cậu. (3°
Đối với Baron mà nói điều đó vô cùng có lợi với hắn. Cũng nhờ vậy mới để cho hắn tới sau mà vào được nhà trước, trộm được người về.
Nhưng đối với hành vi nửa mùa của đám thú nhân Baron vẫn rất là khinh thường.