Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 1: Ấu Ấu



Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Trăng treo trên cao, bóng cây cô liêu trong màn đêm cô tịnh. Cung Khôn Hòa đèn đuốc sáng trưng, cung nhân lũ lượt ra vào.


Cung Khôn Hòa là nơi ở của đương kim Thái hậu. Thái hậu khống chế triều chính nhiều năm, bà vẫn luôn là người quyết đoán. Bởi vậy mà tác phong người thuộc cung Khôn Hòa cũng vô cùng nhanh nhẹn.


Thị vệ lui về ẩn mình trong bóng đêm, trong sảnh còn lưu lại vết máu loang lổ. Nội thị nhanh chóng rửa sạch nơi ấy, chẳng mấy chốc sảnh chờ lại bóng loáng, nương theo ánh trăng thôi cũng soi được bóng người, dẫu vậy mùi tanh trong không khí vẫn chưa thể bay hết.


"Lâu rồi Thái hậu nương nương không có động thái mạnh đến thế." Có người thì thầm, "Xem ra chuyện của Dung cô nương đã làm Thái hậu vô cùng tức giận."


Người khác trả lời: "Thân phận của Dung cô nương không vừa, Thái hậu phải cho Dung thái sư một câu trả lời thoả đáng."


Người kia nhún vai xem nhẹ, dù Dung thái sư có quyền cao chức trọng, nhưng ở Chu triều này còn có mấy ai bắt Thái hậu giải thích được đâu. Rõ ràng việc cứu Dung cô nương là do địa vị của đứa bé ấy trong lòng Thái hậu là khác biệt.


Những cảnh thì thầm to nhỏ bàn luận chuyện trong cung như thế này đã quá quen thuộc, luôn có nhiều dị bản hấp dẫn, Thái hậu không quản lý được việc này.


Nhân vật chính của câu chuyện trên hiện đang nằm ngủ ngon lành trong tẩm điện của Thái hậu.


Bốn phía tẩm điện đều đặt đèn cầy ba cây, phía đuôi giường treo một đèn lồng hoa sen. Ánh nến lay động làm những vệt sáng trên nửa gương mặt của Thái hậu di chuyển theo, khó mà đoán được biểu cảm trên khuôn mặt ngài thế nào.


Thái hậu không còn trẻ, tóc đã bạc nửa đầu, đôi mắt sắc bén uy nghiêm đang nhìn chiếc chăn gấm cộm lên trên giường. Dưới lớp chăn là tiểu cô nương khoảng năm, sáu tuổi.


Tiểu cô nương da trắng má hồng, ánh nến chiếu lên mái tóc đen như mực, hơi thở lên xuống nhè nhẹ theo nhịp, trên trán cũng rịn một lớp mồ hôi mỏng.


Thái hậu bần thần không động đậy, Lý ma ma hiểu ngay người đang nhớ lại chuyện cũ, bà cũng im lặng theo. Mãi tới khi có tiếng thì thầm to nhỏ, bà mới ho nhẹ một tiếng.


Thái hậu trở về với vẻ minh mẫn, không hề có biểu hiện như bà lão thức khuya thiếu ngủ, ngài nhìn lên và hỏi: "Đã điều tra ra chưa?"


"Đã điều tra ra rồi ạ." Lý ma ma không nói những câu vô nghĩa, "Chủ tử đoán đúng, hiện giờ vẫn chưa rõ là nhà nào."


"Ừ." Thái hậu đã lường trước câu trả lời này, ngài chỉ không ngờ đám người đó dám lấy Ấu Ninh ra làm bia đỡ đạn thôi. Trẻ nhỏ vô tội, thật ngu xuẩn khi nghĩ ra chiêu này, "Ai gia muốn có câu trả lời trước khi lâm triều ngày mai."


"Vâng." Nhắc đến đây, Lý ma ma cảm thấy thật buồn cười khi Dung cô nương đang say giấc nồng kia bị liên luỵ.


Dung cô nương và Thái hậu không có quan hệ huyết thống, cô nương là cháu ngoại của Bình Giang vương nên mới được Thái hậu để mắt đến thôi.


Thái hậu nắm quyền nhiều năm, không dễ gì mới tìm ra được thứ người yêu thích. Người ngoài không không biết Thái hậu chiều chuộng đứa bé này ra sao, bởi vậy bọn họ không ngại thử.


Hôm nay Dung cô nương vào cung, vô tình làm bẩn xiêm y nên đổi sang thường phục. Sau đó không hiểu bằng cách nào suýt nữa thì xiêm y đó là lạc đến cung Thiên Nghi, mưu toan của người giật dây quả không vừa.


Nếu không nhờ Thập tam hoàng tử ra tay giúp đỡ, e là Dung cô nương không chỉ có hoảng sợ thế này thôi đâu.


Nghĩ đến đây Lý ma ma chỉnh đốn lại dòng suy tư mà thưa với Thái hậu: "Chủ tử, hôm nay là nhờ Thập tam hoàng tử cứu Dung cô nương ạ."


"Hử?" Chuyện này nằm dự đoán của Thái hậu, khuôn mặt Thập tam ùa về nhưng chỉ là những hình ảnh mờ nhạt không rõ. Cố nhớ lại thì nhớ ra Thập tam là hoàng tử đáng thương không có họ ngoại chống đỡ do mẹ đẻ mất sớm.


Ngài có bao nhiêu cháu, không thể ôm hết vào lòng, vậy là ngài phất tay bảo: "Ngày mai qua ban thưởng cho hoàng tử, nếu có yêu cầu nhỏ nhặt thì cứ đáp ứng đi."


Lý ma ma lại nghe Thái hậu nói: "Thôi vậy, mai mời Dung phu nhân vào cung, ai gia không chăm sóc tốt cho con gái của họ rồi."


Rõ ràng ngài không muốn thế, Lý ma ma nghĩ một lát rồi thưa: "Vài ngày nữa là sinh nhật của Thánh thượng, đằng nào cũng phải vào cung hay là để cô nương ở lại chơi mấy ngày, đỡ việc đi lại mệt nhọc, ngài thấy sao ạ?"


Lời đề xuất chạm đúng tâm tư của Thái hậu, người trầm ngâm một lát rồi đồng ý.


Nguyên một đêm Thái hậu chỉ chợp mắt hai canh giờ, vậy mà hôm sau vào triều vẫn rất có tinh thần, ngài còn phê duyệt vài quyển tấu chương nữa. Ngài còn mắng Ngô tướng quân mới về kinh chưa lâu một trận, trông vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện của Ngô tướng quân thì ngài càng thêm giận.


Tan triều, Ngô tướng quân bèn đi hỏi thăm mới hay chuyện hôm qua, bấy giờ mới nổi giận chửi rùm beng lên. Thủ lĩnh thị vệ cung đình là em trai của ông, thời buổi này còn có chuyện em làm anh chịu nữa à?


Một số người đồng tình quan điểm nhưng không dám lên tiếng ngắt lời ai kia.


Ngày trước Thái hậu có thể khiến tiên đế để lại thánh chỉ buông rèm chấp chính, ắt không phải phụ nữ bình thường.


Tiên đế băng hà sớm, khi đó mới ngoài ba mươi và có tình cảm thắm thiết với Thái hậu. Tiên đế là con trai độc nhất, trước khi chết mới để lại một người con nối dõi, đó là con trai của một cung nữ thấp hèn.


Đương khi ấy thân phận cao thấp không là vấn đề. Hoàng tử mới sáu tuổi nên tiên đế đã để lại hai thánh chỉ. Một là truyền ngôi cho hoàng tử, hai là để Thái hậu và vài đại thần phụ chính khác chấp chính.


Các đại thần phụ chính đều một lòng hướng về nhưng họ không chịu được vị tiểu hoàng tử không có chí tiến thủ kia. Chưa nhắc đến chuyện tư chất bình thường, riêng tính tình đã rất nhát gan, không dám ho he một câu trước mặt Thái hậu. Chúng thần chờ đến ngày Chu đế cập quán hai mươi, ai cũng muốn Thái hậu lui về hậu cung, nào ngờ Chu đế khi ấy vâng vâng dạ dạ nói "Trẫm chưa thạo xử lý chính vụ, không thể thiếu mẫu hậu", vậy là tiếp tục giữ Thái hậu trong triều đình.


Cái giữ này thoáng đó đã hai mươi năm.


Vài đại thần phụ chính không đợi được đã lìa đời. Chu đế ham mê hưởng lạc bỏ bê thế sự, Chu triều của ngày hôm nay là Thái hậu nắm quyền bao quát.


Nghĩ đến những chuyện này là một số triều thần vô cùng buồn bực, nhưng giờ họ có bất mãn cũng không dám hé răng. May thay Thái hậu vẫn chưa để cho con cháu trong họ mình lên làm phi, cũng không có đề bạt trắng trợn người trong họ. Bên cạnh lại có một Chu đế nghe dạ bảo vâng nên nước cứ xuôi dòng bao nhiêu năm nay.


Bỏ qua Thái hậu, quyền hành sẽ rơi vào tay hoàng gia. Việc cần làm của họ chính là đặt cược vào mười mấy hoàng tử.


Tâm tư của mọi người Thái hậu nào không hay, bà chỉ lười quan tâm thôi. Vất vả nửa đời người, giờ là lúc bà chuẩn bị trạng thái tốt nhất để hưởng thụ mấy năm cuối đời rồi.


Thái hậu nhấc tay đến bên tiểu cô nương đang ngắm hoa bên cửa sổ: "Ấu Ấu thích hoa à?"


"Thích ạ." Đứng trước ngài là tiểu cô nương môi hồng răng trắng, nụ cười xinh xắn như trăng rằm. Dù chỉ đáp hai chữ đơn giản cũng đủ khiến cho Thái hậu thư thái, "Trong cung loài hoa nào cũng có, lộng lẫy có, quý phái có, quý hiếm có, muốn ngắm hoa nào có hoa ấy. Ấu Ấu ở lại trong cung chơi với ai gia có được không?"


Thái hậu cười cười dụ dỗ, tiểu cô nương âu sầu suy tư một lúc rồi bảo: "Ở trong cung không được gặp cha mẹ và ca ca ạ."


Khuôn mặt búng ra sữa chuyển sang vô cùng nghiêm túc, rõ ràng đang cảm thấy khó khăn vì không biết từ chối người khác ra sao. Thái hậu vui vẻ vỗ nhẹ tay cô bé, ngài hỏi nhẹ nhàng: "Ấu Ấu có nhớ hôm qua suýt bị người xấu bắt đi không?"


Tiểu cô nương gật đầu, ngước mắt nhìn lên, "Thái hậu nương nương bắt được họ rồi ạ?"


"Bắt được rồi." Thái hậu cười một tiếng, "Ta còn phạt nghiêm khắc phạt cơ, Ấu Ấu có muốn phạt họ không? Bọn họ dọa Ấu Ấu của ai gia, họ thật xấu xa mà."


Đối đáp với đứa bé năm tuổi, đến cả giọng nói cũng chiều theo ý cô bé, cùng với tiếng cười của ngài, có vẻ như tiểu cô nương muốn xử lý thế nào đều được.


Thế nhưng tiểu cô nương vội lắc đầu, "Đã phạt rồi mà, Thái hậu nương nương nhắc họ lần sau đừng tìm nhầm người là được rồi."


Ngây thơ như cô bé sẽ cho rằng hình phạt của Thái hậu là bỏ đói mấy hôm.


"Ừm?" Thái hậu không đổi sắc mặt, "Không phải hôm qua Ấu Ấu còn sợ đến phát khóc sao?"


"Mẫu thân dạy tìm chỗ... Ờ...", nói được một nửa tiểu cô nương bị mắc một chút, Thái hậu tiếp lời, "Là tìm chỗ khoan dung mà độ lượng?"


"Đúng đúng."


Những lời này thân thuộc đến lạ, trong chớp mắt Thái hậu lại nhớ đến giọng nói ấm áp của nhiều năm về trước, "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, hà cớ gì đuổi tận giết tuyệt?"


Bà rơi vào trầm ngâm, phẩy tay bảo tiểu cô nương ra ngoài chơi còn mình thẫn thờ hồi lâu mới lên tiếng: "Đúng là cực kỳ giống hắn."


Vị kia đương nhiên chính là bạn tốt Bình Giang vương một thời rồi. Chỉ có Lý ma ma hiểu ý, bà dâng một chén trà nóng lên, "Ai nói không phải ạ."


Mãi khi tiểu cô nương chạy đến hoa viên, hệ thống khâu miệng nãy giờ mới dám rút chỉ, [Ấu Ấu, bé không muốn ở lại trong cung thật à?]


Tiểu cô nương thắc mắc: [Vì sao phải ở lại đây ạ?]


Hệ thống cạn lời trong chốc lát, nó không biết giải thích kiểu gì. Thực chất, tình huống hiện tại vẫn thường xảy ra sau khi nó kết nối lỗi với ký chủ.


Bởi vì ký chủ còn quá nhỏ.


Nó oán thán 101 lần cái người ngày xưa đưa nó đến đây. Không biết lúc đó xảy ra vấn đề gì, không chỉ nhầm thời gian mà ngay cả người cũng nhầm nốt, chẳng hiểu sao nó lại kết nối với một em bé mới sinh nữa.


Chưa bàn đến nhiệm vụ, nó nói gì đứa bé này cũng đều không hiểu. Năm lần bảy lượt hủy kết nối thất bại, sau khi khiếu nại với cấp trên nó chỉ còn biết đợi, đợi một ngày tiểu cô nương hiểu được ý của nó thôi.


Cũng may sau năm năm không được yêu thương, cuối cùng ký chủ nhỏ cũng tự nhận thức được một chút hành vi của mình, hôm qua đã hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống: Nhiệm vụ Lần đầu tiếp xúc với Thập tam hoàng tử rồi đấy.


Nghĩ đến đây hệ thống bỗng cảm thấy được tiếp sức sống, ở bên cạnh Thái hậu nó không dám nói chuyện, nó sợ bị vị kia phát hiện ra nên chẳng dám dạy ký chủ nhỏ trả lời thế nào. Giờ ngẫm lại, có được sự chăm sóc đặc biệt của người nắm quyền sống chết toàn bộ Chu triều, biết đâu chính là cơ hội để hoàn thành nhiệm vụ nhỉ.


[Ấu Ấu...] Hệ thống ngộ ra mặt trời chân lý thì mở lời, nào ngờ ký chủ nhỏ của nó bị một con bướm hớp hồn, đang thích thú chạy tung tăng bắt bướm.


...


Ngắm đôi mắt mê say của tiểu cô nương ngây thơ, hệ thống lại cảm thấy không được yêu thương. Ký chủ nhỏ của nó... Có thể hoàn thành nhiệm vụ được không đây?