Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 131: Từ tên ngốc đến tiên giáng trần xinh đẹp



Nội dung bộ phim điện ảnh “Giang Hồ Sát” và game online cùng tên của nhà đầu tư dường như chẳng liên quan gì đến nhau. Nội dung là câu chuyện về nhân vật chính từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi không cha không mẹ trở thành đại hiệp một đời, trong đó còn xen kẽ đủ thể loại tình cảm xoắn xuýt của vô số nam nữ si tình và ân oán xích mích đủ thể loại giữa hoàng cung đại nội và giang hồ võ lâm. Bộ phim điện ảnh này tổng cộng có hai phần với tám mươi tập. Các nhân vật liên quan phải nói là rất nhiều, nhưng hình tượng đứa trẻ xuất hiện trên màn ảnh lại chỉ có hai người.

Một người là Thạch Bí - người sáng tạo Ẩn Môn do An Kỳ thủ vai, vì luyện công tẩu hỏa nhập ma nên biến thành một đứa trẻ, nhưng thực ra nội tâm là một lão già bỉ ổi háo sắc bảy tám mươi tuổi. Hơn nữa người này còn được võ lâm công nhận là cao thủ đệ nhất thiên hạ. PS: Thần công mà nhân vật chính luyện thành chính là từ lời bịa đặt của gã này mà ra!!

Đứa trẻ còn lại là thanh mai trúc mã của Thạch Bí, chủ nhân của Bách Mặc Lâu - Bách Lí Dao. Bách Lí Dao bởi vì bị Thạch Bí liên lụy nên cũng biến thành trẻ con. Nhưng em gái này trong sáng thuần khiết hơn lão già háo sắc kia nhiều, tuyệt đối không trêu ghẹo trai xinh gái đẹp. Bà ta tính tình lạnh lùng, duy chỉ có một sở thích đó chính là... giết người!

Đúng vậy, bạn không nhầm đâu, nhân vật mà em gái Tịnh Trần phải đảm nhận chính là bà già quái vật biến thái cải lão hoàn đồng giết người như ngóe!

Cha ngốc, anh chắc chắn con gái cưng nhà anh thật sự có thể diễn ra được sao???

Thôi được rồi, cha ngốc chẳng qua chỉ bị mờ mắt bởi tưởng tượng đẹp đẽ “con gái cưng mặc trang phục cổ đại trang điểm như cô gái nhỏ (trọng điểm)” mà hoàn toàn quên mất phải truy hỏi rõ ràng mười tám đời tổ tông nhà “cô gái nhỏ mặc trang phục cổ đại” này làm nghề gì để kiếm ăn!

Đạo diễn vốn không đồng ý để Tiểu Tịnh Trần “thế vai” đóng làm bé gái. Ông ta vốn muốn bảo biên kịch đổi thanh mai trúc mã của Thạch Bí thành con trai, sau đó hai cậu bé đáng yêu có thể dây dưa ra bảy tám tập kịch tính máu chó. Đáng tiếc ông ta lại không thể lay chuyển được Bạch Hi Cảnh. Cha ngốc vốn dĩ vô cùng oán giận nhận thức sai trái của mình về giới tính của con gái cưng, làm sao có thể đồng ý để bé diễn vai một đứa con trai được. Động cơ duy nhất khiến anh đồng ý cho Tiểu Tịnh Trần đóng phim chính là có thể khiến cho con gái cưng trang điểm thành con gái mà không có chút kháng cự hay cự tuyệt nào!

Tiểu Tịnh Trần có khuôn mặt bánh bao tiêu chuẩn. Bách Lí Dao lại là một người đẹp tuyệt trần máu lạnh vô tình... bản mini!

Vậy là khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần bị thợ trang điểm tiến hành công cuộc sửa đổi vô cùng lớn. Khuôn mặt mũm mĩm bị hóa trang thành mềm yếu đi, cái mũi xinh đẹp được đánh khối cho cao thêm, lông mày được vẽ dài ra, đôi mắt mèo con to tròn long lanh như ngọc lưu ly bị biến thành đôi mắt quyến rũ phát sáng xinh đẹp như mèo Ba Tư, cái miệng nhỏ phớt hồng được tô son màu tím, cái đầu to được đội lên một bộ tóc giả dài đen nhánh phát sáng. Sau khi đội tóc giả lên, lại được quấn quanh bằng chuỗi ngọc nhỏ, sau tai rủ xuống một hàng tua rua bằng bạc, trên đôi tai nhỏ mũm mĩm còn kẹp hai chiếc khuyên tai bằng thạch anh màu tím, kết hợp với váy dài bằng lụa mỏng tung bay như tiên, đẹp lạnh lùng cao quý đủ kiểu!

Đương nhiên bé vừa cười là sẽ lộ ra ngay. Sự tương phản giữa đẹp lạnh lùng và ngốc nghếch thật là đáng yêu quá đi!!

Khi Tiểu Tịnh Trần hóa trang xong đi ra ngoài, cả phim trường chết lặng mất mười giây. Hứa Lâm Lang chớp mắt rồi lại chớp mắt, khó có thể tin vào mắt mình, run rẩy mở miệng, trong giọng nói tràn đầy sự thăm dò không chắc chắn: “Tịnh Trần??”

Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quay đầu lại, nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh!

Bịch…

Một đám đông bị sự tương phản trước sau dọa cho ngã nhào!

Bạch Hi Cảnh cảm động tới mức gần như rưng rưng nước mắt. Đây tuyệt đối là áo bông nhỏ tri kỷ lý tưởng nhất trong lòng anh! Con gái cưng à, khi nào con mới có thể thật sự trưởng thành thành bộ dạng này thì cha ngốc có thể nhắm mắt đi gặp Phật Tổ được rồi!

An Kỳ há mồm trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, bàn tay nhỏ đưa lên dụi mắt rồi mở ra, thừ người ra mất hai giây lại tiếp tục dụi mắt, lại mở mắt ra...

Đạo diễn Thiết Ưng bị niềm vui bất ngờ ngoài dự liệu này làm cho choáng váng. Ông ta tiện tay túm lấy một người rồi nói: “Mau gọi điện thoại cho con bé họ Trương, bảo bọn họ không cần tới nữa. Ông đây không có nhiều thời gian để chiều theo lịch trình của bọn họ. Ông đây đã tìm thấy diễn viên nhí còn tốt hơn thay thế nó rồi!”

Người kia khó khăn lắm mới từ trong vẻ đẹp lạnh lùng cao quý của Tiểu Tịnh Trần tỉnh táo lại liền vội vàng gật đầu, tránh sang một bên gọi điện thoại.

Hình tượng của Tiểu Tịnh Trần phù hợp với nhân vật vượt xa dự kiến. Đạo diễn Thiết Ưng hạnh phúc đến mức tựa như vừa hít phải thuốc lắc mà muốn lăn ra ngất đi. Quay phim truyền hình sợ nhất là gì? Động vật, nước, còn một điều nữa chính là trẻ con. Bởi vì ba thứ này căn bản không thể dùng sức người để khống chế. Đặc biệt là trẻ con, chỉ cần bất cẩn một cái liền oa oa gào khóc, bạn còn mắng không được mà đánh cũng không xong, rất dễ bị kéo dài tiến độ.

Nghĩ đến đây, đạo diễn Thiết Ưng không khỏi lo sợ bất an. Ông ta hình như đã quên mất tên “nhóc thế vai” tạm thời kéo đến này là một kẻ ngoài ngành, căn bản chưa từng đóng phim, phải làm thế nào đây? Ngộ nhỡ diễn hỏng... ông ta đã đuổi ngôi sao nữ nhí chuyên nghiệp bên kia đi rồi!

Thiết Ưng tự vả vào mồm mình, nhanh nhảu quá rồi!

Cho dù thế nào thì cứ thử trước đã! Nói không chừng tên “nhóc thế vai” này có thể đem đến niềm vui bất ngờ cho ông!

Nhưng mà mong muốn thì rất nhiều mà hiện thực lại quá tàn khốc! Đạo diễn Thiết Ưng gọi Tiểu Tịnh Trần đến, rất kiên nhẫn mà giải thích nội dung kịch bản cho bé. Cảnh này phải quay hình ảnh Bách Lí Dao và Thạch Bí chơi đùa khi còn nhỏ. Hai người đều là kỳ tài học võ, chắc chắn không thể chơi đùa như những đứa trẻ bình thường được. Bách Lí Dao phải trèo lên cây, dùng quả nho xanh trêu trọc ném vào gáy Thạch Bí đang ngồi đọc sách trên băng đá.

Đương nhiên cái cây mà cao thủ võ lâm thuở nhỏ trèo chắc chắn là vừa cao vừa to. Hơn nữa thân cây còn thẳng tắp, từ tán cây trở xuống đều không mọc nhánh. Đứa trẻ bảy tám tuổi căn bản không thể tự mình trèo lên được, huống chi cơ thể Tiểu Tịnh Trần vốn thấp bé, đến độ cao tiêu chuẩn của đứa trẻ bảy tám tuổi cũng không đạt. Nơi mà Thạch Bí ngồi rất gần cái cây đó, nhưng với sức lực của trẻ con có thể ném quả ra khỏi phạm vi tán cây chắc chắn phải đánh một dấu “?“. Nhưng câu hỏi mang tính kỹ thuật này sau này có thể dùng cắt ghép và kỹ xảo điện ảnh để bù vào, bây giờ quan trọng nhất là khiến Tiểu Tịnh Trần hiểu được cảnh quay này.

Kết quả... đạo diễn Thiết Ưng nói đến mức miệng đắng lưỡi khô răng lợi ứa máu, Tiểu Tịnh Trần vẫn ngẩng đầu nhìn ông đầy hoang mang. Loại vẻ mặt ngốc nghếch này kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng cao quý kia... đạo diễn Thiết Ưng cảm thấy rất đau gan.

“Rốt cuộc cháu có chỗ nào chưa hiểu?” Đạo diễn Thiết Ưng nhẫn nhịn sự nóng nảy, kiềm chế không hét lên, hổn hển hỏi.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, rất thành thật trả lời: “Chỗ nào cháu cũng không hiểu.”

Đạo diễn Thiết Ưng: “...”

Cả phim trường lại một lần nữa ngã nhào cả đám. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt muốn khóc của đạo diễn thổ phỉ thì lại phì cười!

Đạo diễn Thiết Ưng hung hăng phất tay, hét: “Hứa Lâm Lang, cô mau đến nói với nhóc con này, nếu còn không hiểu thì cô về nhà mà ăn chính mình đi!”

Hứa Lâm Lang: “...” Cô nằm không cũng trúng đạn là sao!!! Khóc!

Hứa Lâm Lang ngồi xổm trước mặt Tiểu Tịnh Trần, trong đầu không ngừng tổ chức lại chữ nghĩa, cảm thấy không ổn lại tách ra sắp xếp lại. Tách rồi lại xếp, xếp rồi lại tách, cứ lặp lại nhiều lần như vậy, sau khi trầm mặc gần một phút, cô tin chắc rằng mình không thể giảng dễ hiểu được bằng đạo diễn. Thế là em gái Hứa đáng thương nằm không cũng trúng đạn chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Bạch Hi Cảnh... Cha ngốc chắc là có cách nhỉ!

Bạch Hi Cảnh khoanh tay, một tay chống cằm, âm thầm che giấu nét cười khó có thể kìm nén nơi khóe miệng. Quả nhiên áo bông nhỏ là đáng yêu nhất!

Đón nhận ánh mắt cầu xin của Hứa Lâm Lang, mắt thấy đạo diễn Thiết Ưng tức giận đến mức sắp xuất huyết não đến nơi, cha ngốc cuối cùng cũng tìm thấy lương tâm mà đi tới. Mọi người đều cùng nhìn chăm chú người cha này, muốn xem xem rốt cuộc anh ta làm thế nào có thể khiến cho “con trai” ngốc nghếch “diễn” ra được hành động mà đạo diễn yêu cầu. Đến cả đạo diễn Thiết Ưng cũng không nhịn được mà tò mò, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh.

Kết quả Bạch Hi Cảnh chỉ đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, sau đó cầm quả nho xanh trong khay lên đặt vào trong tay của Tiểu Tịnh Trần nói: “Đợi chút nữa chú này vừa hô bắt đầu thì con hãy lấy tốc độ gánh nước trên núi mà trèo lên trên cái cây kia, dùng quả này ném vào gáy của Tiểu Suy, sau đó trốn vào trong tán cây, giống như khi con trêu trọc đám khỉ con ở trên núi ấy. Con đã hiểu chưa?”

Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch chớp mắt, tiêu hóa lời Cha Ngốc nói một lúc rồi mới gật đầu, nói bằng giọng non nớt: “Con hiểu rồi ạ.”

Bạch Hi Cảnh vuốt ve khuôn mặt trông gầy đi nhiều nhờ kỹ thuật hóa trang thần kỳ của Tiểu Tịnh Trần: “Ngoan!”

Đạo diễn Thiết Ưng trợn tròn mắt: “Vậy là xong rồi sao?” Dây cáp đâu? Vị trí đứng trong tán cây đâu? Dây an toàn đâu? Phân cảnh đâu? Những thứ này đều không cần nói sao?

Bạch Hi Cảnh gật đầu mỉm cười: “Như vậy là được rồi, có được hay không thì thử đi rồi sẽ biết!”

Đạo diễn Thiết Ưng nhìn Bạch Hi Cảnh đầy nghi ngờ, lại liếc nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần, đành phải phất tay: “Ai về chỗ nấy đi.”

Tất cả nhân viên đều bận rộn, An Kỳ ngồi trên băng ghế đá, trong tay đang cầm quyển sách ngồi quay lưng lại với cây đại thụ. Sau khi thợ trang điểm dặm thêm phấn cho cậu ta, những người không liên quan đều lùi lại. Trong màn hình máy quay phim chỉ có An Kỳ đang ngồi trên băng đá và cái cây to kia.

“Rất tốt!” Đạo diễn Thiết Ưng cuối cùng nhìn Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh mình dường như hoàn toàn không ở trong tình huống, đảo đôi mắt như chuông đồng, hét lên: “Bắt đầu!!”

Lời vừa dứt, Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc như tượng gỗ đột nhiên nhúc nhích. Bé lấy tốc độ tuyệt đối không phù hợp với đứa trẻ bình thường “vèo” một cái đã chạy đến bên dưới gốc cây. Dưới chân đạp mạnh một cái, đột nhiên nhảy lên, đôi chân nhỏ giẫm lên thân cây thẳng đứng trơn nhẵn như đang bước trên mặt đất bằng phẳng, trong chốc lát đã nhảy tót lên tán cây. Cái đầu nhỏ ló ra, khuôn mặt được trang điểm khéo léo bởi vì sự linh động trong đôi mắt mèo mà trở nên đẹp kinh diễm, nhất thời khiến người khác hoàn toàn không rời nổi tầm mắt.

Tiểu Tịnh Trần vừa giơ tay lên “vèo” một tiếng, một quả nho xanh bắn ra từ trong tán cây, vừa hay đánh trúng gáy của An Kỳ. An Kỳ đau đớn “ôi” một tiếng đánh rơi quyển sách, ôm gáy quay đầu lại, rưng rưng trừng mắt nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp trong tán cây, trong đôi mắt rưng rưng căm phẫn tràn đầy oán giận. Đáng tiếc cô gái nhỏ xinh đẹp đã trốn vào trong tán cây, chỉ có thể nghe thấy tiếng cười giòn giã non nớt của trẻ con.

?

Phim trường chết lặng!!

Mười giây sau, Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa ló đầu ra khỏi tán cây, ngây ngô nói: “Ba ơi, con có thể xuống được chưa?”

Thời khắc đó giống như là phép thuật của cô bé lọ lem biến mất, tiên tử linh khí bức người biến trở về là một đứa trẻ ngốc nghếch. Tất cả mọi người ở phim trường lập tức phản ứng lại, khó có thể tin nổi mà bưng mặt mình, kinh ngạc sửng sốt nhìn cái đầu to ngốc nghếch đang lấp ló trên tán cây kia, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại.

Một màn kịch tính vừa rồi... thật là quá thần kỳ!!

Đạo diễn Thiết Ưng bừng tỉnh sau cơn kinh ngạc. Ông ta nhảy dựng lên, hưng phấn đập mạnh lên bả vai của người quay phim: “Mau, mau, mau xem hiệu quả quay cảnh vừa rồi, hoàn hảo, hoàn hảo, quá hoàn hảo! Không chỉ Bách Lí Dao hoàn hảo mà phản ứng của Thạch Bí cũng chuẩn không cần chỉnh, đúng thật là bắn trúng hồng tâm mà!”

“Thạch Bí” An Kỳ: “...” Cậu nhóc âm thầm rơi lệ đầy mặt che gáy của mình. Cậu ta căn bản không diễn mà, thật sự rất đau đó, oa oa oa!