Nhật Ký Thuần Phục Đế Quân

Chương 3: Bánh cam đường



Tác giả: Mão Liên


Biên tập: Wanhoo


Thái học đường quản lý nghiêm khắc bởi nhiều nguyên nhân, các thái phó đặt rất nhiều hy vọng vào các hoàng tử, họ không dám lơ là chút nào. Trong thời gian học tập ở đây, các hoàng tử chỉ có nửa canh giờ tạm nghỉ giữa trưa, bao gồm cả thời gian vừa ăn trưa vừa nghỉ ngơi.


Lịch liền một mạch như vậy nên thường thì các hoàng tử cũng không trở về chỗ ở đâu. Chỉ có Yên Quy cô lập một mình, mỗi buổi trưa đều trở về viện hoàng tử nghỉ tạm, đây cũng là nguyên nhân người khác cảm thấy hắn khó gần đấy.


Nhưng hôm nay Ấu Ninh tới, đương nhiên hắn sẽ cùng ở lại Thái học đường dùng bữa.


Người ở Ngự thiện phòng thầm nghĩ nay là ngày may mắn bởi nghe nói hôm nay Dung cô nương được Thái hậu chiều nhất ăn cơm cùng Thập tam hoàng tử. Vậy nên bữa trưa bỗng nhiều món hơn hẳn, và còn đặc biệt dâng lên món bánh cam đường yêu thích của tiểu cô nương nữa.


Gạo nếp ngó sen, sườn xào chua ngọt, thịt anh đào, canh mộc nhĩ... Yên Quy nhìn một bàn rộng nghiêng về đồ ăn ngọt mà tay cầm đũa hơi do dự, nhưng trên mặt không có biểu cảm gì. Tiểu thái giám Thạch Hỷ biết, hắn biết điện hạ nhà mình không thích đồ ngọt mà cả bàn hôm nay hầu như toàn đồ ngọt.


Thế nhưng Ấu Ninh lại vô cùng thích, cô bé vốn nghiện ngọt, sợ ảnh hưởng đến chuyện cô bé thay răng nên bị ở phủ không được ăn thoải mái. Đinh ma ma không biết điều này, mọi việc đều chiều theo niềm vui của cô bé.


Hai người ăn cơm trong căn phòng nhỏ cạnh đài nước, đài nước tháng trước còn ngửi thấy mùi hoa sen ngào ngạt mà giờ chỉ còn hoa tàn. Vào độ giữa thu hoa sen lụi là hương hoa quế bay mười dặm, cơn gió thoảng qua làm khắp đài nước đều tắm trong hương quế.


Đắm mình vào cảnh đẹp và thức ăn ngon như vậy là ai cũng không khỏi mê say. Chờ Ấu Ninh lấy lại tinh thần từ các loại mỹ vị mới phát hiện Yên Quy nhìn mình đầy ẩn ý, đôi mắt đen láy nhìn mình mãi.


Tiểu cô nương cảm thấy kỳ lạ, có vẻ không hiểu ý của ánh mắt này, cô bé suy nghĩ một lúc rồi quyết định cầm một miếng bánh đưa tới: "Thập tam ca ca muốn ăn hả?"


Rõ ràng cô bé rất thích món ngọt này, nói muốn cho người khác mà mắt không rời nó.


Thạch Hỷ nhịn lắm nhưng vẫn hơi nhe răng cười, hắn cảm thấy vị Dung cô nương này vô cùng đáng yêu, nhìn là biết được người nhà bao bọc kỹ lắm đây. Phải biết rằng tiểu hoàng tử, tiểu công chúa còn nhỏ mà có đủ mưu mô từ lâu rồi, đại khái thì đây là sự khác biệt của số mệnh đầu thai đấy!


Thật bất ngờ là khi Yên Quy đã cầm lấy miếng bánh, mặc dù hắn ăn rất chậm ấy vậy vẫn nói với tiểu cô nương đang mong chờ một câu: "Đúng là không đến nỗi nào."


Nhìn cô bé ăn ngon như vậy, vào miệng cũng không đến nỗi nào.


Đồ ngon được khẳng định, tiểu cô nương vui lắm, quên luôn chuyện đó là miếng bánh cuối cùng. Như là được tiếp sức, cô bé bắt đầu giới thiệu các món khác với Yên Quy.


Bữa ăn kết thúc, cả hai đều không ngờ ăn nhiều đến vậy. Đinh ma ma cười ra tiếng, khom người xoa cái bụng nhỏ cho Ấu Ninh: "Cũng may nô tỳ đã sai người chuẩn bị trà tiêu thức ăn rồi, cô nương sang phòng bên cạnh thôi, nhưng mà đừng nằm, phải đứng trước một lúc mới được."


Tai Ấu Ninh nghe mà không khỏi đỏ lên vì ngượng, gật đầu vâng lời.


Phòng bên cạnh vẫn trong khu đài nước, Yên Quy không có thời gian về viện hoàng tử nên cũng đến đó nghỉ ngơi. Ba mặt đều là nước, vải mỏng làm mành, đang giao mùa nên nhiều lá trúc mắc vào mành vải. Ấu Ninh bị phong cảnh hấp dẫn ngoài cửa sổ hút mắt, đứng bên cửa sổ không chịu di chuyển, hơn mười cung nhân trong phòng đều yên lặng theo.


Yên Quy vô tình liếc qua cô bé một cái rồi mau chóng thu mắt lại, chắc chắn không ngủ được vậy nên hắn rút một cuốn sách đọc trong im lặng.


Ngũ quan hắn hài hoà, mũi cao thẳng, mày rậm tựa kiếm, bình thường như giấu một thanh kiếm sắc bén ở nơi đó. Đôi mắt mắt chuyển động qua lại giữa trang giấy, dáng vẻ chăm chú đọc sách cùng với chút lạnh lùng xa cách, lại mang đến vài phần phong độ nhã nhặn của người trí thức. Giống đại ca Ấu Ninh đến mấy phần, làm tiểu cô nương nhìn qua mà phải nhìn thêm mấy lần.


Từ khi đại ca đến thư viện, đã hơn một tháng Ấu Ninh không thấy đại ca rồi.


Trước đó hắn đã bị nhìn chằm chằm, nên giờ hắn cũng không ngại khi bị nhìn mãi thêm lần nữa. Có vẻ như hắn lạnh lùng sẵn rồi, lại thêm cả việc sống một mình nhiều năm trong cung, nên những việc nhỏ nhặt bình thường rất khó rung động tâm hồn hắn.


Ấu Ninh không cảm nhận được điều gì, nhưng hệ thống vì phản ứng của hắn mà phải thầm sửa lại phương án mấy lần. Trước nó chỉ biết mục tiêu nhiệm vụ là gặp gỡ, không hiểu nhiều tính cách đối phương. Bây giờ chứng kiến Yên Quy giữ khoảng cách với người ngoài, lại nghĩ đến tính cách của ký chủ nhỏ thì nó cảm thấy con đường ngày càng xa xôi.


Cũng may vì là hắn nên ký chủ sẽ có thiện cảm tự nhiên với mục tiêu nhiệm vụ. Hệ thống càng nghĩ càng quyết định để tự diễn ra, mấy năm tới hạn chế nhúng tay vào, xem tiến triển thế nào trước đã.


Lần thứ hai hai người gặp mặt, cộng lại trò chuyện chưa đến mười câu. Ấu Ninh nhắm mắt ngủ hơn một canh giờ, sau khi tỉnh dậy Yên Quy đã đi nghe giảng bài rồi. Đinh ma ma dẫn cô bé đi quanh cung một vòng rồi trở về cung Khôn Hòa.


Thái hậu mới tắm gội nên đã sang thường phục, ngài đang phê duyệt tấu chương. Bà không muốn mang việc này về chút nào. Hồi đầu bà còn xử lý cùng Chu đế, nhưng sau khi Chu đế tự làm thì giao toàn quyền triều chính cho Thái hậu luôn, trong khi mình chỉ lo hưởng lạc, quyến luyến hậu cung.


Vài thần tử tức đến run người, người không hiểu chuyện còn cho rằng Thái hậu khiến Chu đế thành ra như vậy. Chu đế không có bản lĩnh mà Thái hậu lại bao quát rất tốt, cũng đành mở một mắt nhắm một mắt với chuyện này.


Thái hậu chán gần chết và cười khẩy với các nét chữ trong cuốn sổ của những người không được đổi mới mấy thập niên nay. Chỉ khi thấy bóng Ấu Ninh bà mới hòa hoãn và vẫy tay gọi, "Ấu Ấu, qua đây."


Ấu Ninh nhanh nhẹn chạy qua chỗ cái bàn ngay và thưa, "Thái hậu nương nương."


Giọng nói trong veo làm Thái hậu mỉm cười, bà bế cô bé người lên ghế và hỏi, "Ấu Ấu biết chữ chưa?"


"Ca ca dạy con rồi." Tiểu cô nương nói xong còn ngại ngùng nói thêm, "Nhưng con không biết nhiều lắm."


"Giỏi giang lắm rồi." Thái hậu đặt một quyển sổ con vào tay cô bé, bà dựa về phía sau khích lệ cô bé, "Ai gia nhìn nhiều mỏi quá, Ấu Ấu đọc cho ai gia nghe nhé, gặp chữ nào không biết thì hỏi."


Ấu Ninh nào có biết thứ cô bé đang cầm trên tay là tấu chương mà người bình thường không được chạm vào chứ. Thái hậu nói như thế nên cô bé liền cứ ngoan ngoãn nghe theo thôi.


Thái hậu mệt mỏi cả ngày, chỉ muốn nghe tiếng tiểu cô nương để thả lỏng, tấu chương sẽ thú vị hơn dưới chất giọng bập bẹ của tiểu cô nương.


Đến giờ Tuất, Ấu Ninh rửa mặt đi ngủ, Thái hậu gọi Đinh ma ma qua hỏi: "Hôm nay thế nào?"


Hai vị ma ma Đinh – Lý hiểu lòng Thái hậu nhất, đám triều thần đều muốn đặt cược trong mười mấy hoàng tử, sao Thái hậu sao lại để người trong họ mình bị người kế nhiệm chèn ép được.


Tạ gia không có dự định mưu triều soán vị, vậy nên bà đã dàn xếp không cho con gái Tạ gia vào cung, bà cũng không đề cử trắng trợn ai trong họ cả để không phải nhiễu sự. Các ông thế gia kia ranh ma lắm, họ có thể bỏ qua dễ dàng cho một người phụ nữ lũng đoạn triều chính nhiều năm, nhưng không có chuyện sẽ tiếp tục để mặc cho một vị hoàng tử chảy dòng máu của Tạ gia để kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước đâu. Mà một mặt khác là bà cũng không muốn để cho con gái trong họ phải vào cung và rồi lãng phí tuổi xuân.


Vậy nên chuyện Thái hậu có thể làm cũng chỉ có nâng đỡ một vị hoàng tử, vị hoàng tử kia có thể không thân cận với bà nhưng cũng không được quan hệ quá thân thiết với những người khác, sau này nhớ kỹ một ơn của Tạ gia là được.


Trước giờ Thái hậu vẫn cân nhắc giữa Ngũ hoàng tử và Thập hoàng tử mà vẫn chưa có quyết định. Bởi vì hôm qua Ấu Ninh đột nhiên chú ý tới vị Thập tam hoàng tử, nên hôm nay để Đinh ma ma qua là có ý quan sát qua xem sao.


Hôm nay Đinh ma ma còn bí mật hỏi thăm các vị thái phó chuyện của Thập tam hoàng tử Yên Quy cơ, bà nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Vị điện hạ này..."


Đinh ma ma lời ít ý nhiều, hôm nay bà đưa tiểu cô nương đi chơi và cũng làm được nhiều lắm. Mắt nhìn người của bà kém Thái hậu, nhưng cũng có năng lực của riêng mình. Sau khi hỏi thăm xung quanh và quan sát, bà nhận ra vị Thập tam hoàng tử có tài mà giấu này nên cân nhắc đến đấy.


Lấy ví dụ đơn giản nhất đó là hoàng tử khác trong sảnh Thái học đường đều thua xa Thập tam hoàng tử. Với xuất thân xấu hổ của Thập tam hoàng tử ở cung, rõ ràng là người có thể thay đổi chỗ đứng nhờ việc được thái phó coi trọng. Nhưng người không làm vậy! Từ năm sáu tuổi vỡ lòng đến nay, người vẫn luôn duy trì sự vô hình như thế.


Chưa bàn đến thứ khác, chỉ cần xét về tuổi tác, tính nội liễm và lại còn biết tính toán thì người đã bỏ xa rất nhiều người rồi.


Không biết bo bo giữ mình do thông mình còn có lý do nào khác nữa.


Thái hậu nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu, cứ để Đinh ma ma nói xong mới từ từ mở mắt ra, bà hỏi: "So với Tiểu Ngũ thế nào?"


Vẫn đề này làm khó Đinh ma ma, lúc sau bà mới thưa: "Mặc dù Ngũ điện hạ không thông minh bằng Thập tam điện hạ, nhưng tính cách lại nhã nhặn, là một người trọng tình nghĩa. Nô tỳ không thể nói rõ vị điện hạ nào hơn, chỉ cảm thấy mỗi người mỗi vẻ thôi."


Thái hậu cười, để ma ma đỡ đứng dậy, bà đi mấy bước lại hỏi: "Bên bệ hạ nói sao?"


Đinh ma ma lúng túng: "Bệ hạ vẫn như ngày xưa, chưa từng nói một lời nào."


"Mà thôi." Thái hậu cũng xem như hiểu rõ tính tình đứa con này, "Ai gia sẽ quan sát vào thọ yến hai ngày sau thọ yến vậy."


"Nô tỳ đã rõ."