Nhật Ký Thuần Dưỡng Chó Con

Chương 80



Mạnh Triều Nhân cực kỳ hạnh phúc.

Cậu tự nhủ mình được thần chó ưu ái nên dạo này mới may mắn như vậy, ước gì được nấy.

Ghế salon rất lớn nhưng cả ba nhất định phải chen chung một chỗ. Mạnh Triều Nhân cũng không thấy khó chịu mà vui vẻ uống nước trái cây, mắt dán vào hình ảnh chớp lóe trên TV, chẳng đoái hoài gì đến cảm xúc của hai nam sinh bên cạnh.

"Vậy giờ quan hệ của tụi mình là gì đây?" Ngồi một hồi, Tề Kha Hàn hỏi Tả Linh Xuyên bên kia, "Chung sống hòa thuận à?"

Tả Linh Xuyên làm ngơ hắn.

Quen nhau nhiều năm nên Tề Kha Hàn biết tỏng tính thúi của thằng bạn này, nhìn Tả Linh Xuyên lạnh lùng vậy thôi chứ trong lòng cũng đang rối như tơ vò, chắc sẽ không trả lời hắn được.

Vì vậy hắn không hỏi ý kiến Tả Linh Xuyên nữa mà quay sang kéo tay áo Mạnh Triều Nhân: "Triều Nhân, cậu nghĩ sao?"

Mạnh Triều Nhân đặt ly xuống, suy nghĩ một lát rồi nói: "Tụi mình là một nhà ba người."

Tả Linh Xuyên lập tức nổi quạu, nhíu mày hỏi: "Ai thèm làm một nhà ba người với các cậu hả?"

Tề Kha Hàn nói: "Thế thì một nhà hai người vậy." Nói xong còn hôn một cái lên đôi môi bị nước cam thấm ướt của Mạnh Triều Nhân, đắc ý nghĩ thầm Tả Linh Xuyên càng mạnh miệng thì mình càng có lợi.

Mạnh Triều Nhân nhìn Tề Kha Hàn rồi lại nhìn Tả Linh Xuyên xụ mặt, lí nhí sửa lại: "Được rồi, không phải một nhà ba người mà là hai người một chó......"

Tả Linh Xuyên và Tề Kha Hàn: "......"

Hai người là ai với ai hả!

Họ lập nhóm chat ba người trên Wechat.

Mạnh Triều Nhân chủ động đặt tên nhóm là "Hai người một chó" nhưng bị hai người kia bác bỏ.

Tề Kha Hàn hơn hở đề nghị đặt tên "Nhà của cún cưng", nhưng Tả Linh Xuyên cho rằng quá buồn nôn quá trẻ con nên kiên quyết không chấp nhận cái tên này.

"Chỗ nào trẻ con chứ?" Tề Kha Hàn thất vọng lầm bầm, "Nghe dễ thương lắm mà."

Tả Linh Xuyên cười lạnh rồi khinh miệt liếc xéo hắn, trực tiếp đổi tên nhóm thành "Tả Linh Xuyên và chó của mình".

Tề Kha Hàn nổi giận: "Tớ có phải chó của cậu đâu!"

Tả Linh Xuyên nói: "Không phải chó thì xéo khỏi nhóm đi."

Đờ mờ, quen nhau mười mấy năm nhưng hắn vẫn cảm thấy giọng điệu tên này hết sức gợi đòn! Nếu không phải ở giữa có Mạnh Triều Nhân thì Tề Kha Hàn đã sớm vung nắm đấm vào khuôn mặt băng giá của Tả Linh Xuyên rồi.

Chỉ có Mạnh Triều Nhân cảm thấy bầu không khí này vô cùng hòa thuận.

Cậu vui vẻ hỏi Tả Linh Xuyên: "Sau này tớ đến nhà cậu chơi được không?"

Tả Linh Xuyên nói: "Không được."

Mạnh Triều Nhân ngẩn người, đôi mắt đen láy lộ vẻ thắc mắc: "Không được?"

Cậu nhớ lại mọi phản ứng của nam sinh từ hôm qua đến chiều nay, cứ tưởng mông mình đã đủ thỏa mãn y...... Chẳng lẽ Tả Linh Xuyên chưa thấy dễ chịu sao?

"Vì tớ giận đó." Tả Linh Xuyên khoanh tay quay mặt đi chỗ khác nói, "Tớ đang giận đấy nhé."

Mạnh Triều Nhân suy nghĩ một hồi, đặt ly lên bàn rồi xoay người vỗ nhẹ đầu Tả Linh Xuyên. Chờ nam sinh lạnh mặt quay sang nhìn mình, cậu nghiêm túc thổi phù phù lên đỉnh đầu y.

Tả Linh Xuyên: "......"

Tả Linh Xuyên hỏi: "Mạnh Triều Nhân, cậu làm gì vậy?"

Mạnh Triều Nhân ngoan ngoãn thu tay lại: "Tớ đang dập lửa mà."

Tề Kha Hàn ở cạnh buồn cười nghĩ thầm: Dập lửa gì chứ, cậu đang châm dầu vào lửa thì có.

"Lửa tắt chưa?" Mạnh Triều Nhân hôn chụt lên má Tả Linh Xuyên hai cái rồi hỏi lại câu lúc nãy, "Tả Linh Xuyên, lần sau tớ đến nhà cậu chơi được không?"