Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 114: Từ hố ba đến hố cô giáo



Lục tục lại có thêm không ít đứa trẻ bước vào phòng học, đợi đến khi phòng học đầy đến chín mươi phần trăm thì cô giáo mới bước hẳn vào bên trong. Cô đứng trên bục giảng, khóe miệng nhếch lên tự nhiên, ánh mắt ôn hòa hiền từ giống như luôn muốn truyền đạt ý tốt đến bọn nhỏ.

Cô giáo khẽ gõ bàn: “Các bạn học sinh, các bạn học sinh, xin hãy yên lặng!”

Trước khi tới trường, những đứa trẻ này đa phần đều đã đi mẫu giáo, cho dù chưa từng đi mẫu giáo thì cũng đã nghe phụ huynh phổ cập kiến thức học đường rồi. Điều đầu tiên chính là phải nghe lời giáo viên, cho nên phòng học rất nhanh đã trở nên yên tĩnh, cô giáo cũng vì vậy mà tỏ ra rất hài lòng.

“Các bạn học sinh, cô họ Nguyễn, sau này các em phải gọi cô là cô Nguyễn. Bây giờ cô sẽ điểm danh, em nào được gọi đến thì giơ tay hô có, được không nào?”

“Được ạ ~~~!” Khi cả đám trẻ con tập trung lại cùng trả lời câu hỏi sẽ luôn vô thức kéo giọng dài thật dài. Những người lớn chỉ hơi không đủ kiên nhẫn sẽ có thể sẽ không chịu đựng được, cũng may giáo viên trông trẻ đều đã trải qua huấn luyện đặc biệt, cô Nguyễn tỏ ra rất bình tĩnh.

“Tống Siêu!” Cô giáo bắt đầu điểm danh.

“Có ~” Giọng nói của bạn nhỏ này mềm mại yếu đuối như cọng mì, giống như bị ngược đãi bỏ đói mấy ngày mấy đêm rồi vậy.

“Trương Võ!”

“Có!” Lưỡi bạn nhỏ này cuốn đến mức còn có tạo hình hơn cả bánh quẩy, hoàn toàn nói không rõ chữ.

“Thượng Quan Triết!”

“Có.” Bạn nhỏ này lại vô cùng sạch sẽ gọn gàng, nhưng nhìn kiểu tóc thì chắc chắn là một tên nhóc thích rước nợ đào hoa.

“Tiền Đa Đa!”

“Có!” Bạn nhỏ này có giọng nói to rõ, có ghế lại không ngồi hẳn hoi, cứ phải quỳ, cả người như nằm bò trên bàn, ngón tay còn không đứng đắn nghịch bím tóc của bạn gái ngồi phía trước, vừa nhìn đã thấy đau đầu.

...

Những đứa trẻ khác nhau có cá tính khác nhau, phòng học lớp một bình thường như thế này, dường như bao gồm tất cả những loại trẻ con có thể nhìn thấy được. Không thể không nói, muốn làm bạn với đám yêu ma quỷ quái này thì làm một giáo viên trông trẻ thật sự là một công việc đòi hỏi kĩ thuật.

“Bạch Tịnh Trần!” Cô giáo đã sửa tên trên sổ điểm danh, nhưng trong phòng lại không có ai trả lời.

Bọn trẻ tò mò nhìn ngang nhìn dọc, muốn xem xem đứa ngốc nào tên là Bạch Tịnh Trần mà lại không đáp lời.

“Bạch Tịnh Trần!” Cô giáo lại gọi một lần nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần mang theo nụ cười hiền lành.

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to vô tội nhìn cô giáo, vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Vệ Thủ khẽ kéo tay áo của bé, nhỏ giọng nói: “Cô giáo đang gọi cậu đó, mau hô có!”

Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nhìn Vệ Thủ, chẳng hiểu gì mở miệng: “Có?”

Được rồi, mặc dù bé nói với người khác mình tên là Bạch Tịnh Trần không chỉ một lần, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi bé là Bạch Tịnh Trần. Nhóc con hoàn toàn không kết nối được cái tên này với bản thân mình, lại thêm cung phản xạ của bé vốn dài đến mức không hợp với lẽ thường, thế nên thời gian phản ứng cũng chậm vô cùng.

Cô giáo không hề để ý sự thất thần của Tiểu Tịnh Trần một chút nào mà chỉ khẽ mỉm cười, cúi đầu tiếp tục điểm danh, nhưng ánh mắt của không ít học sinh nhìn Tiểu Tịnh Trần lại biểu lộ sự kì quái khó hiểu. Tiền Đa Đa thậm chí còn che miệng cười trộm, tự cho mình đã nhỏ giọng lắm mà bàn luận với người khác: “Không ngờ lớp chúng ta lại có một đứa ngốc, quả nhiên là nó nên ngồi cùng với tên quỷ nghèo. Sau khi về nhà, mình nhất định phải nói ba đổi lớp cho mình. Mình không thèm học cùng với tên ngốc đâu!”

Tiểu Tịnh Trần giật giật lỗ tai, thính lực không giống người thường khiến bé nghe được rất rõ ràng những lời Tiền Đa Đa đã nói, dường như vì cố ý kích thích đương sự nên tốc độ nói của Tiền Đa Đa không hề nhanh. Tiểu Tịnh Trần sững sờ ngây ngốc năm giây, cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Tiền Đa Đa. Ánh mắt của Tiền Đa Đa từ đầu đến cuối đều chứa đựng sự chế nhạo nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Bé có ngốc cũng biết là nó đang nói mình.

Thế là Tiểu Tịnh Trần không hề do dự mở miệng, nói: “Cậu mới là đồ ngốc, cả nhà cậu đều là đồ ngốc, toàn bộ sổ hộ khẩu nhà cậu đều là đồ ngốc!”

Được rồi, trạch nam kĩ thuật Bạch Trạch Thần, chúc mừng cậu, cậu đã rất thành công dạy cho em gái nhỏ trong sáng sử dụng kiểu câu mắng chửi quốc dân đầu tiên!

Khi Tiền Đa Đa nói nhỏ là đang nằm nghiêng trên bàn tránh cô giáo, Tiểu Tịnh Trần lại thành thật ngồi trên ghế, ngẩng đầu ưỡn ngực, âm lượng cũng vẫn to như bình thường. Thế là tất cả các bạn trong lớp đều nghe thấy những lời bé nói. Tất cả các bạn đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, còn bé lại hoàn toàn không phản ứng, đôi mắt to đen láy bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa đang cười hả hê khi thấy người khác gặp nạn.

Sự xao động của lũ trẻ khiến cô giáo không thể không tạm thời dừng việc điểm danh lại: “Bạch Tịnh Trần, em vừa mới nói gì thế?”

“Cậu mới là đồ ngốc, cả nhà cậu đều là đồ ngốc, toàn bộ sổ hộ khẩu nhà cậu đều là đồ ngốc!” Trời đất chứng giám, Tiểu Tịnh Trần chỉ đơn giản trả lời câu hỏi của cô giáo, chính là nhắc lại lời vừa nói mà thôi, nhưng lúc này, bé vừa nhìn cô giáo vừa nói, rơi trong tai cô Nguyễn lại thành câu chửi mắng có hơi đáng ghét khó chịu. Cô Nguyễn ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Mắng người là không đúng, em phải xin lỗi bạn Tiền Đa Đa đi.”

Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu: “Tại sao cậu ta nói em thì được, còn em nói cậu ta thì lại là không đúng?”

Cô Nguyễn sững sờ, cô căn bản không nghe thấy lời bàn tán nhỏ của Tiền Đa Đa, đương nhiên không biết Tiền Đa Đa chọc Tiểu Tịnh Trần trước, cho nên, lúc này cô Nguyễn mới chuyển ánh mắt về phía Tiền Đa Đa. Tiền Đa Đa liền đứng dậy, chí khí hùng hồn nói: “Cô ơi, em không có nói bạn ấy.”

Nói dối, phủ nhận sự thật là việc mà đa số trẻ con đều có thể làm được, chỉ để cố gắng trốn tránh vận mệnh bị người lớn trách phạt khi bản thân đã làm sai việc gì đó. Nhưng chuyện này đối với Tiểu Tịnh Trần thì quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm không thể tưởng tượng nổi, con nít sao có thể nói dối chứ?

Bé kinh ngạc trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa, đôi mắt trong suốt sáng ngời quá mức khiến Tiền Đa Đa khó mà chống đỡ nổi. Cậu ta lập tức né tránh ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần theo bản năng. Cô Nguyễn nói: “Nếu Tiền Đa Đa đã không nói em thì em không đúng rồi. Bạch Tịnh Trần, mau xin lỗi Tiền Đa Đa đi!”

Tiểu Tịnh Trần mím chặt miệng, đôi mắt to đen láy lặng lẽ nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa. Vệ Thủ lén kéo tay áo của Tiểu Tịnh Trần, nhỏ giọng nói: “Cô giáo bảo cậu xin lỗi thì cậu xin lỗi đi. Ba cậu còn ở bên ngoài, nếu cô giáo khiển trách cậu thì khi về nhà ba cậu sẽ đánh đòn cậu đó.”

Được rồi, đây là hình tượng giáo viên và phụ huynh phổ biến trong lòng bọn trẻ!

Học sinh cả lớp, bao gồm cả những phụ huynh còn đứng ngoài cửa sổ chưa đi đều nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiền Đa Đa không khỏi có chút đắc ý, ở góc độ mà cô giáo không nhìn thấy liền nhăn mày làm mặt quỷ với Tiểu Tịnh Trần. Vẻ mặt đắc ý của nó lúc này dường như hoàn toàn đã quên mất vừa rồi bản thân còn bị ánh mắt của Tiểu Tịnh trần nhìn chằm chằm làm cho bản thân xấu hổ vô cùng.

“Bạch Tịnh Trần, mau xin lỗi Tiền Đa Đa!” Giọng điệu của cô Nguyễn hơi nặng hơn một chút. Là một giáo viên thì việc công việc truyền đạt, giải thích vấn đề là chức trách, đồng thời cô cũng phải dạy đám trẻ ngây thơ này những quy tắc đạo đức cơ bản nhất. Đương nhiên, con người đều thường lấy sự thật mà bản thân nhìn thấy để phán đoán đúng sai.

Tiểu Tịnh Trần tựa như không nhìn thấy cô giáo trên bục giảng, tầm mắt của bé từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người của Tiền Đa Đa. Chính vào lúc cô Nguyễn không nhịn được lại muốn mở miệng một lần nữa thì Tiểu Tịnh Trần đột nhiên cử động. Bé nhảy từ trên ghế xuống, lon ton đi đến bên cạnh vị trí Tiền Đa Đa ngồi. Tiền Đa Đa quỳ trên ghế, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Tịnh Trần, khóe miệng treo một nụ cười xấu xa rõ ràng.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, đột nhiên nhấc chân, hung hăng đạp lên chân ghế. Chiếc ghế chợt đổ xuống đất, Tiền Đa Đa đang quỳ trên mặt ghế căn bản không có thời gian để phản ứng nên đã bổ nhào ra đất, cằm đập xuống nền nhà kiên cố, suýt nữa thì gãy răng cửa.

Tiền Đa Đa sững sờ một lát, đau đến mức nước mắt lưng tròng, “Oa” một tiếng khóc òa.

Cô Nguyễn liền biến sắc, vội vã bước xuống bục giảng đỡ Tiền Đa Đa dậy, sau đó trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, giận dữ nói: “Bạch Tịnh Trần, em làm cái gì thế? Ngày đầu tiên đi học liền mắng bạn học của mình là đồ ngốc. Cô bảo em xin lỗi lẽ nào là sai sao? Thế mà em còn đạp ngã bạn!”

Tiểu Tịnh Trần đón lấy ánh mắt của cô Nguyễn không hề sợ hãi, đôi mắt trong suốt có hình ảnh phản chiếu rõ ràng của cô giáo, nói năng hùng hồn bằng giọng non nớt: “Sư phụ nói sai chính là sai, đúng chính là đúng, Phật Tổ phổ độ chúng sinh, chúng sinh đương nhiên bình đẳng. Khi Tiền Đa Đa mắng em thì cô không nói cậu ta sai, cũng không bảo cậu ta xin lỗi em, vậy em mắng cậu ta thì sao có thể coi là sai được? Nếu cậu ta mắng người trước lại không sai thì em đá ghế thì có gì sai?”

Cô Nguyễn bị Tiểu Tịnh Trần nói một tràng liền á khẩu không nói được gì. Giáo viên trông trẻ chính quy vốn cực kỳ nhẫn nại. Cô biết đám trẻ bây giờ đều là quỷ thành tinh, tuyệt đối có không ít người lớn vì xem thường trẻ con mà phải chịu thiệt thòi. Tiểu Tịnh Trần nói chắc như đinh đóng cột, thật sự không giống đang nói dối. Điều quan trọng nhất chính là ánh mắt của đứa trẻ này quá sạch sẽ, quá thuần khiết khiến người ta không tự chủ được mà muốn tin bé.

Trong phòng học im lặng như tờ, đám trẻ đều không khỏi trợn mắt há mồm nhìn Tiểu Tịnh Trần. Trong này, đám trẻ sẽ luôn xem nhóm bạn cùng tuổi ở xung quanh trở thành một đất nước, người lớn duy nhất - giáo viên đương nhiên là ở phía đối lập với bọn chúng. Một mặt, bọn chúng phải nghe theo lời của giáo viên, mặt khác lại luôn có ý muốn phản nghịch. Trong lòng bọn chúng âm thầm dâng lên một loại cảm giác bạn bè thân thiết đối với bạn học dám giằng co trước mặt cô giáo này, tựa như chiến hữu có cùng chung mối thù vậy, quan hệ lập tức cũng thân thiết hơn rất nhiều.

Thấy cô giáo không nói gì, Tiểu Tịnh Trần nâng cái ghế đổ trên mặt đất dậy, vỗ sạch bụi bám sau lưng ghế, nghiêm túc nói với cái ghế: “Xin lỗi nhé, đạp mày đau rồi!” Sau đó bé quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiền Đa Đa. Tiểu Tịnh Trần nói với vẻ mặt không chút biểu cảm nào: “Tôi đạp cái ghế, là chính cậu không ngồi vững mới ngã xuống, sau này cậu còn dám mắng tôi, tôi sẽ trực tiếp đá gãy xương cậu.”

Tiền Đa Đa vô thức rụt cổ lại, tỏ vẻ đáng thương trốn sau lưng cô Nguyễn. Mặt cô Nguyễn lập tức tái nhợt, đương nhiên cô không coi lời nói của Tiểu Tịnh Trần là thật. Một đứa bé sáu tuổi đe dọa đánh gãy xương người khác đơn giản chính là chuyện hoang tưởng. Nhưng điều này không thể hiện cô Nguyễn sẽ dung túng khuynh hướng bạo lực của Tiểu Tịnh Trần. Cô giận dữ nói: “Bạch Tịnh Trần, đến phía cuối lớp phạt đứng!”

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu, nhìn cô Nguyễn nghi ngờ: “Tại sao?”

“Bảo em đi thì em đi, hỏi nhiều làm gì?” Cô Nguyễn đã bị Tiểu Tịnh Trần làm cho tức đến sùi bọt mép.

Tiểu Tịnh Trần đón nhận ánh mắt tức giận của cô Nguyễn, nghiêm túc nói: “Tại sao lại không được hỏi tại sao? Sư phụ nói hiểu chính là hiểu, không hiểu tức là không hiểu, không hiểu mà giả vờ hiểu mới là vô tri thực sự. Ba cũng đã nói nếu có vấn đề nào không hiểu thì có thể hỏi cô giáo, nhưng cô lại không cho em hỏi. Những lời ba nói đều đúng, cho nên người sai chắc chắn là cô. Cô sai rồi, có phải nên xin lỗi em không?”

Cô Nguyễn: “...” Đây là đứa trẻ xui xẻo ở đâu ra đây, thật là quá hố cô giáo rồi!