Ba của Tiền Đa Đa ghét bỏ nhìn Tiểu Tịnh Trần thấp bé bằng nửa con mắt. Gã ta vốn dĩ không muốn nghe máy, nhưng đối diện với đôi mắt to ngây thơ trong sáng không nhiễm một hạt bụi của Tiểu Tịnh Trần, người đàn ông nhiều tiền thích khoe khoang này cũng không nhịn được mà mềm lòng. Gã ta chần chừ mà cầm lấy điện thoại, nói bằng giọng thô lỗ: “Này, con trai của anh đã đánh con trai tôi, tôi nói cho anh biết, chuyện này không xong đâu, nếu con trai anh không dập đầu nhận lỗi với con trai tôi thì chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa...”
Ba của Tiền Đa Đa đang la hét rất hăng say thì sắc mặt đột ngột thay đổi, đến giọng nói cũng lạc hẳn đi. Thân hình hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng trong nháy mắt liền tuột dốc không phanh, gã ta khom lưng, sau đó chậm rãi nghiêng người tránh né những người khác đang ở bên cạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà hòa nhã: “Vâng, vâng, vâng, xin lỗi ngài Bạch, tôi không biết đó là con trai của ngài... Vâng, vâng, tôi sẽ dạy dỗ thật tốt, đã gây thêm phiền phức cho ngài rồi, thật sự xin lỗi...”
Sự khác nhau giữa thái độ trước sau của cha Tiền Đa Đa có thể so với thung lũng Great Rift của Đông Phi, không chỉ cô Nguyễn mà đến cả Tiền Đa Đa cũng trợn tròn mắt. Nó thấy ba mình cúp điện thoại thì lập tức bực bội hét lớn: “Ba, sao ba lại khách khí với ba của thằng khốn này như vậy, ba nên...”
“Câm miệng, thằng nhóc thối này.” Ba của Tiền Đa Đa tát cho nó một cái không chút khách khí khiến cho bên mặt bình thường còn lại cũng sưng lên nốt, vừa hay lại rất xứng đôi với bên má được băng bó bằng băng gạc kia. Tiền Đa Đa hoàn toàn sững sờ, nỗi uất ức từ tận đáy lòng bốc lên như suối phun, nhất là khi còn có Bạch Tịnh Trần ở bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình nó bị ba mình tát, hốc mắt Tiền Đa Đa lập tức nóng lên, nước mắt cứ thế không ngừng tuôn rơi.
Ba của Tiền Đa Đa lại không đau lòng một chút nào, còn hét lên như thể hận rèn sắt không thành thép: “Cái đồ ham chơi phá của nhà mày, bình thường ông đây dạy mày như thế nào, vậy mà mày lại ức hiếp bạn học như thế này hả? Còn dám xấu xa đi tố cáo trước, rõ ràng là mày sai trước, bạn học Bạch Tịnh Trần đánh mày đó là thay ba mày là tao dạy dỗ mày. Mau cút về lớp học đi, món nợ này buổi tối về nhà tao sẽ từ từ tính với mày.”
Tiền Đa Đa chùi nước mắt, trong ánh mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần ngập tràn hận thù, sau đó hung dữ nghiến răng cắm đầu xông về lớp học. Ba của Tiền Đa Đa lập tức tươi cười, khom lưng nói với Tiểu Tịnh Trần: “Bạn học Bạch Tịnh Trần, sau này thằng nhóc thối kia còn dám trêu chọc cháu nữa thì cháu cứ việc đánh nó, có đánh chết thì cũng là đáng đời nó.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nghi ngờ, chớp mắt rồi vươn tay lấy điện thoại của mình về, đặt lên tai nghe Bạch Hi Cảnh dặn dò, bé gật đầu: “Ba, con biết rồi ạ!”. Bé cúp điện thoại rồi ngẩng đầu nói: “Cô giáo, chú, ba con đang ở ngoài cổng trường, ba bảo có việc muốn nói chuyện với hai người.”
Cô Nguyễn đang định nói bảo cha bé đến cửa phòng học nói chuyện, từ trước tới giờ đều là giáo viên muốn gặp phụ huynh, chứ làm gì có phụ huynh nào lại có mặt mũi lớn đến mức có thể gọi giáo viên ra ngoài cổng trường gặp mặt. Kết quả, còn không đợi cô Nguyễn mở miệng, mắt của ba Tiền Đa Đa đã phát sáng giống như một con chó săn đói bụng ngửi thấy mùi thơm của xương thịt, cuống quýt đẩy cô Nguyễn đi: “Được, được, được. Cô giáo à, chúng ta cùng đi gặp ba của bạn học Bạch Tịnh Trần thôi.”
Cô Nguyễn: “...” Rốt cuộc là đang xảy ra tình huống gì vậy hả?
Rốt cuộc Bạch Hi Cảnh đã nói gì với cô Nguyễn và ba của Tiền Đa Đa thì chỉ có ba người trong cuộc mới biết được. Dù sao từ đó về sau, mặc kệ Tiền Đa Đa có ghi hận Tiểu Tịnh Trần như thế nào thì cũng không dám tùy tiện gây phiền phức cho bé nữa, ngay cả cuộc sống của Vệ Thủ cũng tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì không có ai dám bắt nạt cậu ta.
So với sự thay đổi rõ ràng của cha con Tiền Đa Đa thì thái độ của cô Nguyễn có chút kỳ lạ. Ánh mắt của cô nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn tràn đầy yêu thương, nhưng ngoài yêu thương, thì cô luôn vô thức không để ý đến sự tồn tại của Tiểu Tịnh Trần, không lấy lòng, không chiều theo ý bé, cũng không làm khó chèn ép bé, chỉ để bé tự do tiếp tục hố cô giáo và càng thêm vô thức tỏa ra sự đáng yêu mà thôi.
Cả trường, ngoài cô Nguyễn ra thì chỉ có ba của Tiền Đa Đa biết được ba của Bạch Tịnh Trần chính là Bạch Hi Cảnh trong truyền thuyết, ngay đến cả Tiền Đa Đa cũng chỉ nghe ba nói rằng tuyệt đối không được gây sự với Bạch Tịnh Trần, nếu như có thể, phải cố gắng hết sức xây dựng mối quan hệ tốt với bé, có thể trở thành bạn thân thì càng tốt. Tiền Đa Đa chỉ khịt mũi khinh bỉ, nó không gây phiền phức cho thằng nhóc khốn kiếp đó đã là tốt lắm rồi, lại còn trở thành bạn thân?
Nó mới không thèm chơi chung với thằng nhóc khốn kiếp cả ngày từ sáng đến tối đều dính lấy tên quỷ nghèo và con nhóc xấu xí đó, hứ!
Cho dù như thế nào thì kết cục cuối cùng của xung đột giữa Tiền Đa Đa và Bạch Tịnh Trần chính là Tiền Đa Đa thua thảm hại. Hiện giờ, mỗi lần Tiền Đa Đa nhìn thấy Bạch Tịnh Trần đều sẽ đi vòng đường khác. Điều này càng làm chứng cho địa vị cũng như thân phận vua của đám trẻ con trên lớp của Bạch Tịnh Trần, mặc dù... kết quả học tập của bé thì nát bét.
Dù biết ba của Bạch Tịnh Trần sẽ đến đón bé nhưng Thang Miêu Miêu và Vệ Thủ vẫn quen đi cùng bé ra cổng trường. Kết quả, lần này lại không nhìn thấy chiếc xe ô tô trắng kia đâu, Thang Miêu Miêu cảm thấy hơi kì lạ hỏi: “Bạch Tịnh Trần, hôm nay ba cậu không tới đón cậu sao?”
Tiểu Tịnh Trần gật cái đầu to: “Ba nói để mình đi về nhà cùng bạn bè.”
Mắt Thang Miêu Miêu liền sáng lên, cánh tay quàng vào cổ Tiểu Tịnh Trần, bàn tay xoa mớ tóc ngắn của bé một cách thô bạo: “Vậy mới đúng chứ, bạn thân thì nên đi học và đi về cùng nhau, có lí nào lại ngồi xe một mình để bạn thân đi bộ.”
Tiểu Tịnh Trần để mặc Thang Miêu Miêu giày vò, bé cũng không giãy giụa, đợi đến khi Thang Miêu Miêu buông bé ra thì khuôn mặt vốn trắng nõn của bé đã đỏ ửng, mái tóc ngắn cũng rối tinh rối mù, đôi mắt to lấp lánh ánh nước, trong nháy mắt đáng yêu vô cùng. Thang Miêu Miêu dùng bàn tay tội ác ôm lấy khuôn mặt mũm mĩm của Tiểu Tịnh Trần nhào nặn một cách thích thú. Vệ Thủ yên lặng đứng một bên, khóe miệng cong lên một độ cong khó có thể nhìn thấy được, có thể thấy tâm trạng của cậu ta rất tốt.
Tính tình Tiểu Tịnh Trần quá lương thiện, Thang Miêu Miêu chơi đùa vần vò mặt của bé, sức lực đối đó với bé mà nói hoàn toàn không đáng là gì nên bé cũng liền thành thật đứng yên ở đó để mặc Thang Miêu Miêu trêu chọc, thậm chí hai má lúm đồng tiền bên khóe miệng cũng chưa từng biến mất.
Cuối cũng Vệ Thủ không nhìn nổi nữa, hiếm khi chủ động mở miệng: “Còn véo nữa thì mặt cậu ấy sẽ xanh tím hết đấy.”
Lúc này Thang Miêu Miêu mới lưu luyến thu tay về, tâm trạng thay đổi một cách nhanh chóng: “Để chúc mừng lần đầu tiên chúng ta cùng về nhà với nhau, chúng ta cùng đi chơi đi!” Cô bé vừa nói vừa dùng đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, ý kiến của Vệ Thủ có thể bỏ qua.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu rồi gật đầu: “Được!” Ba nói, bạn thân thì phải chơi cùng nhau, còn về chơi cái gì thì... tùy.
Đằng xa, có một chiếc xe con màu đen lặng lẽ bám theo sau ba đứa trẻ. Tiểu Sơn đeo cặp kính râm yên lặng lái xe, Đại Sơn cầm ống nhòm luôn luôn chú ý hành động của Tiểu Tịnh Trần ở phía trước: “Lão Đại, như vậy thực sự có thể được sao?”
Bạch Hi Cảnh ngồi ở ghế sau bình tĩnh xem tài liệu, mặt không biểu cảm, nói: “Điều mà Tịnh Trần cần là tiếp xúc với người khác nhiều hơn. Khó khăn lắm mới gặp được một bé gái để tâm tới chuyện của con bé như vậy thì nên để cho chúng ở cùng nhau nhiều hơn, nói không chừng còn có thể kéo Tiểu Tịnh Trần về con đường thục nữ chính đạo. Lẽ nào cậu không phát hiện ra sao, mấy ngày đi cùng cô bạn cùng bàn Thang Miêu Miêu này, Tiểu Tịnh Trần không còn nói câu nói ngớ ngẩn nam nữ thụ thụ bất thân kia nữa.”
Đại Sơn: “...” Câu ngớ ngẩn gì đó cũng chỉ có mình cha ngốc mới có thể nói, người khác dám nói một từ thì cha ngốc nhất định sẽ khiến cho đối phương ngu xuẩn đến mức đi thẳng tới gặp Diêm Vương.
Tiểu Sơn: “...” Anh ta có nên nhắc nhở một tiếng rằng, phương hướng mà cô chủ đang đi hoàn toàn ngược với hướng về nhà không?
Thang Miêu Miêu rất vui vẻ, trên đường đi líu ríu nói không ngừng. Vệ Thủ chỉ lặng lẽ nghe, còn Tiểu Tịnh Trần ngẩn ngơ suy nghĩ, không một ai tiếp lời, Thang Miêu Miêu lại tự mình độc thoại vô cùng vui vẻ. Cô bé bỗng nhiên dừng bước, nhanh chóng kéo Vệ Thủ và Tiểu Tịnh Trần nấp vào bụi cây bên cạnh, chỉ vào một học sinh đang lén lút ở phía xa rồi nói: “Kia không phải Tiền Đa Đa sao, nhìn dáng vẻ cậu ta lấm la lấm lét như thế, chắc chắn đang chuẩn bị làm việc xấu, chúng ta đi qua đó xem xem thế nào đi?”
Vệ Thủ quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần theo bản năng, Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm trong bụi cây, chớp mắt hỏi: “Tại sao phải đi xem?”
“Đương nhiên là để tận mắt chứng kiến cả quá trình rồi, nếu như cậu ta thực sự làm việc xấu...” Thang Miêu Miêu nở nụ cười mờ ám xấu xa, phấn khích nói: “Chúng ta có thể uy hiếp cậu ta, xem sau này cậu ta còn dám trêu chọc chúng ta nữa hay không.”
“Bây giờ cậu ta vốn dĩ đã không dám trêu chọc chúng ta rồi.” Vệ Thủ nói một câu công đạo rất nghiêm chỉnh.
Thang Miêu Miêu buồn bực lườm cậu ta một cái: “Cậu ngốc à, bây giờ cậu ta không dám trêu trọc chúng ta là bởi vì sợ Tịnh Trần, nếu như chúng ta có thể nắm được điểm yếu của cậu ta thì cậu ta sẽ sợ cả ba người chúng ta... Mau, đi mau, phải đuổi theo cậu ta.”
Thang Miêu Miêu xung phong dẫn đầu, hóp lưng lại bám theo Tiền Đa Đa. Vệ Thủ sờ mũi bất lực nhìn Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh đang mở to đôi mắt tròn xoe hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, dắt tay bé khom lưng theo sau Thang Miêu Miêu.
Tiền Đa Đa đeo cặp sách, một mình lấm la lấm lét có vẻ như cũng đang theo dõi người nào đó, chỉ là không nghĩ tới “Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn”, đương nhiên ba chú chim sẻ nhỏ cũng không biết rằng vẫn còn ba thợ săn đang đi theo đằng sau bọn chúng!
Bốn học sinh tiểu học ai nấy đều đi theo nhân vật mục tiêu của mình, đi một đoạn vòng vèo đến bên ngoài một tòa nhà nguy nga lộng lẫy. Tiền Đa Đa ngồi xổm xuống góc đường, xoắn xuýt đến mức lông mày cũng nhíu chặt lại thành hình sâu róm. Nó cũng muốn đi vào theo, nhưng nơi này được trang hoàng xa hoa trang trọng như vậy, e rằng trẻ em rất khó đi vào.
Ba chú chim sẻ nhỏ ở góc đường sau cậu ta cũng dừng lại, ngồi xổm trên mặt đất, Thang Miêu Miêu nói: “Hình như người Tiền Đa Đa theo dõi đã đi vào trong đó rồi, chúng ta cũng đi vào sao?”
Vệ Thủ lập tức lắc đầu: “Chỗ đó... không thể vào.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu đầy nghi hoặc: “Tại sao Thượng Quan Triết có thể vào mà chúng ta không thể vào?”
Thang Miêu Miêu trợn tròn mắt: “Thượng Quan Triết nào?”
“Người Tiền Đa Đa đi theo không phải Thượng Quan Triết sao? Mình nhìn thấy cậu ta bị mấy chú nào đó đưa vào trong tòa nhà lớn kia rồi.”
Sắc mặt của Vệ Thủ lập tức xanh lét: “Hay là... chúng ta báo cảnh sát đi.”
Thang Miêu Miêu thiếu chút nữa quỳ luôn, túm lấy cổ Vệ Thủ lắc điên cuồng: “Cậu bị điên rồi à, chúng ta đang theo dõi người khác, vậy mà cậu lại muốn đi báo cảnh sát, người đầu tiên chú cảnh sát bắt chắc chắn chính là ba người chúng ta đó, khốn kiếp~!”
Vệ Thủ chật vật nghểnh cổ tìm không khí, một lúc lâu sau mới đẩy được tay của Thang Miêu Miêu ra, ho khan hai tiếng thì thầm: “Mình nghe nói chỗ đó là địa bàn của xã hội đen, Thượng Quan Triết bị bắt vào đó chắc chắn sẽ rất nguy hiểm, nếu không báo cảnh sát thì chúng ta nên làm thế nào?”
“Xã... xã hội đen?” Lúc này, Thang Miêu Miêu thực sự quỳ luôn rồi. Cô bé là đứa đầu tiên lệ rơi đầy mặt, người ta là người dân lương thiện đó, lẽ nào một lần tò mò đi theo người khác xem náo nhiệt thì đã dính líu đến xã hội đen sao, thật quá hố chị rồi đó có biết không ~?