Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 158: Nhật ký báo thù của bé ngốc



Bạch Lạc Thần không có gì đáng ngại, nhưng Bạch Trạch Thần bị thương rất nặng. Vết thương sưng đỏ bên ngoài tạm thời không tính, nhưng cú đánh cuối cùng của Lưu Diệp đã đánh rớt một cái răng của cậu, xương sườn cũng bị đụng gãy một cái, thế mà cậu vẫn có thể im lặng kiên trì đi đến bệnh viện. Cái khác không nói, chỉ là khả năng chịu đau kia đã khiến cho bốn anh em trai phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa.

Bạch Trạch Thần phải nằm viện tĩnh dưỡng. Bạch Húc Thần giúp cậu nộp phí nhập viện, để lại Bạch Lạc Thần ở đây chăm sóc, rồi tự mình đưa Tiểu Tịnh Trần về nhà.

Kết quả vừa bước ra khỏi cửa lớn của bệnh viện liền nhìn thấy một chiếc xe con màu đen khiêm tốn ở đối diện bên kia đường. Tiểu Tịnh Trần không chút do dự kéo Bạch Húc Thần chạy tới. Cửa xe vừa mở, đã thấy Bạch Hi Cảnh bình tĩnh ngồi trong xe. Bạch Húc Thần hơi sửng sốt, ngay lập tức liền hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiểu Tịnh Trần là một đứa mù đường bẩm sinh. Chú út nếu không tự mình trông chừng đưa đón bé đi học và về nhà thì chỉ sợ sẽ không an tâm. Vả lại trường Trung học Số Một và Kim Đỉnh ở hai hướng hoàn toàn khác biệt, bình thường thì Tiểu Tịnh Trần tan học về nhà không thể nào đi qua trường Trung học Số Một được, cách giải thích duy nhất chính là…

Chú út ngầm để cho em gái đi cùng các bạn nhỏ, tiếp tục lạc lối trên đường đời.

Bạch Húc Thần sau khi đem Tiểu Tịnh Trần giao cho Bạch Hi Cảnh xong liền xoay người trở lại bệnh viện. Về chuyện của Bạch Trạch Thần cậu không nói một câu nào. Cậu biết, với năng lực của chú út thì tuyệt đối đã sớm biết rõ ngọn nguồn sự việc, hơn nữa chuyện của chính mình phải tự mình giải quyết. Trước khi phụ huynh của đối phương nhúng tay vào, các cậu cũng sẽ không tìm người lớn để xin giúp đỡ. Lòng tự trọng của người trẻ tuổi khá là cố chấp!

Đóng cửa xe lại, chiếc xe chậm rãi khởi động, Đại Sơn ngồi ở ghế lái phụ liên tục quan sát phản ứng của Tiểu Tịnh Trần từ kính chiếu hậu. Đáng tiếc là anh phải thất vọng rồi, Tiểu Tịnh Trần chỉ mò quả lê tuyết cuối cùng từ trong cặp sách ra, hăng say gặm rôm rốp, đôi mắt to đen láy nhấp nháy yên bình và ôn hòa, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự việc của Bạch Trạch Thần.

Bạch Hi Cảnh nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh. Cô bé dường như hoàn toàn đắm chìm vào vị ngon ngọt của quả lê tuyết không thể dứt ra được, toàn bộ tâm trí đều đổ dồn vào đồ ăn. Nhưng Bạch Hi Cảnh dám đặt cả hoa cúc của mình để đánh cược rằng, Tiểu Tịnh Trần rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!!

Người hiểu con gái không ai bằng cha. Trên thế giới này người hiểu rõ Bạch Tịnh Trần nhất chắc chắn chính là Bạch Hi Cảnh. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: “Con định làm thế nào?”

Tiểu Tịnh Trần hoang mang quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, cái miệng phớt hồng còn vương nước lê nói: “Cái gì ạ?”

Bạch Hi Cảnh suy nghĩ rồi hỏi bằng cách khác: “Lúc trước ở cổng trường Trung học Số Một, con đã nhìn thấy Lưu Quyên phải không? Anh trai của cô bé đánh Trạch Thần bị thương, con lại không ra tay với cô bé ấy, tại sao vậy?”

Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần rất đơn giản, lối tư duy cũng khá thẳng thắn. Đại khái cô bé vẫn chưa có cách nào lý giải được cái gọi là “giận chó đánh mèo”, bởi vì đối với bé thì người bị bé đánh đều là người đáng bị đánh. Cái loại logic này khá cường thế, nhưng cũng không thể nói là sai, bởi vì bé chưa bao giờ chủ động ra tay đánh người, cũng tuyệt không ra tay với người vô tội.

Lưu Quyên mặc dù không giúp Lưu Diệp đánh Bạch Trạch Thần, nhưng không thể không nói tất cả những việc này đều là do Lưu Quyên mà ra. Nếu như không phải cô ấy cứ bám riết lấy Bạch Lạc Thần không buông thì cũng sẽ không có những chuyện sau này. Trong lòng đám thiếu niên nhà họ Bạch không phải chưa từng oán hận Lưu Quyên, chỉ là bọn chúng có tự tôn của một thằng con trai, không cho phép mình ra tay với một nữ sinh, cho dù bộ dạng của nữ sinh này còn cường tráng hơn cả nam sinh. Nhưng Tiểu Tịnh Trần không hề có những đắn đo này, chỉ cần cô bé bằng lòng thì bất cứ lúc nào cô bé cũng có thể đánh cho Lưu Quyên phải nhập viện.

Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, cắn một miếng lê tuyết, cái miệng nhỏ nhắn hiện lên ánh nước lấp lánh mê người, chậm rãi nói: “Miêu Miêu nói bởi vì con đã đánh Lưu Quyên nên anh trai của Lưu Quyên mới đánh anh Tư. Cho nên con không đánh chị ta nữa, như vậy anh trai chị ta cũng sẽ không đánh anh Tư nữa.”

Bạch Hi Cảnh: “…” Quả nhiên tư duy logic của bé luôn luôn đơn giản trực tiếp như vậy, nhưng sự thật thực sự sẽ như vậy sao?

Bạch Hi Cảnh thuận theo thu mắt về, hai tay đan vào nhau, ngón tay nhẹ nhàng ma sát, yên lặng một lát mới nói: “Sau đó thì sao?” Nếu thật sự nghĩ rằng bé sẽ thôi không đánh Lưu Quyên bởi vì cái lý do đơn giản như vậy thì anh đã không phải là Bạch Hi Cảnh rồi!

“Sau đó…” Rộp một cái lại cắn một miếng lê, Tiểu Tịnh Trần mới chậm rãi tiếp tục nói: “Buổi chiều đi tìm anh trai của Lưu Quyên để báo thù.”

Quả nhiên…

Bạch Hi Cảnh bất lực xoa trán: “Con có biết anh trai Lưu Quyên ở lớp nào không?”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Hàm răng đang cắm vào thịt lê ngọt lịm dừng lại.

Bạch Hi Cảnh: “Con biết anh trai Lưu Quyên sao?”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Chớp đôi mắt to, đứng hình.

Bạch Hi Cảnh: “Nhìn thấy cậu ta con cũng không nhận ra được, muốn báo thù thế nào đây?”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Rút hàm răng ra, đôi mắt rưng rưng mếu máo: “Ba ơi ~~~~!”

Bạch Hi Cảnh: “…” Giả nai là rất đáng xấu hổ nha con gái cưng, đừng có hố cha như vậy có được không ~!

Đến buổi chiều, sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, nhưng chỗ ngồi của Tiểu Tịnh Trần lại vẫn trống không. Thang Miêu Miêu có chút lo lắng chọt vào Vệ Thủ ngồi bên còn lại: “Tịnh Trần sao lại không lên lớp vậy, có phải là anh Bạch Trạch Thần bị thương quá nặng không? Không phải là chết rồi chứ!”

Vệ Thủ nhìn Thang Miêu Miêu tự dọa chính mình, do dự trong chốc lát mới lúng túng nói: “Mình không biết.”

Fuck! Ba chữ này còn không bằng không nói: Thang Miêu Miêu bị sự não bổ quá phong phú của mình dọa cho sợ hãi!

Tống Siêu đá ghế của Thang Miêu Miêu, liếc mắt xem thường nói: “Cậu đừng có tự hù dọa chính mình nữa! Bạch Trạch Thần chỉ bị đánh chứ không phải bị chém, làm sao có thể dễ dàng toi như vậy. Nếu anh ta thật sự toi rồi, thành phố S còn không lật tung trời lên chắc.”

“Tại sao?” Thang Miêu Miêu lau nước mắt ngây ngô hỏi.

Tống Siêu: “…” Thiếu chút nữa thì quên, mấy đứa trẻ ngu ngốc này căn bản không biết cha ngốc trông có vẻ tao nhã lịch sự của Bạch Tịnh Trần rốt cuộc là ai!

Tiền Đa Đa hiếu kì phụ hoạ thêm một câu: “Bạch Tịnh Trần rốt cuộc đã đi đâu rồi, không phải là trốn học chứ!”

Bạch Tịnh Trần ở đâu vậy?

Thời gian: Hai rưỡi chiều!

Địa điểm: Trong chiếc xe con ở đường đối diện với cổng trường Trung học Số Một!

Nhân vật: Bạch Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh, Bạch Thiền Sơn, Bạch Hào Sơn!

Sự kiện: Tiến hành giúp Bạch Trạch Thần báo thù!

Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần tựa vào cửa sổ, chỉ vào cổng trường Trung học Số Một nói: “Con đi từ đây vào, đi qua cây thứ mười một thì rẽ trái sẽ nhìn thấy một tòa giảng đường lớn. Con lên thẳng tầng ba, đếm hết ba cánh cửa phòng học, đứa to lớn nhất trong phòng chính là Lưu Diệp, nhớ chưa?”

Tiểu Tịnh Trần ngốc nghếch nhìn cánh cổng trường Trung học Số Một, chậm rãi tiêu hoá kiến thức địa lý mà cha ngốc truyền thụ, rồi chậm rãi gật đầu: “Con nhớ rồi.”

Bạch Hi Cảnh hài lòng xoa mái tóc tơ mềm mại của Tiểu Tịnh Trần, không chút để ý hành vi dung túng con gái đi đánh người báo thù đáng hổ thẹn của bản thân. Anh thậm chí cũng không nghĩ đến hành động nối giáo cho giặc của mình sẽ khiến quan niệm thị phi vốn quái dị của Tiểu Tịnh Trần nghiêng lệch đến vũ trụ song song ngoài không gian nào rồi.

“Được rồi, đi đi!”

Dưới sự khuyến khích cổ vũ của cha ngốc, Tiểu Tịnh Trần nhảy xuống xe, sải bước đi đến cổng trường Trung học Số Một. Đại Sơn không nhịn được toàn thân phát lạnh ôm lấy Tiểu Sơn, nước mắt đầm đìa nói: “Đại đại đại đại ca ca ca ca, cứ như vậy để đại tiểu thư đi đại náo trường Trung học Số Một, thật sự không vấn đề gì chứ?”

Bạch Hi Cảnh quyết đoán liếc mắt qua: “Có vấn đề gì?”

Đại Sơn ý chí kiên định: “Không có bất kỳ vấn đề gì cả.”

Tiểu Sơn khinh bỉ đạp Đại Sơn ra, kiên quyết không quen biết cái tên đáng xấu hổ này.

Tiểu Tịnh Trần thấp bé đi qua bên dưới của cửa sổ phòng bảo vệ. Ông bác trong phòng nhìn ra cửa căn bản không phát hiện có người lẻn vào trường học. Tiểu Tịnh Trần vừa đi vừa âm thầm nhớ lại lời chỉ dạy hết lòng của cha, nghiêm túc đếm số cây bên đường, đếm đủ mười một cây liền dứt khoát rẽ trái. Nhìn thấy một tòa giảng đường năm tầng, đếm cầu thang trèo thẳng lên tầng ba, sau đó lại tiếp tục đếm cánh cửa lớp học, một cái, hai cái, ba cái… chính là chỗ này.

Giáo viên chủ nhiệm đang đi họp, lớp 9-1 đang là giờ tự học. Một nam sinh đeo kính đang ngồi ở trên bục giảng viết bài thi. Các học sinh khác có người thì đang nghiêm túc làm bài tập và đọc sách, cũng có một số người túm năm tụm ba nói chuyện riêng, cũng có người nghịch ngợm phá phách cãi nhau ầm ĩ. Cả phòng học lúc này gần như loạn thành một nồi cháo.

Một em gái dễ thương đáng yêu thấp bé đột ngột xuất hiện ở cửa phòng học. Các bạn học ở dãy bàn phía trước đều ngẩn người, chọt người bên cạnh sợ hãi thì thầm với nhau. Lớp trưởng đeo kính trên bục giảng bị cưỡng ép kéo ra khỏi đống câu hỏi. Cậu đẩy kính mắt, nhìn Tiểu Tịnh Trần nói: “Em gái nhỏ, có việc gì không?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, nói bằng giọng non nớt: “Em tìm Lưu Diệp.”

Lời vừa nói ra, toàn bộ lớp học chết lặng. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về hàng ghế cuối lớp học. Ánh mắt một lớn một nhỏ lay động. Lưu Diệp là cái gì, cậu ta chính là trùm của trường Trung học Số Một đó. Một bé gái dễ thương từ đâu tới đầu bị cửa kẹp hay sao lại dám đến tìm cậu ta, thích ăn đòn sao?!

Một chàng trai khổng lồ mặt mũi non choẹt ở hàng cuối cùng đứng dậy, vẫn còn buồn ngủ: “Tên khốn nạn nào tìm tao?”

Đôi chân củ cải nhỏ vừa vung lên, Tiểu Tịnh Trần lập tức đi tới, đứng vững trước bàn của cậu ta. Tiểu Tịnh Trần còn rất nghiêm túc có trách nhiệm hỏi một câu: “Anh là Lưu Diệp?”

Lưu Diệp cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống nhóc con chỉ mới cao vừa tới thắt lưng của mình, ngỡ ngàng nói: “Đúng vậy.”

“Anh trai Bạch Trạch Thần của em có phải bị anh đánh không?”

Lời vừa nói ra, cả lớp học liền xôn xao.

Lúc tan học buổi sáng có rất nhiều người đã nhìn thấy quá trình Lưu Diệp hành hung Bạch Trạch Thần. Mặc dù mọi người đều cảm thấy cậu ta ra tay quá nặng, nhưng chỉ dám giận mà không dám nói. Cũng nghĩ đến Bạch Trạch Thần bị đánh thảm như vậy thì người nhà cậu ta sẽ đến trường học tìm Lưu Diệp gây phiền toái, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới người đến lại là một học sinh tiểu học, hơn nữa còn là một bé gái đáng yêu.

Lưu Diệp cũng khá bất ngờ. Cậu biết Bạch Trạch Thần có ba người anh trai học cấp ba. Thậm chí cậu đã chuẩn bị buổi chiều sẽ có một trận khổ chiến một đấu ba, cho nên tiết tự học mới ngủ một giấc để dưỡng sức. Nhưng lại không ngờ rằng người đầu tiên tìm đến cậu ta lại là một đứa nhóc.

Lưu Diệp cười phá lên, khoanh tay bễ nghễ nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Đúng vậy, là tao đánh Bạch Trạch Thần đấy, thế thì làm sao? Muốn thay nó báo thù?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, rồi lại ngửa đầu nhìn lên thấy cổ có chút mỏi: “Anh có thể ngồi xuống được không, anh cao như vậy, em cảm thấy rất không tiện.”

Lưu Diệp cười nhạo một tiếng, mũi chân móc lấy ghế, ngồi lại xuống. Cậu ta vậy mà thật sự nghe lời ngồi xuống, đồng thời trên mặt vẫn cố hết sức thể hiện ra sự coi thường của mình: “Này bạn nhỏ, em đã cai sữa chưa? Mẹ em đang gọi em về nhà ăn cơm kia kìa. Báo thù gì đó, anh chỉ cần một bàn tay là có thể bóp chết em rồi.” Nói xong cậu ta vẫn còn huơ nắm đấm của mình để thị uy.

Kết quả nắm tay vừa mới giơ lên, Tiểu Tịnh Trần trực tiếp cầm hộp bút ở trên bàn đập lên đầu cậu ta. Động tác của bé quá nhanh, ra tay quá bất ngờ, không chỉ mỗi Lưu Diệp mà tất cả mọi người trong lớp căn bản cũng không phản ứng kịp, chỉ nghe thấy một tiếng “Bốp~”, Lưu Diệp hoàn toàn bị đập đến choáng váng. Thân hình to con như một dãy núi sụp đổ từ trên ghế trực tiếp ngã xuống dưới đất.

Sức lực của Tiểu Tịnh Trần rất lớn, nhất là ra tay trong cơn thịnh nộ. Lưu Diệp ngay tại chỗ bị đánh đến toác đầu chảy máu. Dòng máu đỏ sẫm chảy xuống khuôn mặt dữ tợn của cậu ta rồi thấm ướt vạt áo. Trong phòng vang lên một loạt tiếng hét kinh hoàng, các bạn học sinh nhất thời loạn thành một đám.

Lưu Diệp trợn tròn mắt, thế nhưng lại hoàn toàn quên hết đau đớn.