Vật nhỏ ấy sớm đã chấp nhận thân phận của mình, không hề có chút chần chừ nhảy ngay vào chậu nước, bắt đầu tắm rửa cho mình.
Thật ra nhỏ cũng có cái lợi.
Cũng không biết là do đâu mà từ khi nhận thức được mọi thứ Bạch Ly đã là một thú nhân thích ở sạch. Trong một hằng hà sa số thú nhân của Thế Thú không có thói quen tắm rửa, Bạch Ly lại luôn duy trì suy nghĩ mỗi ngày đều phải tắm. Tắm là một niềm vui thích... Ai không biết sẽ cho rằng chỉ vì nó muốn nghịch nước mà thôi. Mà khi hình thú nhỏ như vậy, mỗi lần tắm chẳng cần bao nhiêu nước, Bạch Ly tỏ vẻ như thế vô cùng tốt.
Cậu là người rất dễ thỏa mãn, giỏi chấp nhận hiện thực, thật.
Vật nhỏ ở trong chậu hết uốn lại éo, dùng móng nhỏ rửa mặt, vuốt vuốt tai nhỏ xù xù, xoa xoa cái đuôi ngắn ngủn, không ngừng khuấy động làm nước bắn ra ngoài, ướt một mảng. Có thể thấy rằng nó vô cùng vui vẻ, khụ.
Nhìn bản thân trong làn nước, vật nhỏ chống móng nhỏ lên chiếc cằm đầy lông lá ướt nhẹp của mình trầm tư: "Thật sự thì không thể không đồng ý rằng mình vẫn luôn cảm thấy mình cần tìm một thú nhân làm bầu bạn hơn á thú nhân tay trói Cục Cục không chặt trong bộ lạc."
Mặc cho cậu luôn không nghĩ tới chuyện kiếm một thú nhân để bầu bạn thì chẳng hiểu do đâu, ý nghĩ này vẫn luôn đâm sâu bén rễ hiện diện trong lòng cậu.
Nếu a phụ của mình có hình thú thế này, cậu thật sự rất tò mò làm sao người có thể tìm được á thú nhân làm bầu bạn... Càng nghĩ càng tò mò quá a!
Lễ tuyển chọn tộc trưởng, hợp nhất hai bộ lạc... Có khi cậu sẽ tìm thấy người có thú hình giống mình nhờ vào chuyện này chăng. Hoặc chăng cũng là biết một chút tin tức về họ nhỉ...
...
Theo sự mong ngóng của Bạch Ly, ngày hợp nhất hai bộ lạc cùng lễ tuyển chọn tộc trưởng dần dần tới gần.
Lại nói trước đó bộ lạc của Bạch Ly và bộ lạc sẽ hợp nhất với họ vốn chỉ cách nhau có một dãy núi. Hai bên có thể xem là láng giềng dù không có quá nhiều tương tác với nhau, cho dù là đi săn thú họ cũng tự giác chia tài nguyên săn bắt ra làm hai để tránh ảnh hưởng đến nhau.
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt giữa bộ lạc kia và bộ lạc của Bạch Ly là, họ là một bộ lạc thuần chủng. Ý chính là nói tất cả thú nhân trong bộ lạc đều có cùng một hình thú giống nhau.
Bọn họ có thú hình là những con hổ bự, gọi là bộ lạc Hổ Đại.
So ra mà nói, bộ lạc này còn phồn thịnh hơn họ nhiều.
Nhiều năm trước bộ lạc Hổ Đại là một trong những bộ lạc lớn, sánh ngang với bộ lạc Chim Đại, Gấu Đại... Nhưng chẳng biết từ bao giờ... Không, có lẽ bắt đầu từ lúc Hổ Đại nhiều năm không xuất hiện tế ti mới, bộ lạc bắt đầu lụi tàn. Sau ba ngàn năm kể từ thời kỳ cường thịnh nhất Thế Thú, thời điểm mà Thế Thú chuyển mình, cuộc sống càng thêm sung túc đầy đủ, bộ lạc Hổ Đại vậy mà lại nghênh đón thời kỳ suy tàn, ai cũng thấy xót xa. Rõ ràng họ cũng không làm gì cả...
Cuối cùng khi tế ti của bộ lạc Hổ Đại gắng gượng không nổi nữa muốn quy túc cùng Thần Thú, phải biết lúc này ông ấy đã sống hơn năm trăm năm rồi, ông ấy và tế ti của bộ lạc Bạch Ly cùng nhau nhận được ý chỉ của Thần, quyết định đem hai bộ lạc sác nhập làm một.
"Vậy ra sự tồn tại của một tế ti đối với một tộc là vô cùng quan trọng."
Bạch Ly vừa nhổ cỏ dại vừa nghe say xưa, cuối cùng cho ra kết luận như vậy.
Á thú nhân Laelia, người vừa kể cho cậu nghe nguyên nhân thật sự khiến hai bộ lạc quyết định sáp nhập cùng nhau cũng đang giúp cậu nhổ cỏ ở kế bên, người có thể xem là khuê mật của Bạch Ly nhún vai: "Quá quan trọng luôn đi chứ."
"Mà ta nghe phụ mẫu ta nói ông Dai là tế ti đầu tiên của bộ lạc chúng ta đó. Bộ lạc chúng ta tính ra chỉ mới hình thành, cũng nhờ có ông nên mới có bộ lạc chúng ta. Ở Thế Thú việc một bộ lạc suy tàn vì không có tế ti không phải chuyện gì đặc biệt. Lỡ may tương lai không thể kịp thời tìm thấy tế ti tiếp theo, chúng ta..."
"Không đâu."
Laelia bị giọng điệu chắn nịch này làm giật mình, bất giác ngẩng đầu lên nhìn Bạch Ly.
Trong khi Bạch Ly lúc nói lời này tay vẫn luôn nhổ cỏ dại mọc xung quanh ruộng bắp của cậu. Sau ba ngàn năm từ thời điểm công dân của Thế Thú có suy nghĩ trồng trọt để tạo ra thức ăn, đến bây giờ hầu hết các bộ lạc đều biết cách trồng trọt đơn giản, Bạch Ly cũng có một mảnh ruộng của riêng mình ở bên cạnh ngọn núi thấp sau nhà. Với cậu mà nói, đó chỉ là một câu nói bình thường, bởi vốn nên như vậy thôi. Cậu mù quáng tin tưởng vào tương lai của bộ lạc sẽ tiếp tục tồn tại và cường thịnh, đó là tín niệm nên có của một tộc nhân.
Ánh sáng lanh lợi thông tuệ chợt lóe lên trong mắt Laelia, á thú nhân mang đôi tai nhọn màu nâu đỏ, mái tóc cùng màu cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, miệng lại giương giương: "Ngươi nói đúng."
Đặng Laelia bảo: "Mấy hôm nay tộc Hổ bên kia dãy núi đã bắt đầu di chuyển qua bên này rồi, ngươi có muốn đi xem không?"