Tả Linh Xuyên vẫn lạnh nhạt với cậu như mọi khi, chẳng buồn giải thích lý do mình tới đây.
Sau khi ngồi dậy, Mạnh Triều Nhân cũng không dám nhìn nam sinh nhiều quá. Đối phương không nói chuyện với cậu thì cậu sẽ chẳng hỏi gì cả.
Cậu đã quen nấp trong bóng tối nhìn trộm những thứ rực rỡ, chỉ cần cảm nhận được một tia sáng le lói cũng có thể làm cậu hò reo nhảy cẫng. Nhìn trộm, tương tư đơn phương, tự làm mình cảm động, đây chính là cách sống của cậu.
Phá hủy vỏ bọc của cậu, xông vào thế giới tối tăm rách nát của cậu, phơi bày cả người cậu dưới ánh mặt trời sẽ khiến cậu hoảng loạn không biết làm sao.
Cậu rất cảm kích Tề Kha Hàn vì đã thỏa mãn nguyện vọng của mình trên cả mong đợi.
Nhưng cậu không quen bị Tả Linh Xuyên nhìn chằm chằm lâu như vậy, ánh mắt kia hệt như lông vũ quét qua lưng cậu.
Mạnh Triều Nhân xỏ tay vào áo khoác vải bông rộng thùng thình rồi vuốt tóc mái xuống che khuất mắt mình. Khi hai mắt bị che kín, cậu âm thầm thở phào một hơi, rốt cuộc đã tìm lại được chút cảm giác an toàn.
Cậu không quen Tề Kha Hàn, nhưng đối với cậu Tả Linh Xuyên càng khó gần hơn. Vì vậy sau khi tỉnh lại cậu cứ mãi nép sau lưng Tề Kha Hàn để ngăn mình đến quá gần Tả Linh Xuyên.
Tề Kha Hàn vui vẻ kéo cậu tới bàn ăn.
Trên bàn đặt cháo hoa mới hâm nóng và mấy món thanh đạm.
Hình như Tề Kha Hàn tưởng cậu bệnh nặng đến nỗi mất khả năng tự chăm sóc mình nên cứ nằng nặc đòi đút cho cậu.
Mạnh Triều Nhân cũng lười từ chối, đành phải ngồi trên ghế đợi hắn đút từng muỗng cháo vào miệng mình.
Đã lâu lắm rồi cậu không được ai chăm sóc như vậy nên cảm giác hơi vi diệu.
Tề Kha Hàn ngẩn người nhìn quai hàm cậu khẽ nhúc nhích khi nhai nuốt, đột nhiên hỏi cậu: "Mùi vị thế nào?"
Mạnh Triều Nhân liếm môi hồi tưởng lại cháo hoa vừa ăn.
Cậu không nghĩ ra được từ nào để hình dung vị cháo nên chỉ có thể nói thật: "Chẳng có vị gì cả."
Tề Kha Hàn khuấy khuấy chỗ cháo còn lại: "À...... cũng đúng nhỉ."
Mạnh Triều Nhân ăn được nửa chén cháo thì Tả Linh Xuyên ngồi cạnh đột nhiên kéo tay cậu sang nhét nhiệt kế vào: "Kẹp dưới nách đi, đợi lát nữa xem nhiệt độ bao nhiêu."
Cậu lúng túng gật đầu rồi kéo áo ra làm theo lời y.
"Hôm qua cậu xóa tớ," chờ Mạnh Triều Nhân kẹp nhiệt kế xong, Tề Kha Hàn đá dép cậu dưới gầm bàn rồi thấp giọng nói, "Mau add tớ lại đi."
Mạnh Triều Nhân đang định gật đầu thì Tả Linh Xuyên bên cạnh lập tức sầm mặt nhéo mạnh cánh tay cậu.
Sau khi bị nhéo đau cậu mới nhớ ra mình đã hứa với Tả Linh Xuyên sau này không tìm Tề Kha Hàn giao dịch nữa.
Nhưng cậu vẫn chưa báo đáp Tề Kha Hàn, người ta đã đưa Tả Linh Xuyên tới đây cho cậu cơ mà.
"Tả, Tả Linh Xuyên, tớ add cậu ấy được không?" Cậu thì thào hỏi Tả Linh Xuyên để trưng cầu ý kiến đối phương, "Tớ sẽ không nhờ cậu ấy lấy đồ của cậu nữa đâu."
Tả Linh Xuyên nhìn chằm chằm cậu đang cúi thấp đầu rồi bóp mạnh cổ tay cậu hỏi: "Sao lại theo dõi tôi?"
Mạnh Triều Nhân lí nhí trả lời: "Vì thích......"
Tả Linh Xuyên nói: "Vậy cậu còn add cậu ta làm gì nữa?"