Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 64



Mạnh Triều Nhân lau chất nhầy dính ngoài miệng bằng mu bàn tay rồi ngồi thừ trên ghế dương cầm một hồi, vốn dĩ định đeo cặp chậm rãi đi bộ về nhà, kết quả còn chưa định thần lại đã bị Tả Linh Xuyên nắm cánh tay kéo lên xe buýt.

"Không về chung à?" Tả Linh Xuyên thấy cậu sững sờ thì cau mày hỏi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như xưa.

Mạnh Triều Nhân chớp mắt nhìn bàn tay nam sinh đang nắm cổ tay mình, vui vẻ gật đầu: "Về chứ!"

Cậu chưa bao giờ ngồi gần Tả Linh Xuyên như vậy mà chỉ ngồi chếch phía sau nhìn trộm sườn mặt đối phương, trong đầu toàn tưởng tượng ra những cảnh thô tục.

Tả Linh Xuyên lấy khăn ướt trong ba lô ra bảo cậu lau tay lau mặt, còn thả một viên kẹo cứng vị sữa dâu vào lòng bàn tay xòe ra của cậu.

Vốn dĩ cậu muốn đem kẹo về nhà cúng bái, nhưng đối phương ra lệnh cho cậu xé ăn tại chỗ nên đành phải ngoan ngoãn làm theo.

Xe buýt chạy đi. Cảnh vật ngoài cửa sổ lùi dần về phía sau.

Mạnh Triều Nhân cúi thấp đầu, tóc dài quá trán che khuất nửa gương mặt, người khác không thấy được vẻ mặt cậu nhưng nhìn đôi giày thể thao khẽ đung đưa có thể nhìn ra tâm trạng cậu hiện giờ.

Cậu thử chạm đầu lưỡi vào kẹo sữa, cẩn thận nhấm nháp vị ngọt của nó, viên kẹo lăn sang bên làm quai hàm hơi phồng lên, cậu ngẩn người chốc lát rồi lại cuốn nó lên lưỡi mình.

Tả Linh Xuyên không nhìn cậu mà quay đầu ngó ra cửa sổ, tay đặt trên đùi thỉnh thoảng nhịp nhịp.

Cậu lặng lẽ nhích tay sang, đầu ngón tay chạm nhẹ vào xương cổ tay nhô lên của nam sinh, thấy đối phương không phản ứng thì dần to gan hơn, rụt rè thử nắm ngón trỏ lộ rõ khớp xương của y.

"Mẹ tớ đang ở nhà." Cậu vừa nắm chặt thì nghe thấy Tả Linh Xuyên nói với mình, "Lát nữa kẹp tóc mái lên đi."

Mạnh Triều Nhân lập tức luống cuống, còn tưởng Tả Linh Xuyên sẽ rút tay về nhưng đối phương chẳng những không mắng cậu mà trái lại còn nắm tay cậu trong lòng bàn tay rộng.

Cậu kinh ngạc quay đầu nhìn Tả Linh Xuyên, tay kia luồn vào túi sờ chiếc kẹp tóc màu hồng kia rồi do dự nói: "Nhưng, nhưng......"

Tả Linh Xuyên nhíu mày hỏi: "Nhưng gì?"

"Không đẹp mà." Mạnh Triều Nhân ngồi thẳng dậy, lo lắng nói, "Tớ chẳng đẹp gì cả."

Người nhà bỏ mặc cậu, khi bị giáo viên hỏi tới cậu đều cố ý giả câm, dần dà chẳng có người lớn nào hỏi đến cuộc sống của cậu nữa.

Đến dưới chung cư, Tả Linh Xuyên xoay người vén tóc mái của thiếu niên sang một bên rồi căn dặn: "Đừng nói mấy lời thừa thãi."

Mạnh Triều Nhân vẫn lộ vẻ khẩn trương, kéo tay áo y, ánh mắt bất an nhìn quanh, chẳng biết đang sợ gì nữa.

Lúc trước làm tình trong nhà vệ sinh dễ dàng như vậy mà sao giờ lại hoảng hốt rồi?

Tả Linh Xuyên hít sâu một hơi rồi nhìn mặt Mạnh Triều Nhân chằm chằm, cúi đầu gằn từng chữ: "Nghe cho kỹ đây, cậu không xấu chút nào hết."

Lúc đó y nói xấu chỉ vì không muốn người khác nhìn mặt Mạnh Triều Nhân thôi.

"Tả Linh Xuyên, mẹ cậu......" Mạnh Triều Nhân xích lại gần y, dè dặt níu tay áo y hỏi, "Có khi nào mẹ cậu sẽ ghét tớ không?"