Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 16: Ngã ngựa





Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Hành động này của Chu đế làm tất cả mọi người đứng hình tại chỗ. Khi các đại thần và thị vệ lấy lại tinh thần thì người ngựa đã phi mất vào rừng tuyết.


Thoáng cái sau đó, mọi người lại thấy một bóng người phi nhanh vào, người đó là Thập tam hoàng tử vẫn luôn mờ nhạt.


Thượng thư Bộ lễ phản ứng kịp thời, ông giơ ngón tay run rẩy, "Người kia... Là nhị công tử của quý phủ Dung hầu nhỉ?"


Những người khác thì ông không biết, chứ ông thì biết thật ra đó là tiểu khuê nữ cưng của Dung hầu đó! Ông không biết nên cảm thấy may hay rủi vì Dung hầu không có ở đây đây.


Không cần đại thần căn dặn, một đội thị vệ đã vội vàng đuổi theo, mọi người đều nhận thức được tầm quan trọng của chuyện này.


Bệ hạ vô ý giết con trai của mình là chuyện nhỏ, làm mất con trai của Dung hầu mới là hỏng bét. Chưa bàn đến tính cách Dung hầu, riêng đội binh mã Bình Giang của Dung phu nhân cũng không phải chuyện đùa rồi!


Hôm nay tâm trạng Chu đế rất vui, phi ngựa nhanh như chớp. Ông không tinh học thuật nhưng lại khá về võ nghệ. Gió tuyết lạnh phả vào mặt làm ông vui vẻ cười to, lồng ngực phập phồng theo đợt.


Sau đó trước ngực ông có lục đục.


Đầu tiên là đai áo thùng thình bị kéo, sau đó là bé nhỏ lông mềm mịn trong lòng ngọ nguậy và còn xen kẽ tiếng rấm rứt.


Bỗng nhiên vạt áo Chu đế phanh hẳn ra, tiểu cô nương vốn định vịn vào người ông để nhổm dậy bất ngờ chạm vào lồng ngực tông hống, làm cô bé giật mình "ái ui" một tiếng, thiếu chút nữa là ngã xuống. May mà được Chu đế đỡ lại.


Cô bé trợn tròn đôi mắt to tròn nhìn thẳng vào đôi mắt ngờ vực của Chu đế.


"Ngươi là người ở đâu?" Chu đế hỏi rất thật, "Sao lại ở trên ngựa của trẫm?"


Ấu Ninh: "..."


Vốn dĩ tiểu cô nương đã ngờ ngệch, Chu đế nói thế xong thì cô bé càng mông lung.


Cô bé bị người ta kéo lên, chớp mắt cái đã đến đây rồi, đâu thể nào giải thích được tình huống lúc này.


Hệ thống cũng bị động tác trước đó của Ấu Ninh làm cho sợ đến mức thiếu chút nữa mở khoá năng lượng bảo vệ. Sau lại nghe Chu đế nói thế thì cũng cạn lời.


Người cổ đại thích ví số mệnh thiên tử là long khí, với trình độ của hệ thống, nó có thể nhận thấy trên người Chu đế có một lớp long khí mong mảnh thật.


Ông cha Chu đế đều là vị vua vì nước vì dân, con trai ông cũng là vị vua tương lai đứng đầu thịnh thế. Số ông rất tốt, không cần làm gì cả, cả đời này chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng thôi.


Hệ thống cứ tưởng đó là một nhân vật thông minh nhưng giả ngu, chẳng ngờ lại là một chủ nhân ham chơi thật.


Chu đế có trái tim quảng đại, ông không hỏi thân phận của Ấu Ninh mà cũng chẳng có ý định thả cô bé ra. Bù lại là ông lại thả dây cương trong lúc đang phi ngựa để chọc khuôn mặt ngây ngô của tiểu cô nương. Cảm giác mịn màng, đàn hồi tốt rất thích tay.


Vậy nên sau mấy lần khuôn mặt Ấu Ninh bị Chu đế bóp đủ hình dạng thì cô bé không cả nói được một câu đầy đủ, giọng sữa nói ngắc ngứ: "Đừng... Hứ, người xấu..."


Cái giọng này đã kích thích hứng thú của Chu đế, ông nhướng mày hỏi: "Trẫm không phải người xấu. Ngươi là tiểu nha đầu nhà nào, trẫm qua đón, ngày ngày chơi trong cung với trẫm."


Ông tinh ý nhìn qua là biết đó là một tiểu cô nương.


Ấu Ninh không ưa ông, nhìn ông cảnh giác. Chờ khi tốc độ ngựa của Chu đế chậm dần thì bắt đầu duỗi chân cố gắng leo xuống.


Chu đế không chịu, trổ hết tài nghệ của lão lưu manh cứ chọc mặt trêu tiểu cô nương.


Yên Quy bám theo đến đã xây xẩm mặt mày.


Ấu Ninh nước mắt lưng tròng, nức nở giang tay với hắn, "Thập tam ca ca, Ấu Ninh muốn xuống dưới..."


Chu đế ngắm hắn, ông vỗ đùi cái đét, "Tiểu Thập nhất, một dạo không thấy sao con đã lớn thế này?"


...


Yên Quy cũng không mong ông nhận ra mình, hắn kéo cương ngựa bảo: "Phụ hoàng, đây là nhị công tử của quý phủ Ninh An hầu. Dung công tử còn nhỏ không thích hợp ở đây lắm, xin phụ hoàng giao hắn cho con."


"Nói bậy!" Chu đế trừng mắt dựng râu, "Đây rõ ràng là tiểu cô nương, con đừng có tưởng mắt trẫm không tinh!"


Vẻ mặt Yên Quy không thay đổi, hắn khuyên bảo từ tốn: "Cô nương gia thì càng không thích hợp, xin phụ hoàng giao nàng cho nhi thần."


Chu đế lưu luyến mãi, ông nhìn cục tròn xoe trong lòng sắp đi rồi lại chuyển mắt sang nhìn Yên Quy còn già dặn hơn mình thì bỗng nhiên cảm thấy khó chịu.


Bé con ông coi trọng, há có thể để con trai cướp đi?


Quyết định xong, Chu đế kẹp chân vào bụng ngựa, chuẩn bị lật lọng chạy biến. Nhưng Yên Quy có dự liệu từ trước đã nắm lấy dây cương, con ngựa hí dài một tiếng rồi vùng vẫy.


Ấu Ninh cũng lắc lư theo chuyển động. Yên Quy thấy thế thì huých ngựa đi về phía trước, định là ôm người về trước.


Hắn rất cẩn thận, không dám cược hậu quả Ấu Ninh trong tay Chu đế.


Chu đế rất lươn lẹo, lúc không có Thái hậu quản lý là lúc điên nhất. Với lá gan của tiểu cô nương, e là chẳng bao lâu sẽ sợ đến phát khóc.


Ở đây là sâu trong rừng tuyết, tuyết đậu cành khô, cành khô không chịu nổi sức nặng. Có tiếng gãy cạch, Chu đế giả vờ hô to, nhân lúc ánh mắt Yên Quy và Ấu Ninh giao nhau thì nhanh nhẹn cướp lại dây cương rồi thúc ngựa đi.


Kể cả lúc đi săn thật cũng chưa từng phi nhanh như vậy.


Yên Quy giật mình, nheo mắt nhìn hình bóng phía trước.


Hai thị vệ tìm nhầm hướng vội vàng đến muộn nhìn nhau.


Hình như Thập tam hoàng tử nổi giận... khá đáng sợ.


Ấu Ninh bị Chu đế kẹp ở giữa cánh tay và lồng ngực, gió tuyết không ảnh hưởng đến cô bé nhưng vấn đề là lần này cô bé bị doạ thật rồi.


Chu đế vừa mới thoát khỏi Yên Quy thì cơ thể bắt đầu run nhẹ. Nếu có người khác ở đây thì sẽ hiểu đây là phản ứng bình thường sau khi uống đan dược, bình thường sẽ không có ảnh hưởng quá nhiều.


Nhưng lần này không bình thường, tiểu cô nương cảm thấy xung quanh mình ngày càng lắc lư. Hình như con ngựa cũng run theo, nó không đi theo đường mòn mà chạy lung tung bốn phía.


Nguy hiểm nhất trong rừng tuyết chính là tuyết đọng bất cẩn ập xuống lúc không ai hay. Không ai biết dưới mặt đất phủ tuyết có cái gì, vậy nên thường sẽ cho người đi cạo sạch ra thành một con đường.


Ra khỏi quỹ đạo, con đường trở nên xóc nảy. Chu đế phát hiện giờ ông cũng không có cách nào khống chế con ngựa này lại.


Hiển nhiên đây là chuyện không bình thường.


Chu đế chau mày, cố gắng kéo nó về con đường chính, nhưng chỉ biết trơ mắt nhìn con ngựa quý dưới thân lao cực nhanh về một sườn núi.


Ngờ ngợ và hoảng hốt, Chu đế quét mắt sang bên cạnh, chuẩn bị quăng cục tròn xoe trong lòng về một khu đất có tuyết xốp.


Hệ thống cố gắng giúp Ấu Ninh ổn định trong suy nghĩ hoảng loạn.


Đương nhiên nó sẽ không đứng im nhìn tiểu cô nương bị thương.


Nhưng hiển nhiên là lúc này tiểu cô nương không nghe hiểu những lời nó nói, bờ môi mím chặt, bàn tay nhỏ bé túm chặt lấy Chu đế, có vẻ như đã tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra.


Ở thế ngàn cân treo sợi tóc, ở đằng sau có tiếng ngựa hí. Một cái bóng lao cực nhanh từ bên cạnh đến, đẩy Chu đế Ấu Ninh rời khỏi con ngựa điên và cùng ngã xuống đất tuyết.


Tuy có tuyết đọng đỡ nhưng Chu đế đã nghe thấy có tiếng gãy chân nhỏ vang lên.


Trong khoảnh khắc đó hệ thống đã khởi động lá chăn bảo vệ, khó khăn lắm mới bao bọc Ấu Ninh lại. Cộng với có người che chở nên ngoại trừ hết hồn thì Ấu Ninh không bị vết thương nào hết.


Thế nhưng vết thượng nặng nhất cũng không phải là Chu đế.


Tiếng rên cực khẽ vang lên từ Yên Quy dưới người Ấu Ninh. Mặt hắn còn trắng hơn cả tuyết, trán chảy mồ hôi ròng ròng.


Ấu Ninh ngơ ngác không biết nói năng gì, định khóc trong vô thức thì khi nhìn thấy ánh mắt của Yên Quy, cô bé lại cẩn thận từng chút một đứng dậy khỏi người hắn. Cô bé đỡ một tay Yên Quy, đỏ mắt đỏ mũi, "Thập tam ca ca, có phải đau lắm không?"


Tiểu cô nương cố nhịn khóc, nghĩ ngợi rồi tháo khăn lông chồn trên cổ xuống quấn cho Yên Quy, bảo khẽ khàng: "Ấu Ấu dìu ca ca..."


"Đừng di chuyển." Yên Quy bảo nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh làm Ấu Ninh dần dần ổn định: "Ta ngã bị thương, không di chuyển linh tinh được."


Hắn xoa đôi mắt ầng ậc nước kia, "Đợi ở chỗ này, chẳng mấy chốc sẽ có người tìm đến."


Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp: "Đừng sợ, ta ở đây rồi."


Câu ấy nói ra từ miệng Yên Quy, rõ ràng là càng trấn an Ấu Ninh hơn hệ thống.


"Vâng." Ấu Ninh không dám di chuyển, nhìn chằm chằm người trước mặt, "Ấu Ấu không sợ."


Rồi cô bé lại tựa như vừa nói với Yên Quy mà cũng như đang quả quyết với mình: "Thập tam ca ca không sao hết."


Chu đế nằm bên cạnh không di chuyển được cũng áy náy với đứa con trai này. Nghe cuộc đối thoại của hai đứa một lúc lâu, sắc mặt ông bắt đầu có chút khác lạ.


Cólẽ là do từ đó giờ đến nay chưa từng nghĩ đến, bản thân sẽ có ngày này với contrai và một tiểu cô nương đáng yêu.