Lâu Nguyệt Đồng cười cười ngồi trong cung điện tráng lệ, mái tóc xoăndài che khuất nửa khuôn mặt, ngây thơ hỏi ngược lại: “ Không được sao?”
Phù Tang cả kinh: “ Ngươi còn dám cả gan đề ra yêu cầu này! Ngươi cóbiết Thiên Bi là cái gì không, nó liên quan đến lục giới...”
Lâu Nguyệt Đồng cắt ngang lời Phù Tang: “ Không được thì không được, lắm lời làm cái gì, phiền!”
Nói xong, Lâu Nguyệt Đồng liếc Thánh tôn một cái, làm mặt quỷ.
Phù Tang: “...”
Thánh tôn đứng cách đó không xa, bàn tay vuốt qua một ngọn cỏ, một đóahoa nhỏ nhanh chóng nở ra. Hắn không lộ ra chút kinh ngạc hay khó xửnào, nói nhẹ nhàng: “ Lời hứa đáng giá ngàn vàng, ta sẽ không đổi ý.”
Thánh tôn nói được làm được, cho nàng tận mắt nhìn thấy Thiên Bi. Mây mù quấn quanh, bảo quang lưu chuyển, ba nghìn quy tắc như những chiếc kimbăng bằng vàng xoay tròn, tuy nhìn không rõ nhưng khiến ai cũng sinh ramột ý niệm - - nó vẫn luôn ở nơi đó, từ xưa bất diệt.
Không biết rõ bao lâu đã trôi qua, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có lẽ đãlà mấy ngàn năm, sống trên đó đã lâu, Phù Tang đối với nàng cũng khôngcòn bao nhiêu đề phòng, chỉ không buông tha nàng ngoài miệng.
Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy nhàm chán, Thánh tôn còn thả Bẩm Sinh Ấn ra cho nàng chơi. Ấn linh hóa thành hình người, là một tiểu oa nhi đáng yêu bụ bẫm, Thánh tôn gọi nó là A Nguyên. Trừ A Nguyên, tất cả những sinh linh sinh trưởng trên Thiên Ngoại Thiên đều dần dần bị làm phép, lúc nàocũng tụ lại một chỗ chơi đùa, bị Lâu Nguyệt Đồng bắt nạt cũng sẽ khôngkhóc, chỉ biết ngây ngốc cười, nhưng sau đó quay sang bắt nạt ANguyên... Đó là khoảng thời Thiên Ngoại Thiên yên tĩnh nhất, nhưng lạináo nhiệt ấm áp một cách thần kì, như một... gia đình.
Nàng bất tri bất giác nghĩ, hóa ra hắn đã vì nàng mà phá rất nhiều quytắc, hóa ra hắn thu nàng làm đồ đệ không phải vì lòng tham nhất thời màthực sự coi nàng là đồ đệ duy nhất mà sủng ái chiếu cố, hoàn thành tấtcả tâm nguyện của nàng.
Trải qua chuyện này thêm một lần, Lâu Nguyệt Đồng mới phát hiện, nàng đã xem nhẹ quá nhiều chuyện.
Một ngày nào đó, Chiến Hoàng thần quân truyền tin tức đến, nói Thần giới gặp nhiều nhiễu loạn, Thiên Ngoại Thiên gặp chấn động, đám sinh linhđều bị bức về nguyên hình, bản thể của Phù Tang cũng bắt đầu xuất hiệndấu hiệu khô héo.
Thánh tôn đương nhiên phải đi trấn áp.
Lâu Nguyệt Đồng đứng trước Thiên Bi, xoay xoay cổ tay. Nàng đột nhiênhiểu được - - hóa ra nếu được làm lại một lần, nàng sẽ không thay đổicon đường nàng đã chọn, cho dù muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.
Thiên Bi gặp chấn động, Thiên Đạo tru sát.
Nàng nhìn thấy Thánh tôn xuất hiện, hắn lãnh đạm nhìn nàng, sau đó đưatay ngăn cho nàng tất cả công kích, nhíu mày. Hắn tuy là Thánh tôn nhưng tu vi cũng là tự mình luyện lấy, trước dẹp loạn Thần giới, sau ngăn cản sự trừng phạt của Thiên Đạo, vậy mà hắn còn có thừa thực lực dạy dỗ Lâu Nguyệt Đồng.
“ Vì sao?”
Lâu Nguyệt Đồng nhếch môi, thời gian sống trên Thiên Ngoại Thiên đã imhơi lặng tiếng xóa đi phân nửa lệ khí của nàng, một tiếng cười vang lên, sát khí nồng đậm lại quay về. Nàng nhẹ nhàng thở dài như đang cảm thấytiếc hận: “ Lục giới vậy mà lại không biết, bọn họ lại có một Thánh tônngốc nghếch như vậy.”
Thánh tôn thực sự thông thấu, thậm chí có thể khen hắn là người thôngminh nhất thiên hạ, nếu không tu vi của hắn sẽ không cao như vậy. Nhưngxét về tâm cơ, hắn không theo kịp Lâu Nguyệt Đồng.
Nàng nói: “ Ta động vào Thiên Bi, ngươi không giúp Thiên Đạo giết ta,còn giúp ta ngăn cản trừng phạt... Sư tôn, ta đoán không ra ngươi đangnghĩ gì.”
Tuy nàng nói chuyện rất chậm, ra tay lại nhanh vô cùng.
Nàng đã từng ngây thơ hỏi hắn: “ Ngươi là Thánh tôn, vậy ngươi có chết không? Trên đời này có gì có thể uy hiếp được ngươi,”
Hắn trả lời: “ Thiên Bi, nó và ta tương sinh tương khắc.”
Tương sinh tương khắc, cộng sinh chung vong.
Lâu Nguyệt Đồng thừa dịp hắn không bảo vệ được Thiên Bi mà đâm cho hắnmột nhát trí mạng, nhưng nàng không nghĩ tới hắn sẽ vì nàng mà ngăn cảnsát kiếp, thực ra, đồng quy vu tận cũng tốt, dù sao, nhiệm vụ của nàngcũng đã hoàn thành.
Trong nháy mắt, Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy sát khí - - hắn muốn giết nàng.
Nhưng chỉ một khắc sau, sát ý đã tản đi.
Địa y mềm mại bay trong không trung, Thánh tôn lẳng lặng nhìn nàng, ánhmắt lãnh đạm và xa xăm thật giống khi nàng mới lên Thiên Ngoại Thiên,chưa từng thay đổi.
Hắn sẽ quan tâm sao? Lâu Nguyệt Đồng nghĩ, sống hay chết, có lẽ hắn một chút cũng không quan tâm.
Lâu Nguyệt Đồng mấp máy môi nhưng không thể cười được, nàng cảm thấy một kích trí mạng kia không phải đâm vào Thánh tôn mà là đâm vào lòng nàng, nếu không, tại sao nàng lại cảm thấy thống khổ như vậy?
Nàng khàn giọng kêu lên: “ Vì sao ngươi không giết ta?! Ta luôn chờngươi động thủ trước, chờ cả trăm ngàn năm! Chẳng lẽ ngươi vẫn nghĩ tavà ngươi là thầy trò thượng từ hạ hiếu sao? Ta là kẻ địch của ngươi, từtrước vẫn luôn muốn hủy diệt ngươi, ngươi biết chuyện này! Lên tiếng!”
Thân thể Thánh tôn mờ đi vài phần, hắn lẳng lặng gật đầu, nói: “ Ta biết, ta thanh toàn cho nàng.”
Nếu nhất định có một người phải chết, vậy ta thanh toàn cho nàng, cho nàng đến giết ta.
Thần sắc Lâu Nguyệt Đồng vặn vẹo, trong mắt là một mảnh huyết sắc: “ Vìsao?! Ta muốn giết ngươi, ngươi lại để ta giết? Trách nhiệm của ngươiđâu? Đại lộ của ngươi đâu? Ngươi...”
Thánh tôn nói: “ Thiên Đạo có quy tắc nhất định, dựa vào một mình nàngsẽ không thể hủy thiên diệt địa. Ta biến mất, sẽ luôn có một Thánh tônkhác xuất hiện, nếu chuyện này có thể giải quyết chấp niệm của nàng,thanh toàn cho nàng cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lời còn chưa dứt, vô số điểm sáng dâng lên, thân ảnh hắn tan thành mây khói.
“ Rắc - -” Thiên Bi nứt toác, âm thanh vô cùng rõ ràng.
Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy hoang đường, Thánh tôn chính là một tên ngốc vì tu đạo mà đầu óc hỏng hết, nhưng tại sao nàng phải cảm thấy khổ sở vìmột tên ngốc như vậy?
Nàng giống như đang hồn bay phách lạc, thân thể run rẩy không ngừng, lẩm bẩm tự nói: “ Cho dù có một Thánh tôn khác xuất hiện, người đó cũngkhông còn là chàng, chàng có hiểu không... có hiểu không?”
“ Sai, sai, Ma quân, ngươi sai rồi...”
Vô số thanh âm vang lên bên tai nhưng nàng không thể nghe rõ, cơn buồnngủ ập tới, nàng chỉ cảm thấy, giấc ngủ này không biết bao giờ mới cóthể tỉnh lại.
Cũng tốt, dù sao, cả thể xác và tinh thần của nàng đều vô cùng mệt mỏi.
Ngân quang nổi lên, giống như lúc đến, một cỗ lực lượng lôi nàng về thực tại.
Lâu Nguyệt Đồng ôm ngực nhìn bốn phía, đây vẫn là Thiên Ngoại Thiên, nhưng là Thiên Ngoại Thiên sau khi bị phá hủy.
Trước mắt nàng có một bóng người, bạch y sạch sẽ làm nổi bật lên một vẻ ảm đạm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Lâu Nguyệt Đồng không đứng dậy, tâm sức của nàng đã cạn kiệt: “ Ta nên gọi chàng là gì? Trình Tử Xuyên? Hay sư tôn?”
Trình Tử Xuyên nhìn nàng, thần sắc bình yên, giọng nói ôn hòa: “ Kiếpphù du một giấc chiêm bao, hàng trăm vạn năm, giấc chiêm bao này thật sự đã quá dài.”
Hắn nói “giấc chiêm bao này”, đương nhiên không đơn giản chỉ là cùng Lâu Nguyệt Đồng quay lại thời gian một lần nữa.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày, nàng cảm thấy Trình Tử Xuyên lúc này rất xalạ, rất khác so với tất cả những giai đoạn nàng đã biết qua. Thánh tôntrước kia đạo tâm thanh tịnh như một tờ giấy trắng, như một đứa trẻ mớisinh nắm giữ pháp lực cường đại, còn Trình Tử Xuyên hiện giờ, thật giống như một người đã trải qua thế sự, trải qua vui vẻ, tình cảm, thốngkhổ... hết thảy mọi thứ, ngược lại lại khiến hắn thông thấu hơn bao giờhết.
Sau khi trải qua kiếp nạn, đại triệt đại ngộ.
Lâu Nguyệt Đồng chợt nhớ đến bài hát mà Bẩm Sinh Ấn vẫn hay rên rỉ - -Luân hồi chặt đứt nhân quả, thất tình tịch diệt đại mộng quay về.
Lâu Nguyệt Đồng siết chặt tay, nhìn chằm chằm hắn: “ Chàng rất vui vẻ.”
Trình Tử Xuyên nói: “ Vì sao phải không vui vẻ?”
Lâu Nguyệt Đồng nghiến răng: “ Chàng phải hận ta.”
Trình Tử Xuyên thản nhiên đáp: “ Đã hận qua rồi.”
Lâu Nguyệt Đồng bỗng cảm thấy luống cuống, nàng đã tính kế nhiều người,hoàn thành nhiều việc, kể cả việc Thánh tôn lạc hạ cũng nằm trong tầmkhống chế của nàng, nhưng lúc này, nàng phát hiện có thứ gì đó đang tách dần khỏi quỹ đạo vốn có.
“ Chàng...”
Trình Tử Xuyên nâng tay lên, mây mù tản đi, ánh mắt hướng về phía nhângian: “ Giữa nàng và ta còn một đoạn nhân quả cuối cùng, ta hứa sẽ giúpnàng giải thích mọi sự nghi hoặc, hoàn thành tâm nguyện của nàng. Nhưngtrước đó, chúng ta giải quyết chuyện khác đã, thế nào?”
Đầu óc Lâu Nguyệt Đồng rất loạn, nàng không hiểu tại sao Trình Tử Xuyênlại có bộ dạng này, nhìn cảnh tượng thê thảm của nhân gian, lục giớiloạn lạc, tại sao hắn có thể không biến sắc?
Hắn cuối cùng... đang định làm gì?
Lâu Nguyệt Đồng: “ Ta đã thành công, còn tâm nguyện gì cần chàng hoàn thành?”
Trình Tử Xuyên cười một tiếng: “ Thật sao?”
Hắn vung tay áo, Thiên Bi to lớn tỏa sáng xuất hiện trước mặt Lâu Nguyệt Đồng. Ánh mắt nàng sáng lên, nhưng ngay lập tức kinh ngạc, nàng pháthiện ra Thiên Bi bị vỡ đang dần dần phục hồi nguyên dạng, đứng sừng sững không đổ!
Lâu Nguyệt Đồng: “ Chàng!”
Trình Tử Xuyên nhàn nhạt nói: “ Nàng hi vọng nó bị hủy diệt, lúc trước ta không hiểu tại sao, hiện tại cuối cùng cũng hiểu.”
Lâu Nguyệt Đồng không lên tiếng, lại nghe hắn nói: “ Kể cả lai lịch của nàng.”
Nàng không nhịn được nữa: “ Chàng có lời mà không thể nói thẳng sao? Thần bí lẩm nhẩm cái gì!”
Trình Tử Xuyên: “ Không thể.”
Lâu Nguyệt Đồng cười lạnh chuyển đề tài: “ Chàng muốn ta giúp chàng giải quyết Chiến Hoàng thần quân trước?”
Trình Tử Xuyên lắc đầu, Lâu Nguyệt Đồng giận điên người: “ Vậy ngươi muốn ta làm gì?”
Trình Tử Xuyên: “ Cái gì cũng đừng làm, tạm thời nhìn cho kĩ đã.”
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: “ Chàng nên đi giải quyết Chiến Hoàng thần quân, ở đây tính sổ với ta làm gì?”
Nàng đang có chút không tin. Trình Tử Xuyên có trở về vị trí cũ haykhông, nàng không biết, nhưng khi nàng đối mặt với hắn, cảm giác kiêngkị liền ập đến. Thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được, hiện tại hắnhoàn toàn có năng lực ứng phó đồng thời với nàng, Chiến Hoàng và cả LâuDịch Dương.
Không đến mức cần đợi nguyên một đám chạy đến để tính sổ chứ?