Nhật Ký Thượng Vị Của Cung Nữ

Chương 22



Dung tần nằm trên trường kỷ, nghe được tin A Dư và Trần tài nhân cùng đến thăm, nàng ta sửng sốt khẽ nhướng mày: “Hai người bọn chúng đang làm cái quái gì vậy?”

Ngày hôm qua nàng ta vô cùng tự tin nói vậy trước mặt Trần tài nhân, vậy mà sau khi về cung mới phát hiện Chu Kỳ đã bị tiện tỳ A Dư kia đưa ra khỏi cung!

Nàng ta tức giận đến mức suýt hộc máu.

Người khác không biết, nhưng sâu trong lòng nàng ta hiểu rất rõ, nàng ta chỉ có thể dùng Chu Kỳ để khống chế A Dư.

Nàng ta không thể ngờ được mọi chuyện lại như vậy, người vào cung hầu hạ nàng ta lại dễ dàng bị đưa đi trong khi nàng ta không hề hay biết?

Người trong cung còn nói với nàng ta rằng việc này đã được Dương Đức đồng ý ngay tại chỗ, khiến nàng ta phải cố hết sức kiềm chế sự kích động.

Dương Đức đồng ý, nghĩa là thánh thượng cũng đang ngầm đồng ý.

Cũng chính vì thế mà hôm qua nàng ta tức giận đến suýt ngất, hôm nay còn không thể đi thỉnh an.

Khi A Dư và Trần tài nhân bước vào, Dung tần đang nằm trên giường, nàng ta nhìn bọn họ với khuôn mặt lạnh lẽo: “Các ngươi đến đây làm gì?”

Trần tài nhân mở lời trước: “Khi thỉnh an nghe nương nương nói tỷ tỷ không khoẻ, muội muội rất lo lắng. Trên đường đến thăm tỷ thì gặp Ngọc tài nhân nên cùng nhau đến đây.”

"Ha hả" Dung tần cười lạnh. Nàng ta không tin bất kỳ một chữ nào được thốt ra từ miệng Trần tài nhân.

A Dư cũng hùa theo nói mấy câu, giống như vô cùng thân thiết, lại luôn ngoan ngoãn vâng lời.

Màn thể hiện này của nàng đã khiến Trần tài nhân càng thêm chắc chắn suy nghĩ trong lòng mình.

Dung tần khẽ nhíu mày, có chút nghi ngờ nhìn A Dư, bị thái độ của nàng làm cho lúng túng.

Trần tài nhân đang ở đây, nàng ta không có cách nào chất vấn, ngược lại còn phải cố nở nụ cười khen nàng: “Ngọc tài nhân có lòng rồi.”

A Dư mím môi nhìn nàng ta, khẽ nhếch miệng cười đầy ẩn ý, khiến Dung tần suýt thì bẻ gãy móng tay.

Trần tài nhân nhanh chóng rời đi, Dung tần lập tức lạnh mặt, nhìn nàng với vẻ ghét bỏ:

“Ngươi muốn làm gì?”

Cố ý giữ lại thể diện cho nàng ta trước mặt Trần tài nhân, nàng ta không tin tiện tỳ này lại tốt bụng như vậy!

A Dư dường như có chút không hiểu: “Dù thế nào ta cũng xuất thân từ cung Du Cảnh, đương nhiên phải một lòng hướng về cung Du Cảnh rồi.”

“Ngươi nghĩ bản cung sẽ tin sao?” Dung tần cười lạnh, chống người ngồi dậy.

A Dư khẽ đảo mắt, nở nụ cười ẩn ý, nàng chỉ nói một câu:

“Dung tần có tin hay không thì ta không biết, nhưng chắc chắn sẽ luôn có người tin.”

Khi nói câu này, nàng vẫn luôn chú ý quan sát Dung tần, khi thấy nét mặt Dung tần trở nên hoảng hốt, nàng sung sướng đảo mắt.

Chỉ cần Dung tần không thoải mái là nàng vui rồi.

Dung tần tức giận đến run cả người: “Ngươi cho rằng tất cả mọi người trong cung đều là đồ ngốc sao?”

A Dư cười khẽ, không trả lời câu hỏi này của nàng ta.

Nàng nhìn từ cửa sổ xuống, sau đó bình thản nói với Dung tần:

“Giờ cũng không còn sớm nữa, thần thiếp không quấy rầy Dung tần nghỉ ngơi, thần thiếp xin phép cáo lui trước.”

Dứt lời, nàng xoay người rời đi, Dung tần ở đằng sau giận dữ hét lên: “Ngươi đứng lại cho bản cung!”

A Dư đương nhiên không ngốc mà đứng lại, tuy rằng ân sủng của Dung tần không được như trước, nhưng cung Du Cảnh này vẫn là địa bàn của nàng ta.

Nàng không chỉ không đứng lại mà còn chạy nhanh hơn. Dung tần ở đằng sau giận đến mức cả người run rẩy.

Lưu Châu luôn đi theo bên cạnh nàng, nghe được hết cuộc đối thoại giữa nàng và Dung tần, cúi đầu lau mồ hôi trên trán.

A Dư kín đáo liếc nàng một cái rồi bình thản thu hồi tầm mắt.

Nàng không để ý câu nói kia của Dung tần.



Chuyện của nàng và Dung tần cũng không phải chuyện gì bí mật, nàng cũng không cho rằng người trong hậu cung sẽ tin tưởng nàng.

Hơn nữa, cho dù tin tưởng thì có thể làm được gì?

Nàng làm như vậy, ngoại trừ việc cho bõ ghét Dung tần ra thì cũng không có tác dụng gì.

Nhưng chỉ cần có thể khiến Dung tần không thoải mái, vậy là đủ rồi.

A Dư quay về các Ấn Nhã, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Chu Kỳ đã mang bữa trưa về cho nàng, vậy nên A Dư vội vàng ăn mấy miếng, sau đó nằm thẳng lên giường nghỉ ngơi một lúc.

Cơ thể nàng vốn chưa khỏe hẳn, nếu không phải vì muốn chọc tức Dung tần thì nàng cũng sẽ không mất công chạy đi một chuyến.

Nhưng nàng nghỉ ngơi chưa được bao lâu, đồ thánh thượng và hoàng hậu ban cho đã đến.

Người của cung Khôn Hòa còn cười nói: “Vốn phải đưa đến từ hôm qua, nhưng nương nương của chúng ta nói hôm qua Ngọc tài nhân bận việc thiên cung, sợ bận quá không tiện đến, nên hôm nay chúng ta mới đưa tới.”

A Dư cũng chỉ có thể nói lời cảm ơn.

Sau khi đồ hoàng hậu ban tặng đến thì đồ ban tặng của cung Càn Ngọc cũng được chuyển đến ngay sau đó, sau đó các cung khác cũng phái người đưa lễ vật tới.

Cứ bận rộn như vậy, khiến A Dư không có thời gian nghỉ ngơi.

Chập tối, Chu Kỳ ở bên cạnh A Dư, tỉ mỉ rà soát danh sách quà tặng hôm nay các cung đưa tới, A Dư nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu: “Tỷ biết rồi, chỉ bày ra những thứ hoàng thượng và hoàng hậu ban cho thôi, còn lại cất hết vào nhà kho đi.”

Hai người đang nói chuyện bỗng thấy rèm châu lay động, Tiểu Phúc Tử bước vào:

“Chủ tử, vừa có tin tức truyền đến, thánh thượng sẽ nghỉ ngơi ở cung Càn Khôn.”

A Dư dừng một chút mới phản ứng lại: “Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”

Sau khi Tiểu Phúc Tử lui xuống, nàng bỗng nhiên vỗ trán.

Bởi vì nàng biết vì sao hôm nay thánh thượng không đến hậu cung rồi.

Bởi vì sau lưng thánh thượng có vài vết thương.

Dù sao thì hắn cũng không thể yên tâm thoải mái đến cung người khác thị tẩm trong khi người toàn vết thương được.

Tuy rằng A Dư cảm thấy tình huống này cũng không phải không có khả năng xuất hiện.

Nhưng nếu thực sự xuất hiện tình huống này, e rằng người bị chỉ trích nhiều nhất chính là nàng.

A Dư thở phào nhẹ nhõm, cũng may là hôm nay thánh thượng tự mình nghỉ ngơi.

Dừng một lát, nàng bỗng nói với Chu Kỳ: “Lấy kéo ra đây, phải cắt móng tay đi thôi.”

A Dư nhìn xuống hai bàn tay, trong mắt thoáng hiện lên vẻ luyến tiếc.

Ngày thường nàng yêu đôi tay mình nhất, thậm chí móng tay cũng được chăm sóc vô cùng cẩn thận, vất vả bao lâu mới nuôi dưỡng được móng tay dài ra, bây giờ lại cắt đi, nếu nói không đau lòng thì chắc chắn là giả.

Chu Kỳ cũng có chút kinh ngạc: “Vì sao chứ? Tỷ đã vất vả chăm sóc như thế mà.”

Trước kia làm nô tài ở cung Du Cảnh, dù cho A Dư thích cũng không thể giữ lại lâu được, sau này xảy ra những chuyện kia thì nàng có cơ hội giữ chúng lại.

Hơn nữa, nàng ấy cảm thấy đôi tay của A Dư thực sự rất đẹp, cắt móng tay ngắn đi thì vô cùng đáng tiếc.

Những chuyện đáng xấu hổ kia, đương nhiên A Dư sẽ không nói cho Chu Kỳ biết.

Nhưng lời của Chu Kỳ cũng khiến nàng có chút do dự, cuối cùng vẫn không nỡ cắt đi.

Nàng nghĩ, dù sao mấy ngày gần đây chắc chắn thánh thượng sẽ không đến các Ấn Nhã của nàng, vậy cứ chờ đến ngày nàng thị tẩm rồi tính tiếp.

Mấy ngày sau đó thánh thượng đều nghỉ ngơi ở cung Càn Khôn, ban ngày sẽ dùng bữa cùng với Thục phi. Thánh thượng không đến hậu cung, lúc hậu phi thỉnh an dường như không còn tình cảm mãnh liệt nữa.

Là người chủ mưu nhưng A Dư không hề chột dạ chút nào, mỗi ngày thỉnh an nàng luôn giữ im lặng, giống như bản thân chẳng có liên quan gì.

Bốn năm ngày trôi qua, thánh thượng mới quay lại hậu cung. Hôm ấy đúng vào ngày mười lăm, thánh thượng nghỉ ngơi trong hậu cung.

Đáng lẽ Thẩm mỹ nhân sẽ được thị tẩm hai ngày liên tục thì lại biến thành Thẩm tần.



Đây là tân phi mới được thăng chức.

Ai mà không biết thánh thượng cực kỳ keo kiệt với địa vị, không thấy mấy người vào cung đã lâu, chờ trong năm nhiều năm như vậy vẫn chỉ giữ chức vị như lúc mới nhập cung sao?

Ngày hôm đó sau khi thỉnh an xong, A Dư đi cùng với Chu Kỳ, khi đi qua ngự hoa viên, nàng thấy hình như Chu Kỳ có chút hứng thú thì dừng lại:

“Chúng ta vào trong đình nghỉ mát nhé.”

Hôm nay trời nóng, người trong ngự hoa viên cũng ít, dù sao ngắm hoa khi mặt trời chói chang trên đỉnh đầu cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trong đình cũng vắng lặng không một bóng người, Chu Kỳ cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nàng ấy đến bên cạnh đình hóng mát, nhìn những đóa hoa thược dược xinh đẹp đang nở rộ, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, nhưng nàng ấy không hái xuống, dù sao nàng ấy cũng đã ở trong cung lâu rồi nên biết rằng hoa này không phải ai cũng có thể hái.

Hơn nữa là bởi vì nàng ấy đi theo A Dư nên mới có thể đến gần ngắm nhìn chúng.

Nàng ấy vẫn nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy ngự hoa viên, còn chưa kịp tới gần những đóa hoa này đã bị người trong cung kéo đi.

A Dư chống cằm nhìn nàng ấy, bật cười thành tiếng: “Thích như vậy sao?”

Chu Kỳ gật đầu: “Thích chứ, từ sau khi vào cung, muội chưa từng được chạm vào cánh hoa nào.”

Nàng ấy đã cùng A Dư nhặt không ít những cánh hoa đào rơi xuống đất, cũng chỉ có khi hoa rơi xuống, các nàng mới có thể chạm vào.

A Dư hơi dừng lại, thất thần nhìn Chu Kỳ.

Trước mắt Chu Kỳ đột nhiên xuất hiện một bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy đóa hoa thược dược nàng ấy thích, ngắt xuống.

Nàng ấy nhìn theo hướng bàn tay ấy thì thấy A Dư cầm đóa hoa, chậm rãi cài lên tóc nàng.

Chu Kỳ sững sờ, ngẩn ngơ đưa tay lên vuốt ve đóa hoa cài trên tóc.

Nàng ấy vừa chạm vào cánh hoa mềm mại kia, bỗng nghe thấy tiếng A Dư thốt lên: “Thật là đẹp.”

A Dư khẽ đảo mắt, nàng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, chỉ cần muội thích hoa, tỷ sẽ hái xuống cho muội.”

Đầu mũi Chu Kỳ đau xót, đỏ mắt cười với nàng:

“Có còn dáng vẻ của chủ tử nữa không vậy?”

“Điều này nên là muội nói mới đúng. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ không phải nhặt những cánh hoa rơi dưới đất nữa, chỉ cần tỷ thích, sang năm khi hoa đào nở rộ, muội sẽ hái về cho tỷ cả một rổ hoa, đặc biệt dùng để làm túi thơm mà tỷ thích nhất.”

A Dư thấy viền mắt Chu Kỳ đỏ bừng thì cười với nàng ấy: “Được, sang năm chúng ta cùng đi.”

Sườn phía đông ngự hoa viên có một rừng mai, sườn phía tây có một rừng đào, những năm trước đây, mỗi khi hoa tàn, A Dư sẽ đi nhặt những cánh hoa rơi xuống cùng Chu Kỳ.

Lúc đầu, bởi vì nàng thích làm túi thơm, lại thích hoa đào, vậy nên Chu Kỳ mới đi cầu xin những người canh rừng đào trong cung, năn nỉ bao nhiêu lần, lại còn phải biếu họ chút bạc, thì họ mới để Chu Kỳ nhặt những cánh hoa rơi vãi dưới đất.

Nàng vẫn nhớ như in dáng vẻ Chu Kỳ nâng niu những cánh hoa đào, lặng lẽ đưa đến trước mặt nàng khi ấy.

Ngày hè nắng chói chang, khuôn mặt vương đầy mồ hôi cũng không thể nào che giấu được niềm vui sướng đong đầy trong ánh mắt Chu Kỳ, nàng ấy nói: “Cho A Dư tỷ tỷ làm túi thơm hết đấy.”

A Dư bỗng cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, hơi đau rát, nhưng nàng không quan tâm, chỉ híp mắt cười với Chu Kỳ.

Nụ cười của Chu Kỳ đột nhiên tắt ngấm, hạ thấp giọng nói với nàng: “Chủ tử, người nhìn sang bên kia—”

Từ khi nàng địa vị của nàng thay đổi, Chu Kỳ sợ người ngoài nghe được sẽ thành mất quy củ, liền sửa miệng ngay lập tức, gọi nàng là chủ tử như những người khác.

A Dư nhíu mày, nhìn theo hướng nàng ấy chỉ, ánh mắt hơi ngừng lại.

Từ gốc độ này, vừa hay nàng có thể thấy được Thẩm tần đang đứng trong ngự hoa viên. Mỹ nhân khẽ ngẩng mặt, cao ngạo lạnh lùng không ai bì được, hoa thược dược kiều diễm bên cạnh nàng ta cũng không địch nổi một phần.

Nhưng đây không phải điều Chu Kỳ muốn chỉ cho nàng, mà là bóng dáng màu vàng sáng ở xa hơn một chút.

Trong khoảnh khắc, bóng dáng màu vàng sáng ấy xoay người rời đi, không biết có phải do A Dư nhìn lầm không mà lại thấy người kia quay lại nhìn thoáng qua nơi nàng đang đứng.

Thánh thượng vừa rời đi, A Dư thấy Thẩm tần nhíu mày rồi cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Nàng bỗng nghiêng đầu, nói khẽ với Chu Kỳ:

“Xem ra dù cho có là người cao ngạo thế nào thì ở trong hậu cung này cũng có một mặt tình cảm, dịu dàng.”