Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 102: Có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ



Bạch Húc Thần bị dẫn đến ngõ cụt mà không hề hay biết, cùng Tiểu Tịnh Trần nhảy vào một cái bẫy lớn.

Hàn Đức là một công tử bột quần áo lụa là, thứ hắn không thiếu nhất chính là tiền, bỏ tiền ra mua chuộc một đám côn đồ dạy cho đám thiếu niên nhà họ Bạch một bài học nhớ đời thật sự là một chuyện vô cùng dễ dàng. Tục ngữ chẳng phải có câu nói: “Vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không phải là vấn đề” đó sao?

Dùng hai ngón tay nhặt ví tiền của Đông Tử từ dưới chân lên, vẫy vẫy, Hàn Đức đắc ý cười nói: “Chúng mày đang tìm cái này hả?”

Bạch Húc Thần đặt Tiểu Tịnh Trần ngồi lên một chiếc thùng gỗ bị vứt bỏ ở bên cạnh, nghiêm túc nói: “Anh không gọi thì em nhất định không được ra tay, biết chưa?”

Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu, bàn tay nhỏ đặt lên đầu gối, trông vô cùng yên lặng và tốt đẹp giống như một tướng công nhỏ hiền lành.

Bạch Húc Thần đút một tay vào trong túi, đứng đối mặt trực tiếp với Hàn Đức, khóe miệng nhếch lên, nụ cười ôn hòa hiền lành, mà lời nói ra thì...

“Bớt nói nhảm, dẫn ông đây tới rốt cuộc là muốn làm cái gì, nói thẳng đi, ông đây không có nhiều thời gian rảnh chơi cùng mày!”

Mặc dù tức giận vì Tiểu Tịnh Trần suýt chút nữa phế đi một bàn tay của mình, nhưng dù sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ, thì Hàn Đức vẫn quyết định dạy dỗ đám thiếu niên nhà họ Bạch để xả giận. Con trai của Bạch Hi Cảnh còn quá nhỏ, bắt nạt trẻ con là không tốt đâu nha~.

Hàn Đức ném ví tiền xuống đất, mũi chân đạp lên rồi dùng lực di tới di lui, phất tay rất có phong phạm: “Lên, đánh nó tàn phế cho tao, tao cho mỗi người một nghìn tệ.”

Một nghìn tệ đủ cho đám côn đồ ăn chơi thỏa thích vài ngày. Đám côn đồ bị tiền bạc mê hoặc liền vung gậy xông về phía Bạch Húc Thần mà không hề do dự. Bạch Húc Thần chuyển động ngón tay và cổ, nghênh đón không hề sợ hãi, khóe miệng cậu từ đầu tới cuối đều giữ nụ cười ôn hòa.

Mười mấy người tên cầm vũ khí liều mạng vây đánh một thiếu niên vừa tròn mười lăm tuổi, đây căn bản là một trận đánh không hề công bằng, ức hiếp người khác. Con cháu nhà họ Bạch đều có truyền thống học võ, võ thuật Hoa Hạ, teakwondo, judo, karate, wushu, vật lộn,... dựa theo sở thích của mỗi người mà theo học. Tất nhiên bọn chúng không thể nào biến thái như Tiểu Tịnh Trần, nhưng mà đối phó với mấy tên côn đồ nhỏ bé này thì vẫn có thể.

Dựa vào thân thủ của Bạch Húc Thần, muốn trừng trị mấy tên côn đồ này quả thật rất dễ dàng, nhưng mà trên tay người ta có cầm hung khí nha người anh em. Nắm đấm đấu với gậy sắt, thắng thua dường như đã bày ra rõ ràng. Bạch Húc Thần chẳng mấy chốc đã bị thương, đương nhiên đối phương cũng có vài người bị cậu đánh tới mức không đứng dậy được, nhưng nói chung Bạch Húc Thần vẫn là người chịu thiệt nhiều hơn.

Bạch Húc Thần nói Tiểu Tịnh Trần không được ra tay, Tiểu Tịnh Trần cũng đã gật đầu rồi, nhưng bé thực sự sẽ không ra tay sao? Anh cả, anh cũng quá ngây thơ rồi!

Tiểu Tịnh Trần lắc lư cái chân nhỏ bụ bẫm, đôi tay nhỏ chống lên chiếc thùng gỗ rồi nhảy bật dậy, bàn chân đạp lên chiếc thùng gỗ đặt dưới chân tường, cốt thép, bình nhựa đường, thùng rác chạy điên cuồng tới. Bé đột nhiên xoay qua phía sau Bạch Húc Thần, bay lên đạp một chân vào sau gáy một tên côn đồ đang định đánh lén anh cả. Phản lực khiến cho bé đạp lên bức tường nhẹ nhàng linh hoạt như một chú khỉ, sau đó lại mượn lực giẫm một cái bay vòng về trực tiếp đá bay tên côn đồ kia.

Tiểu Tịnh Trần vững vàng tiếp đất, đối diện với vẻ mặt xoắn xuýt há mồm trợn mắt của Bạch Húc Thần, bé ngượng ngùng nhếch miệng, đôi tay nhỏ bé xoắn lại với nhau, vẻ mặt vô cùng xin lỗi, nhỏ giọng nói: “Anh cả, em không có động tay, em chỉ động chân mà thôi.”

Bạch Húc Thần: “...” Cậu đã không còn muốn thảo luận bất cứ vấn đề gì liên quan đến chữ nghĩa với em gái nữa rồi. Cánh tay chặn một cây gậy bóng chày đang đánh tới, Bạch Húc Thần dùng một quyền đánh bay đối phương: “Tịnh Trần, đừng đánh loạn, bọn chúng đều là những tên điên chỉ muốn tiền không muốn mạng, đừng để bọn chúng đánh trúng.”

Tiểu Tịnh Trần ngây người, muốn tiền không muốn mạng? Tiền gì đó, bé cũng có mà ~

Dưới chân đột nhiên dùng lực đạp mạnh xuống, lộn mèo về phía sau né được cây gậy bóng chày quét ngang qua. Tiểu Tịnh Trần giẫm lên vai đối phương, mượn lực nhảy lên cao, quét chân đá vào huyệt thái dương của đối phương khiến đối phương lập tức choáng váng. Tiểu Tịnh Trần nhanh nhẹn trèo lên đống thùng gỗ chất cao, từ trong túi áo móc ra từng nắm từng nắm tiền xu rồi vung ra ngoài, tiếng kim loại va vào nhau trong nháy mắt tràn ngập vào các giác quan của đám côn đồ.

Tất cả mọi người không ai bảo ai mà cùng nhau quay đầu lại, trợn mắt nhìn đống tiền xu rơi đầy trên mặt đất và Tiểu Tịnh Trần đang đứng trên cao cười lộ ra hai lúm đồng tiền, hàm răng trắng sáng như hạt gạo: “Cháu cũng có tiền, các chú đừng dùng gậy đánh anh cháu nữa, cháu đưa tiền cho các chú.”

“Phi.” Hàn Đức khinh thường nhổ nước bọt: “Không có bản lĩnh thì đừng ra vẻ, mày có biết là ông đây đã trả cho bọn chúng bao nhiêu tiền không? Một nghìn tệ, là mỗi người một nghìn tệ đấy, chỗ tiền xu này của mày cộng lại có được một trăm hay không?”

“Có chứ!” Tiểu Tịnh Trần nói như chém đinh chặt sắt: “Cháu đã đếm rồi, một trăm linh bảy tệ”.

Hàn Đức: “...” Đây không phải trọng điểm có được không ~!

Tiểu Tịnh Trần chuyển tay, lại móc từ trong túi khác ra một xấp tiền giấy đỏ: “Nếu như không đủ thì cháu vẫn còn.”

Nhìn thấy xấp tiền một trăm đồng dày cộp, mắt đám côn đồ liền phát sáng. Mặc dù Hàn Đức đã hứa nếu đánh cho Bạch Húc Thần tàn phế sẽ cho mỗi người một nghìn tệ, nhưng đó chỉ là lời hứa, thực tế bọn chúng vẫn chưa nhìn thấy tiền thật. Hơn nữa, với thân thủ của Bạch Húc Thần, muốn đánh cho cậu ta tàn phế sợ rằng có chút khó khăn, huống chi còn có thằng bé khác người mà thân thủ hoàn toàn không phù hợp với thân thể nhỏ bé này nữa.

Bạch Húc Thần nhìn thấy xấp tiền trên tay Tiểu Tịnh Trần thì vui mừng, liền đẩy côn sắt đang chống đỡ gậy đánh bóng ra, rồi đi nhanh vài bước tới chỗ Tiểu Tịnh Trần, cầm lấy xấp tiền một trăm tệ trong tay bé đếm, sau đó móc tiền trong túi mình ra xếp chồng lên nhau, nhưng cậu cũng không nói là bao nhiêu, mà chỉ vào Hàn Đức nói: “Đánh hắn tàn phế thì chỗ tiền này là của các người.”

Những tên côn đồ này cũng chẳng có đạo đức, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, bọn chúng lập tức chuyển hướng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Hàn Đức, trong mắt chúng, lúc này Hàn Đức đã biến thành tiền giấy hoa văn xanh đỏ.

Trái tim của Hàn Đức liền nguội lạnh, đây quả thật là tự bê đá đập vào chân mình. Hắn run rẩy lùi về phía sau, lưng dựa sát vào cánh cổng sắt đóng kín, lắp bắp nói: “Chúng mày nhất định phải nghĩ cho kĩ, tiền tao bỏ ra nhiều hơn bọn chúng, chúng mày đừng vì cái nhỏ mà bỏ đi cái lớn.”

Tên cầm đầu đám côn đồ đặt gậy bóng chày trên vai gõ vài cái, nhếch mép cười để lộ ra hàm răng vàng ố do hút thuốc: “Mày phải lôi tiền ra cho bọn tao xem trước, chứng minh mày có khả năng thanh toán nhiều tiền như vậy mới được, người ta cũng đã bày tiền ra rồi kìa.”

Hàn Đức: “...” Mười mấy tên côn đồ mỗi người một nghìn cộng lại cũng hơn mười nghìn nhân dân tệ, ai lại đem nhiều tiền mặt như thế trên người chứ?

“Không có.” Tên thủ lĩnh đám côn đồ bĩu môi thất vọng thở dài: “Vậy thì không còn cách nào rồi, anh em, lên!”

“Á á á á á______”

Thế là, Hàn Đức bị đám côn đồ vô cùng hung ác bao vây, tiếng kêu thảm thiết thê lương thấu tận trời xanh, đánh tan cả những đám mây đang trôi nổi bồng bềnh trên bầu trời. Đáng tiếc đây là góc chết, nơi hầu như không ai đi qua của thành phố, là nơi rất tốt để giết người cướp của, nhất định không có người dám làm việc nghĩa tới cứu hắn ta đâu.

Đám côn đồ nhận tiền, sau khi nhặt lấy cả những đồng xu dưới đất, không sót một đồng thì liền hi hi ha ha rời khỏi. Bạch Húc Thần nhảy từ chiếc thùng gỗ xuống, đá Hàn Đức đã sống dở chết dở một cái, nụ cười ôn hòa thuần khiết vẫn trước sau như một: “Tịnh Trần và Hàn Hùng là bạn bè, nhưng không có nghĩa nhà họ Hàn chúng mày có quan hệ gì với nhà họ Bạch chúng tao. Món nợ này, chúng ta từ từ tính!”

Hàn Đức quyết đoán trợn mắt lên rồi ngất xỉu.

Bạch Húc Thần nhặt chiếc ví bị giẫm nát từ dưới đất lên, mở ra kiểm tra một chút. Tiền mặt đương nhiên không còn một đồng nào, điện thoại cũng không thấy đâu nữa, trong ví chỉ còn lại duy nhất một tấm ảnh cũ. Nét mặt Bạch Húc Thần lập tức dịu dàng hơn, lặng lẽ thở dài một hơi rồi bế Tiểu Tịnh Trần rời khỏi.

“Tịnh Trần, sao em lại mang theo trên người nhiều tiền như vậy?” Tiền tiêu vặt vậy mà còn nhiều hơn cả tiền của bảy anh em bọn chúng cộng lại!

“Ba cho em đó, nói lúc đói có thể mua đồ ăn.”

Bạch Húc Thần: “...” Được rồi, với sức ăn gần như hố đen không đáy của Tiểu Tịnh Trần thì cho ngần kia tiền mua đồ ăn thực sự không coi là nhiều.

“Tịnh Trần, sao em lại có nhiều tiền xu như vậy? Em cất ở đâu thế, túi áo cất vừa được sao?” Cậu thiếu niên đã quen với việc Tiểu Tịnh Trần luôn đeo vòng trọng lực trên người, nhưng cho dù bế bé thì cũng không phát hiện ra trong túi bé có thể nhét bao nhiêu tiền xu bên trong.

“Tiền xu là của những thí chủ tốt bụng đã cho em, em luôn để trong túi, ba nói có thể dùng làm tiền boa. Anh cả, tiền boa là cái gì vậy?”

Bạch Húc Thần: “...” Thí chủ tốt bụng gì đó là ảo giác của cậu phải không!



Đi ra khỏi con ngõ nhỏ, đứng trên đường cái rộng lớn, đắm chìm trong ánh mặt trời nóng bỏng của mùa hè, Bạch Húc Thần bình tĩnh như cao tăng trong ánh mắt kì quái của người qua đường. Cậu đặt Tiểu Tịnh Trần xuống đất, xoa vết bầm trên khóe miệng, hít nhẹ một tiếng, cầm điện thoại lên gọi điện: “Tao đang ở trạm xe đường số sáu, mày lập tức đến đây.”

Bạch Húc Thần mua mấy chiếc bánh mì ở cửa hàng nhỏ bên cạnh cho Tiểu Tịnh Trần lót dạ. Tiểu Tịnh Trần cùng với Bạch Húc Thần ngồi trên bậc thềm bên cạnh ôm bánh mì gặm điên cuồng. Bánh mì thơm phức dĩ nhiên ngon hơn màn thầu, nhưng Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ vẫn thích ăn màn thầu nhất.

Đúng mười phút sau, đám thiếu niên vừa mới chia tay lại đồng loạt chạy tới. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác của Bạch Húc Thần, sắc mặt đám thiếu niên liền thay đổi.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Gặp phải phiền phức gì vậy? Tại sao lại không gọi cho bọn tao?”

“Là kẻ nào làm? Bọn tao giúp mày đòi lại cả gốc lẫn lãi.”

Tình cảm thời thiếu niên luôn là thuần khiết nhất, Bạch Húc Thần cũng đã không ít lần đi với bọn chúng đánh đấm giúp anh em, cho nên cậu biết những lời bọn chúng nói đều là thật lòng. Điều này khiến cho tâm trạng đang buồn bực của cậu cuối cùng cũng tốt lên một chút. Cậu không để ý xua tay, đem ví tiền dính đầy bụi đất đưa cho Đông Tử: “Bọn tao đã tìm lại được ví tiền cho mày, tiền mặt và điện thoại đã mất, nhưng mà tấm ảnh vẫn còn.”

Hốc mắt Đông Tử trong nháy mắt liền đỏ lên, nhận lấy ví tiền, cậu ta lúng ta lúng túng nói: “Đại Bạch, tao xin lỗi, lúc trước là do tao tức giận nên hồ đồ...”

“Không sao, tao cũng có điều không đúng, nếu tao sớm biết trong ví tiền có ảnh của mẹ mày thì tao nhất định đứng yên cho mày mắng đủ.” Bạch Húc Thần cười ôn hòa.

Mẹ của Đông Tử mất sớm, ba cậu ta một mình nuôi cậu ta lớn lên, kí ức của cậu ta về mẹ chỉ còn là những tấm ảnh. Đối với cậu ta mà nói thì mất đi một tấm ảnh của mẹ tức là ít đi một trang kí ức, cho nên lúc không tìm thấy ví tiền mới cuống cuồng tới mức tức giận.

Bạch Húc Thần nói như vậy khiến Đông Tử càng cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Đại Bạch ~~!”

“Được rồi, lớn bằng nào rồi mà nước mắt nước mũi tèm lem thế, mày tưởng mày là Tịnh Trần nhà chúng tao sao, ánh mắt kinh tởm như vậy cũng không sợ tao buồn nôn chết.”

Đông Tử ôm ví tiền lau nước mắt, vừa khóc vừa cười khiến cho đám thiếu niên nhao nhao trêu chọc, một trận phong ba cứ vậy mà qua đi. Đám thiếu niên cùng với Bạch Húc Thần tới bệnh viện xử lí vết thương, nhân tiện kiểm tra một chút xem đầu và nội tạng có bị tổn thương chỗ nào hay không.

Trong phòng khám, đám thiếu niên nhao nhao hỏi thăm bác sĩ tình hình của Bạch Húc Thần. Còn Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn, thành thật ngồi trên ghế tựa bên ngoài phòng, đôi chân mập mạp đung đưa trong không khí, chốc chốc lại xoay người thò đầu nhìn vào bên trong.