Mạnh Triều Nhân bọc mình trong chiếc áo khoác đồng phục lớn của nam sinh nằm trên ghế salon trong nhà, gương mặt đỏ bừng, lòng bàn tay nóng hổi. Cậu vẫn chưa thay ra bộ đồ ẩm ướt bên trong, lúc nãy bị gió lạnh thổi làm đầu cậu nặng trịch, có lẽ bị cảm rồi.
Nghỉ ngơi mội hồi, cả người cậu như nhũn ra, gắng gượng chống tay ngồi dậy, vừa bỏ sủi cảo vào nồi vừa nhớ lại lúc nãy tiếp xúc gần với Tả Linh Xuyên.
Một tiếng trước, khi Tả Linh Xuyên bắt cậu giao điện thoại ra, cậu lập tức làm theo.
Màn hình mở khóa và hình nền của cậu đều là ảnh chụp lén, mật khẩu là mã số học sinh của đối phương.
"Đừng, đừng xóa được không......" Khi thấy Tả Linh Xuyên mở album ảnh ra, cậu nuốt nước bọt đứng cạnh lí nhí, "Đây đều là những bức ảnh đẹp nhất tớ chọn ra đấy......"
Cậu không có can đảm kéo tay áo Tả Linh Xuyên, tay giơ lên nửa chừng, cảm thấy ánh mắt đối phương sắp rơi vào người mình, cậu lại cúi đầu giấu tay sau lưng.
Thật ra có xóa cũng không sao.
Ở nhà đã lưu một bản rồi.
Tả Linh Xuyên im lặng mở ra Wechat của cậu.
Quan hệ cá nhân của Mạnh Triều Nhân vô cùng đơn giản, trong danh bạ chỉ có giáo viên, mẹ cậu và Tề Kha Hàn.
Nói chuyện với Tề Kha Hàn cũng chẳng bao nhiêu, rõ ràng là không hề thân thiết.
"Xóa đi." Tả Linh Xuyên hờ hững nhìn thoáng qua rồi nhét di động vào tay Mạnh Triều Nhân, "Đừng để tôi thấy cậu tìm cậu ta lấy đồ của tôi nữa."
Mạnh Triều Nhân nhìn chằm chằm tin nhắn "Khi nào về nhà nhớ nói tôi biết" trong khung chat một hồi, sau đó nghe lời Tả Linh Xuyên xóa Tề Kha Hàn đi.
Tả Linh Xuyên không nói gì với cậu nữa mà quay lưng đi, bỏ lại cậu đứng bơ vơ cạnh thùng rác. Cậu đeo cặp lên lưng loạng choạng đi một quãng ngắn rồi quay đầu nhìn vết nước đọng trên phiến đá do mình để lại, thầm nghĩ mình là một con ma da ngoi lên từ nước bẩn.
Ở nơi tối tăm không có ánh đèn, cậu ngồi thụp xuống trùm áo khoác của Tả Linh Xuyên lên đầu, cảm nhận mùi hương của y bao bọc lấy mình khiến gương mặt nóng ran, trái tim cũng tràn ngập niềm hạnh phúc.
"Meo." Con mèo đen kia lại nhảy ra khỏi bụi cỏ đi quanh cậu, cắt ngang suy nghĩ hỗn loạn của cậu.
Mạnh Triều Nhân mở mắt ra nhìn nó từ dưới áo khoác rồi rụt rè xoa đầu nó.
"Mày bẩn lắm." Cậu cười nói, "Tao cũng bẩn nên mới sờ được mày đấy."
Mọi người đều biết hotboy Tả Linh Xuyên là một ngọn núi băng chỉ có thể ngắm từ xa, nếu cố trèo lên sẽ bị cái lạnh buốt giá làm bị thương, tốt nhất là đừng nên mơ tưởng viển vông.
Nhưng Mạnh Triều Nhân luôn sống trong tưởng tượng.
Dựa vào trí tưởng tượng này cậu đã khắc ra pho tượng thần Tả Linh Xuyên, đối phương càng lạnh nhạt, càng xa lánh cậu thì pho tượng này càng hoàn mỹ hơn.
Trời đã về khuya.
Lạnh quá, khó chịu...... Mạnh Triều Nhân thay áo ngủ rồi mặc áo khoác của Tả Linh Xuyên ăn sủi cảo, đầu óc càng lúc càng mụ mị, ánh đèn trên đầu vỡ vụn thành những đốm sáng vàng rực trước mắt cậu.
Cậu đến tủ TV lấy thuốc cảm, đang định nấu nước ấm uống thuốc thì chợt thấy trên ghế salon có một tờ giấy gấp lại.
Mạnh Triều Nhân nheo mắt, sau khi mở tờ giấy ra thì phát hiện bên trong viết một dãy số nhìn như số điện thoại.