Tề Kha Hàn suy nghĩ kỹ càng, nhận ra mình không thể đi được.
Hắn muốn về cũng phải đem Mạnh Triều Nhân theo, nếu không lát nữa Tả Linh Xuyên khóa cửa không cho hắn vào thì sao?
Hắn tự động bỏ qua ánh mắt thù địch của Tả Linh Xuyên rồi xoa chỗ vừa được hôn, tâm tình vui phơi phới, nghĩ thầm Triều Nhân đúng là chó ngoan biết trả ơn mà.
Cơ hội sẽ luôn đến với người biết nắm bắt.
Không uổng công hắn đem tiền tiêu vặt mua nhiều đồ chơi như vậy, rốt cuộc cũng làm Mạnh Triều Nhân coi trọng chim hắn rồi.
"Đây là nhà tớ." Tả Linh Xuyên che lại thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của Mạnh Triều Nhân sau lưng rồi nhắc nhở con châu chấu đối diện, muốn đối phương thức thời tự động cuốn xéo.
Tề Kha Hàn dài giọng ờ một tiếng rồi nói: "Nếu cậu không chịu làm ở đây thì đưa Mạnh Triều Nhân đến nhà tớ cũng được."
Hắn cảm thấy thái độ của Mạnh Triều Nhân đối với mình đã tốt hơn trước nên nhất thời đắc ý, nhịn không được ỷ sủng mà kiêu khiêu khích thằng bạn.
"Tớ có mời cậu tới đâu," Tả Linh Xuyên càng nhìn càng thấy Tề Kha Hàn gợi đòn, nhíu mày nói, "Cậu về đi."
Tề Kha Hàn chưa kịp nói gì thì Mạnh Triều Nhân đã thò đầu ra sau lưng y, nghiêm túc nói với hắn: "Nhưng, nhưng dì nói cậu có thể tới mà, không sao đâu."
Tả Linh Xuyên: "......"
Sắc mặt y càng kém hơn, bàn tay rũ xuống bên hông siết thành nắm đấm, tức giận nghĩ: Mạnh Triều Nhân, rốt cuộc cậu đang theo phe ai vậy hả!
Mạnh Triều Nhân còn không tinh ý bằng Tề Kha Hàn, y đang cáu mà thiếu niên còn nắm chặt tay áo y, nhìn y bằng đôi mắt đen láy như chứa đầy sao trời kia, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, nhỏ giọng hỏi y: "Được không Tả Linh Xuyên? Ba người chơi nhất định sẽ vui hơn nhiều......"
Đương nhiên Tả Linh Xuyên sẽ nói "Không được".
Y chẳng thấy vui chút nào, đồng thời cảm thấy quan niệm của mình bị đả kích nặng nề.
Tối qua Mạnh Triều Nhân cự tuyệt y, hôm nay còn dám nũng nịu đòi hỏi trước mặt y nữa. Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng Mạnh Triều Nhân chủ động tiếp cận y, thế mà giờ y lại chịu đựng sự tra tấn "muốn mà không được" này.
"Không được à?" Tề Kha Hàn nhíu mày nhìn y rồi lại quay đầu nhìn Mạnh Triều Nhân, vẫy tay như gọi chó con rồi cười nói, "Cậu ta không muốn chơi thì cậu về nhà tớ chơi đi, đồ trong ngăn kéo tùy cậu chọn, tha hồ mà chơi."
Mạnh Triều Nhân khó nhọc suy nghĩ.
Cậu muốn ở cạnh Tả Linh Xuyên nhưng cảm thấy chơi với Tề Kha Hàn cũng rất thú vị. Chẳng phải lần trước ba người cũng chơi chung sao? Mọi người đều vui mà, sao lần này lại không được?
Khi gặp hai lựa chọn khó khăn, Mạnh Triều Nhân thường nghe theo lòng mình, chọn điều gì có thể làm mình vui vẻ nhất.
Cậu nghe Tả Linh Xuyên hỏi mình: "Cậu muốn đi à?"
Cậu thật thà gật đầu.
Tả Linh Xuyên lại hỏi: "Chẳng phải cậu nói thích tớ sao? Người khác gọi là cậu đi ngay à?"
Mạnh Triều Nhân lại gật đầu, ngón tay thu vào trong tay áo, rụt rè nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nam sinh. Cậu vẫn rất thích Tả Linh Xuyên, sự phẫn nộ của y khiến cậu càng thêm hưng phấn, cậu thích bị trừng phạt, đồng thời cũng thích thấy người khác nảy sinh cảm xúc mãnh liệt vì những gì cậu làm.
Vì vậy đối với cậu, lựa chọn tốt nhất là:
Chọc giận Tả Linh Xuyên.
Nếu vậy cậu không cần phải quyết định nữa. Hoặc là Tả Linh Xuyên nổi giận với cậu rồi chơi cậu, hoặc là Tề Kha Hàn đưa cậu về nhà rồi chơi cậu, hoặc là cả hai cùng chơi cậu một trận.
Mạnh Triều Nhân nghĩ dù có đi theo hướng nào cũng tốt cả.
"Tớ siêu thích cậu," cậu nắm chặt ngón tay Tả Linh Xuyên, vừa quan sát vẻ mặt y vừa thẳng thắn nói, "Nhưng tớ cũng hơi thích cậu ấy nữa."