Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 149: Cuộc họp phụ huynh ma quỷ



Giáo viên môn Ngữ văn cũng rơi vào “hoàn cảnh khó khăn” giống như giáo viên môn Toán. Cô Chu cũng phát bài thi theo thứ tự điểm thi từ cao tới thấp, bảy bạn nhỏ xung quanh Tiểu Tịnh Trần vẫn đều nằm trong nhóm học trò giỏi nhận được bài thi đầu tiên, Tiểu Tịnh Trần vẫn tiếp tục là người cuối cùng nhận được bài thi trong “ánh mắt chăm chú (mong chờ?) của mọi người”. Nhưng tin tốt chính là, kết quả môn Ngữ văn của bé cao hơn một chút chút so với môn Toán học – 17 điểm!!

Ít nhất khả năng nhận biết mấy phiên âm dạng mật mã được tổ hợp từ hai chữ số 0 và 1 của bé vẫn tương đối cao, ví dụ như “o”, ví dụ như “u”, ví dụ như “l”, thế nên bé học môn Ngữ văn thật sự tốt hơn môn Toán… Thật vậy sao? Các bạn quá ngây thơ rồi!!

Trong ánh mắt phức tạp của giáo viên và các loại ánh mắt ngưỡng mộ, đố kỵ, ganh ghét của các bạn học, Tiểu Tịnh Trần vui vẻ gấp bài thi lại, nhét vào trong ba lô. Tổng thành tích là 19 điểm, không biết cha ngốc sẽ khen thưởng cái gì đây, em gái hòa thượng trước kia không có mong muốn gì, hiện tại đã không nén nổi chờ mong rồi!

Vào thời điểm cuối tuần, dù cho đám học sinh có không bằng lòng thế nào, thì buổi họp phụ huynh giống như ngày tận thế vẫn cứ diễn ra theo đúng kế hoạch.

Một rưỡi chiều, trong sân trường tiểu học số một xuất hiện rất nhiều phụ huynh, cũng giống như ngày đầu tiên đến báo danh, có cha mẹ trẻ tuổi, cũng có ông bà lớn tuổi, thậm chí có một số trường hợp điều động cả gia đình đến trường. Tiểu Tịnh Trần vẫn được cha ngốc ôm vào trong lớp học.

Bạch Hi Cảnh ngồi ở vị trí của Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngồi trên đùi cha ngốc, bên trái là Thang Miêu Miêu và cha cô bé, bên phải là Vệ Thủ cùng mẹ của cậu. Cha của Thang Miêu Miêu thuộc giai cấp công nhân bình thường, ông ta mặc một chiếc áo gió tối màu, thái độ vô cùng thân thiện. Cha Thang chủ động chào hỏi Bạch Hi Cảnh, thái độ đúng mực không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, nhiệt tình lại không khiến người khác khó chịu. Bạch Hi Cảnh khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Thang Miêu Miêu lặng lẽ kéo cha mình, nhỏ giọng thầm thì: “Ba của Bé Ngốc mắc bệnh sạch sẽ, ba đừng có để dính dầu máy lên người của người ta nha.”

Cha Thang liếc nhìn bộ âu phục màu trắng sạch sẽ, không dính một hạt bụi của Bạch Hi Cảnh rồi âm thầm sờ mũi, lặng lẽ dịch ghế ngồi ra phía ngoài một chút. Cũng không có cách nào, do yêu cầu của công việc, trên quần áo của ông thường dính dầu mỡ. Dầu mỡ một khi đã dính vào rồi thì rất khó giặt sạch, cũng vì thế nên cha Thang mới thích mặc quần áo tối màu.

Mẹ Vệ Thủ rất giản dị, quần áo của bà ấy còn cũ kỹ hơn quần áo của Vệ Thủ nhưng được giặt rất cẩn thận, cả người đều sạch sẽ, nhẹ nhàng, tuy nhìn qua có vẻ già hơn tuổi nhưng lộ rõ vẻ chất phác, đôn hậu. Mẹ Vệ nở nụ cười với Bạch Hi Cảnh, vừa thận trọng lại hơi căng thẳng. Bạch Hi Cảnh cũng hơi gật đầu coi như đáp lại.

Vệ Thủ vẫn một mực cúi đầu, cảm giác được sự “bình dị gần gũi” của Bạch Hi Cảnh, khóe miệng cậu bé hơi nhếch lên, trong đôi mắt bị che lấp đằng sau tóc mai lóe sáng lấp lánh. Quả nhiên cha của Bạch Tịnh Trần cũng giống như cậu ấy, đều là người tốt!!!

Cha của Tiền Đa Đa ngồi trên ghế của con trai, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người Bạch Hi Cảnh. Đáng tiếc Bạch Hi Cảnh rõ ràng không định nói chuyện với cha Tiền, hơn nữa ở giữa hai người còn có cha con Thang Miêu Miêu, thế nên cha Tiền đành không can tâm tình nguyện mà từ bỏ ý định tiến lên bắt chuyện. Hiện giờ quan hệ của con trai mình với thằng nhóc nhà họ Bạch không tồi, việc làm ăn của cha Tiền gần đây cũng thuận buồm xuôi gió, thôi cứ duy trì như vậy đi. Con người không thể quá tham lam, tham lam quá mức, làm không tốt sẽ chữa lợn lành thành lợn què, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.

Cha Tiền một mực chú ý Bạch Hi Cảnh, nên không hề chú ý đến mẹ Thượng Quan đang ngồi bên cạnh mẹ Vệ Thủ đã sớm dùng ánh mắt đâm cha Tiền thành cái rổ rồi. Đúng là không thể đụng vào cặp vợ chồng đã ly hôn mà biết hay không!!

“Cha” của Tống Siêu ngồi ở hàng ghế thứ hai vẫn luôn tự cho rằng mình nhìn Bạch Hi Cảnh ở phía trước một cách vô cùng kín đáo, đột nhiên Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trong lòng cha ngốc nhô đầu ra khỏi bả vai cha ngốc rồi nhìn “cha Tống” hỏi: “Chú ơi, sao chú cứ nhìn chằm chằm ba cháu mãi vậy?”

“Cha Tống” hơi ngẩn người, vội vã lắc đầu: “Xin lỗi, ba cháu ngồi ngay phía trước mặt chú nên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy lưng của ba cháu, cho chú xin lỗi nhé.”

Tiểu Tịnh Trần rất ngây thơ chấp nhận lý do của cha Tống, tự gật đầu: “Nếu chú đã xin lỗi rồi, vậy thì cháu sẽ nói không sao cả!”

“Mình” ≠ “Cha ngốc” = Mình nói không sao cả ≠ Cha cũng sẽ thấy không sao cả, cho nên, chú à, tiếp tục “xin lỗi” cha ngốc đi!

Ở nơi người khác không nhìn thấy, Tống Siêu dùng ngón tay mềm oặt như sợi mì nhéo lên phần thịt mềm trên lưng “cha Tống”, mạnh mẽ biểu diễn màn xoay vòng ba trăm sáu mươi độ. “Cha Tống” đau đến mức cơ thể đều vặn vẹo, nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục duy trì khí chất sạch sẽ của người trí thức, thật sự là khổ không thể tả mà!

Mẹ của Ngải Mỹ và mẹ của La Giai Ni không biết là có sợi dây thần kinh nào ăn khớp với nhau mà trò chuyện vô cùng hợp ý, tán gẫu từ đồ trang điểm đến kinh nghiệm giáo dục con cái, từ sợi tóc đến bộ phim truyền hình dài tập cẩu huyết đang thịnh hành gần đây, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt đối địch như sấm chớp rền vang giữa hai cô con gái cưng nhà mình.

Tóm lại, trong lớp 1-2 nhỏ bé này, các học sinh đoàn kết nhất trí, còn giữa các phụ huynh thì lại là sóng ngầm cuồn cuộn mãnh liệt. Hai vị giáo viên đứng trên bục giảng quan sát tất cả tỏ vẻ rất đau gan!

Họp phụ huynh hầu như lúc nào cũng theo một quy trình như vậy, trước tiên là nói về mức độ khó dễ của đề bài kỳ thi giữa kỳ lần này để phụ huynh dựa theo điểm số của con mình phán đoán được tình hình học tập, sau đó nói qua loa một chút về biểu hiện của các bé ở trường, phê bình nghiêm khắc hoặc biểu dương một vài trường hợp điển hình.

Cô Nguyễn vốn đang chuẩn bị lấy Tiểu Tịnh Trần ra làm điển hình lớn nhất, thế nhưng đúng lúc cô đang muốn nhắc đến nhóc con kia thì Bạch Hi Cảnh không hiểu sao lại ngước lên nhìn. Ánh mắt sắc bén xuyên qua mắt kính trong suốt của anh lập tức khiến trái tim nhỏ bé yếu đuối của cô Nguyễn bị đâm thành vô vàn vết thương. Cô Nguyễn vô thức tránh ánh mắt của anh, kết quả lại đụng trúng ánh mắt ngây thơ, mờ mịt của Tiểu Tịnh Trần. Dưới sự thử thách của băng và lửa, cô Nguyễn lặng lẽ nuốt lại những lời đã ra đến cửa miệng.

Tuy Bạch Hi Cảnh không để tâm đến thành tích học tập của Tiểu Tịnh Trần, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý để con gái trở thành trò cười trong miệng người khác. 2 điểm Toán học, 17 điểm Ngữ văn, đến cả Bạch Hi Cảnh cưng chiều con gái như vậy cũng không thể nói ra lời trái với lương tâm như “con làm tốt lắm”, anh chỉ có thể yên lặng xoa đầu con gái để an ủi.

Giáo viên môn Toán nói xong, đến lượt giáo viên môn Ngữ văn, cô Nguyễn chào cô Chu xong kín đáo gọi Bạch Hi Cảnh ra ngoài phòng học.

Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần đứng trong sân trường, trước mặt là cô Nguyễn với vẻ mặt nghiêm túc. Cô Nguyễn suy nghĩ một lúc, uyển chuyển lên tiếng: “Anh Bạch, xin hỏi anh đã xem qua bài thi của Bạch Tịnh Trần chưa?” Có rất nhiều đứa trẻ sợ kết quả thi không tốt thì sẽ bị phụ huynh trách phạt nên đã giấu bài thi đi không để cha mẹ nhìn thấy, đương nhiên xét đến câu nói kia của Tiểu Tịnh Trần “Ba nói chỉ cần không thi được âm điểm là tốt rồi, 0 điểm trở lên sẽ có phần thưởng.” Loại lời nói hố chết giáo viên không đền mạng này, cô Nguyễn cảm thấy bạn học Bạch Tịnh Trần hẳn sẽ không có nỗi băn khoăn như vậy.

Quả nhiên Bạch Hi Cảnh gật đầu: “Đã xem qua.”

Cô Nguyễn thở dài. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Bạch Hi Cảnh nói tiếp, cô Nguyễn có chút nghẹn lời: “Anh không có ý kiến gì sao?”

Bạch Hi Cảnh nhíu mày: “Ví dụ như…?”

Cô Nguyễn: “…” Cô lại lần nữa mạnh mẽ quỳ xuống, hơn nữa vẫn là quỳ trước mặt hai cha con nhà họ Bạch.

Cô Nguyễn xoa cái trán hơi đau nhức, quyết định nói thẳng: “Anh Bạch, thứ lỗi cho tôi được nói thẳng, nếu Bạch Tịnh Trần tiếp tục thế này thì không ổn. Thực sự bé không hề ngốc hơn những bạn học khác (thuần chủ nghĩa duy tâm), nhưng kết quả học tập của bé lại chỉ tạm được. Anh Bạch, anh chưa hề nghĩ đến nguyên nhân của việc này sao?”

Bạch Hi Cảnh xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, thái độ trở nên nghiêm túc hơn một chút: “Mong cô nói rõ.”

Cô Nguyễn hít một hơi thật sâu: “Anh Bạch, không biết bình thường công việc của anh có bận rộn không? Khi anh làm việc thì ai là người chăm sóc cho Bạch Tịnh Trần. Khi bé làm bài tập có được phụ huynh hướng dẫn không? Nếu anh thật sự không thể sắp xếp được thời gian, có lẽ có thể để mẹ của Bạch Tịnh Trần…”

“Con bé không cần mẹ.” Những đường nét trên khuôn mặt của Bạch Hi Cảnh bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. Anh không hề khách khí cắt lời cô Nguyễn, trong đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên tia sáng lạnh lẽo. Anh dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô Nguyễn nghiêm túc nói: “Công việc của tôi không bận rộn chút nào, chăm sóc con bé mỗi ngày mới là việc quan trọng nhất đối với tôi. Khi con bé làm bài tập về nhà, tôi luôn ở bên cạnh. Vì thế, con bé, không, cần, mẹ!”

Cô Nguyễn ngẩn người, ngay lập tức hiểu ra, bèn vội vàng giải thích: “Không, không, anh Bạch, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi. Vấn đề chúng ta đang thảo luận không phải bé có cần mẹ hay không. Có lẽ do tôi nói chưa được rõ ràng, xin lỗi anh, tôi không biết rằng bé không có… Ý của tôi là, nếu anh thực sự có thể quan tâm chăm sóc bé tỉ mỉ như vậy, thậm chí lúc bé làm bài tập về nhà cũng ở bên hướng dẫn bé, vậy thì tại sao bài tập của bé vẫn… không thể tưởng tượng như vậy?”

Có lẽ cảm giác được phản ứng của mình có hơi kịch liệt, Bạch Hi Cảnh thu cơn tức giận lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút kỳ quái: “Ai nói tôi có hướng dẫn con bé?”

“Không phải anh vừa nói rằng lúc bé làm bài tập về nhà anh luôn ở bên cạnh bé sao?” Cô Nguyễn hoang mang.

“Tôi ở bên cạnh con bé, nhưng tôi làm việc, cơ bản không chú ý con bé đang viết cái gì.” Bạch Hi Cảnh nói vô cùng thản nhiên.

Cô Nguyễn: “…” Người cha này cũng quá là vô trách nhiệm rồi.

“Hơn nữa, tôi không cảm thấy Tịnh Trần cần tôi hướng dẫn, con bé học rất tốt.” Bạch Hi Cảnh tiếp tục đả kích.

“Rất… rất tốt?” Khóe miệng của cô Nguyễn không ngừng co quắp. Phải là người cha ngốc đầu óc vặn vẹo đến thế nào mới có thể nói ra những lời chủ quan như vậy. Cô Nguyễn cảm thấy mình nên để người cha trốn tránh sự thực này nhìn thẳng vào vấn đề của con gái. Thế là cô vô cùng thành thật nhắc nhở: “Anh Bạch, Bạch Tịnh Trần thi môn Toán được hai điểm.”

“Tôi biết.” Bạch Hi Cảnh cũng vô cùng thành thật, chỉ là Tiểu Tịnh Trần chưa thể ghi nhớ hoàn toàn các con số Ả Rập mà thôi. Điều này cần bé phải tự tiêu tốn thời gian để thích ứng và ghi nhớ, không phải phụ huynh đứng bên cạnh tạo áp lực khiến bé ghi nhớ là bé có thể hiểu được, vì thế cha ngốc căn bản không thể giúp được.

Cô Nguyễn hoàn toàn bị bối rối bởi thái độ của Bạch Hi Cảnh. Nếu nói anh không quan tâm con gái… nhưng anh lại cưng chiều con gái như vậy. Nếu nói anh đang bảo vệ cho con gái… người cha nào trong tình huống con gái chỉ thi được có hai điểm vẫn còn có thể bình tĩnh, ung dung như vậy? Dù có yêu chiều cũng không thể chiều chuộng đến như vậy đâu!

Bạch Hi Cảnh cảm thấy Tiểu Tịnh Trần nếu muốn tiếp tục tận hưởng cuộc sống ở trường học, thì việc khiến giáo viên lo lắng rầu rĩ là không đúng, dù sao cũng phải học cách thích nghi, cho người ta chút hy vọng mới được. Thế là cha ngốc quay đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng đặt câu hỏi: “Tịnh Trần, bốn cộng ba bằng mấy?”

“Bảy ạ.” Tiểu Tịnh Trần gần như không cần nghĩ ngợi trả lời.

“Năm cộng ba bằng mấy?”

“Tám ạ.”

“Sáu cộng mười hai bằng mấy?”

“Mười tám ạ.”

“Sáu nhân bốn bằng mấy?”

Tiểu Tịnh Trần sững người, chớp mắt hỏi lại: “Ba ơi, sáu nhân bốn nghĩa là gì ạ?”