Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 168: Quả cà



Vì chiều theo trái tim thiếu niên thuần khiết không thể khống chế được của An Kỳ, khi lần đầu tiên gặp Tiểu Xà Yêu, Liệt Dương không thể không nằm úp xuống đất hôn mê, hai má bị ép chặt trên mặt đất thô ráp, bị mái tóc đen dài đen nhánh che khuất, không nhìn ra được dấu vết nào, đương nhiên cũng bao gồm cả lỗ tai đỏ đến trong suốt kia.

Hai tay Tiểu Xà Yêu chống hai bên đầu cậu, hai chân quỳ ở hai bên thắt lưng cậu, chậm rãi cúi đầu, cái mũi nhỏ hít hà. Khi cô bé phân biệt mùi của loài người thì mùi vị trên người cô bé cũng tràn vào trong khoang mũi của Liệt Dương.

“Cắt! Ok!”

Hứa Lâm Lang vừa hô một tiếng, An Kỳ lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai “Phốc~” một cái chui ra từ bên dưới người Tiểu Tịnh Trần chạy đi thật xa. Mãi cho đến khi trốn sau một gốc cây đại thụ cậu mới dừng lại, ánh mắt rã rời nhưng trong con ngươi lại loé lên ánh sáng lấp lánh, mặt đỏ đến tận mang tai, lỗ tai xung huyết gần như trong suốt.

Ai còn chưa nhìn ra vấn đề của cậu là ở chỗ nào thì tuyệt đối chính là kẻ ngu ngốc! Ví dụ như em gái Tiểu Tịnh Trần!

Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm trên mặt đất, mù mờ nhìn hình bóng đã biến mất ở nơi xa của An Kỳ. Bạch Hi Cảnh tiến lên phía trước kéo cô bé dậy. Tiểu Tịnh Trần chậm rãi phủi bùn đất dính trên váy nói: “Ba ơi, Tiểu Suy bị làm sao vậy? Không thoải mái sao?!”

Mọi người trầm mặc… Bỗng nhiên Bạch Hi Cảnh lại cảm thấy thông cảm với An Kỳ!!

Dưới đủ các loại ánh mắt thương hại của nhân viên đoàn làm phim, An Kỳ tiếp tục vừa đau khổ vừa vui vẻ diễn chung với Tiểu Tịnh Trần. Nhưng cũng bởi vì tâm tư nho nhỏ của chính mình mà cậu đã khắc họa một cách sâu sắc tình cảm yêu mà không dám nói của Liệt Dương đối với Tiểu Xà Yêu, khiến cho tiến trình quay phim vô cùng thuận lợi.

Liệt Dương thoi thóp tựa vào gốc cây đại thụ, Tiểu Xà Yêu cẩn thận rửa sạch miệng vết thương cho cậu. Ánh mặt trời xuyên qua từng tầng từng lớp tán cây chiếu xuống trên người bọn họ tạo thành vầng hào quang rực rỡ, yên tĩnh, tốt lành, ấm áp. Bầu không khí mông lung mập mờ lúc này khiến đám đông đang vây xem ở ngoài ống kính máy quay đều phải nhịn cảm giác đau đớn chua xót đang dâng lên trong lòng.

Vết thương của Liệt Dương vừa khỏi cậu liền rời đi. Tiểu Xà Yêu không hiểu tình cảm con người nên không rõ chính bản thân mình khi nhìn hình bóng Liệt Dương đi xa, cái cảm giác khó chịu trong lòng gọi là “lưu luyến không nỡ rời xa”. Cô bé quanh quẩn trên cây đại thụ, yên lặng nhìn Liệt Dương biến mất trong rừng cây. Đôi mắt to đen trắng rõ ràng dần hiện ra đồng tử dựng thẳng của mãng xà, hung quang chợt loé. Đột nhiên cô bé buồn bực không lý do, lần đầu tiên chủ động tấn công những động vật nhỏ đi ngang qua xung quanh mình.

Đáng tiếc là săn bắt không thể nào giải thoát được cảm giác khó chịu trong lòng tiểu yêu xà. Cô bé tuân theo bản năng hoang dã của chính mình, vội vã đuổi theo phương hướng Liệt Dương biến mất bằng tốc độ nhanh nhất. Khi sắp tới dưới chân núi Côn Luân thì lại ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Giống như bị dẫn dắt bởi số mệnh, thân hình Tiểu Xà Yêu bỗng nhiên di chuyển về phía có mùi máu tươi, cô bé nhìn thấy… Liệt Dương lại một lần nữa mình đầy vết thương!

“Cắt! Rất tốt, mọi người nghỉ ngơi mười phút!” Quay xong cảnh Liệt Dương đánh nhau với đám tu sĩ liền đến cảnh Tiểu Xà Yêu từ trên bầu trời rơi xuống.

Tiểu Tịnh Trần ngồi dựa vào trong lòng Bạch Hi Cảnh, ôm lấy con sóc nhỏ đáng thương đáng lẽ đã bị Tiểu Xà Yêu buồn bực giết chết kia, vừa cọ vừa vuốt ve vừa hôn chơi rất vui vẻ. Con sóc là thú cưng do người nuôi nên không hề sợ người. Hơn nữa trên người Tiểu Tịnh Trần vốn có một loại lực tương tác khiến cho các loài động vật yêu thích. Vì thế mà cô nàng sóc ôm cái đuôi ra sức làm nũng với cô bé, chọc cho Tiểu Tịnh Trần vui như nở hoa, thích thú không chịu buông tay.

An Kỳ “vết thương chồng chất” nhận lấy nước trái cây trợ lý chuẩn bị cho mình, vừa uống vừa đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, chọt con sóc nhỏ: “Chơi vui không? Nếu em thích thì anh tặng cho em đó! Nhà anh vẫn còn mấy con nữa cơ.”

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần sáng long lanh: “Thật chứ?”

An Kỳ đỏ mặt, ngẩn ngơ nhìn Tiểu Tịnh Trần, ngốc nghếch gật đầu: “Thật.”

Đôi mắt to cong lên thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười của Tiểu Tịnh Trần chân thành ngọt ngào không sao kể hết: “Cảm ơn nha.”

An Kỳ: “…” Cậu bị sự đáng yêu của cô bé khiến cho xấu hổ, mặt đỏ như con cua luộc.

Tuyệt đại đa số tu sĩ đánh nhau đều dùng pháp thuật, thời điểm quay phim gần như không dùng đến đao thật kiếm thật để đánh nhau, chỉ cần dựa theo trình tự vung động tác với nhau, hậu kỳ lại dùng kỹ xảo máy tính bổ sung thêm hiệu quả pháp thuật là được. Vì vậy mà giá trị vũ lực của Tiểu Tịnh Trần gần như không có đất dụng võ. Thứ duy nhất hữu dụng chính là bay tới bay lui như khinh công, nhưng thời điểm này hơn nửa đều dùng dây cáp treo.

Lúc trước khi quay “Giang Hồ Sát”, mặc dù võ công Bách Lí Dao rất tuyệt vời, nhưng em gái Tiểu Tịnh Trần chỉ mới sáu tuổi cho nên đạo diễn Thiết Ưng hầu như không quay cảnh nào cần bé phải đeo dây cáp dùng khinh công bay ra xa, đều dùng kỹ xảo cắt ghép, những nơi không cao lắm như thân cây, nóc nhà phải nhảy lên nhảy xuống cũng đều là Tiểu Tịnh Trần dựa vào thực lực của chính mình để nhảy lên.

Thế nên phân cảnh trên bầu trời rơi xuống một Tiểu Xà Yêu là lần đầu tiên Tiểu Tịnh Trần dùng cáp treo!!

Con người là động vật ở dưới đất liền, một khi hoàn toàn rời khỏi mặt đất mà lại không có điểm tựa nào thì chỉ có thể dựa vào hai sợi dây kéo móc ngang lưng để treo giữa không trung, chắc chắn sẽ xuất hiện hàng loạt các triệu chứng mồ hôi lạnh chảy túa ra, trong lòng hoảng sợ, tay chân mềm nhũn, vân vân. Vì thế người lần đầu đeo cáp treo hầu như không có ai là không sợ hãi.

Chỉ là loại cảm giác sợ hãi này người trưởng thành sẽ nghĩ biện pháp gắng sức điều chỉnh lại, mà trẻ vị thành niên…..

Nhìn Tiểu Tịnh Trần im lặng đứng ở đó để mặc nhân viên giúp bé buộc dây cáp treo cho, trong lòng Hứa Lâm Lang cũng hơi lo lắng, lặp đi lặp lại an ủi cô bé n lần, nếu thấy sợ thì phải kêu lên, cô bé chỉ cần vừa kêu một tiếng thì nhân viên đoàn phim sẽ lập tức đưa bé xuống dưới đất. Phân cảnh bay qua bay lại phía sau còn rất nhiều, quan trọng nhất không phải là đuổi kịp tiến độ mà là hiệu quả, hiệu quả của Tiểu Xà Yêu thoải mái thích thú bay lượn (?!) giữa trời đất!

Mỗi lần Hứa Lâm Lang nói, Tiểu Tịnh Trần liền gật đầu một cái, không thấy phiền chút nào.

Tất cả đã chuẩn bị xong, nhân viên đoàn đánh tay ra hiệu “ok”, kéo dây cáp, eo Tiểu Tịnh Trần căng chặt, thân thể liền chậm rãi bay lên. Đôi chân vừa rời khỏi mặt đất, cô bé theo bản năng đạp một cái, hai tay cũng không ý thức được quơ lung tung, nhân viên đoàn vội vàng dừng lại để cho cô bé thích ứng với độ cao này đã. Thế nhưng Tiểu Tịnh Trần vừa động, cáp treo cũng không thể khống chế được mà rung lắc, tuy rằng biên độ không lớn nhưng cũng đủ làm cho người ta hoảng sợ.

Tiểu Tịnh Trần cứ đung đưa giống như đồng hồ quả lắc. Cô bé sững sờ chớp đôi mắt to, không kiềm chế được mà bật cười khanh khách. Eo Tiểu Xà Yêu uốn éo, cáp treo dao động với biên độ càng ngày càng lớn. Tiếng cười của cô bé cũng càng trong trẻo, vang dội, khiến những người ở dưới đất một phen hú vía đổ mồ hôi lạnh.

Em gái hung tàn này cũng quá là to gan lớn mật rồi~!

Cáp treo chậm rãi di chuyển lên cao, mãi cho đến chỗ tán cây đại thụ được đánh dấu, mũi chân Tiểu Tịnh Trần giẫm nhẹ lên đám lá cây yếu đuối mỏng manh, phía dưới cây An Kỳ và đám người qua đường A, B, C, D đóng vai tu sĩ đều đã đứng vào vị trí. Hứa Lâm Lang liền hô một tiếng: “Bắt đầu!”

Tiểu Xà Yêu dùng lực đạp lên lá cây, cả người như mũi tên rời cung lao xuống mặt đất, tốc độ nhanh đến mức gần như chỉ để lại một cái tàn ảnh. Bàn tay nhỏ đột nhiên vươn ra trực tiếp bóp chặt cổ họng một tu sĩ đang chuẩn bị tấn công Liệt Dương, dùng sức bóp “răng rắc~” một tiếng xương cổ vỡ vụn…

Cái này vốn chỉ là quay phim, thế nhưng không biết là tốc độ hạ cáp treo của nhân viên đoàn quá nhanh hay là tư thế thần binh từ trên trời giáng xuống của cô bé quá nghịch thiên, bất kể là diễn viên quần chúng trong ống kính hay là nhân viên làm việc ngoài ống kính đều cảm giác được một trận sát khí lạnh thấu xương đập vào mặt. Tất cả mọi người đều cảm giác sống lưng chợt lạnh, sợ rúm đít, tim trực tiếp vọt lên đến cổ họng, cuối cùng nghe được tiếng xương vỡ toác “răng rắc~” như vẫy gọi từ địa ngục….

Ngay cả Hứa Lâm Lang cũng bị dọa cho giật mình, vội vàng hét liên tục: “Cắt! Cắt!! Cắt!!!”

Tiếng chuông lúc nửa đêm vang lên, phép thuật của cô bé lọ lem ngay lập tức biến mất không còn dấu vết. Ánh mặt trời gay gắt tháng sáu thiêu đốt mặt đất, sát khí như sương sớm biến mất không thấy đâu, nhân gian lại ấm áp trở lại. Tất cả mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi. Tu sĩ bị “bóp gãy” nằm xuống ôm lấy cổ họng rơi nước mắt.

Tiểu Tịnh Trần đứng nguyên tại chỗ, ngỡ ngàng chớp mắt, vô tội nhìn sắc mặt trắng bệch của mọi người, đôi tay nhỏ chọt vào nhau~!

Hứa Lâm Lang âm thầm lau mồ hôi lạnh nhìn hiệu quả quay phim được thu lại trong máy quay. Vào thời điểm Tiểu Xà Yêu xuất hiện kia, bất kể là vẻ mặt của đám tu sĩ hay Liệt Dương đều rất… hoàn hảo!! Hoàn hảo đến mức nhìn hoàn toàn không có dấu vết “diễn”, bởi vì bọn họ thật sự bị dọa đến choáng váng!!!

Vì để trấn an “lòng quân”, Hứa Lâm Lang quyết định tạm ngừng quay phim. Quay nhiều ngày như vậy, những cảnh quay của Liệt Dương và Tiểu Xà Yêu ở trong núi Côn Luân về cơ bản đều quay xong rồi. Kế tiếp chính là bổ sung một chút phân đoạn vụn vặt, những phân đoạn này không cần diễn viên mà là… hình dạng thật của Tiểu Xà Yêu!

Buổi trưa ngày thứ hai, sau khi Tiểu Tịnh Trần ăn cơm xong, đang cho con sóc nhỏ ăn thì đột nhiên con sóc nhỏ dường như bị cái gì đó làm cho sợ hãi cực độ, hoảng sợ hét lên không ngừng, lông tơ trên người cũng dựng lên thành hình kim thép. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc nghiêng đầu, buông tay đang nắm lấy tay con sóc nhỏ ra. Con sóc nhỏ ngay lập tức “phốc~” một cái chui vào trong tay áo thật rộng của Tiểu Tịnh Trần, run lẩy bẩy không chịu đi ra nữa.

Lúc này dưới chân núi truyền đến một trận xôn xao, sau đó một cái lồng sắt khổng lồ được đưa lên. Chiếc lồng được phủ bằng một lớp vải nhung dày căn bản nhìn không rõ bên trong là cái gì. Đến cùng với lồng sắt còn có rất nhiều nhân viên mặc đồng phục của vườn thú. Ông chú lớn tuổi nhất trong đó đi thẳng đến trước mặt Hứa Lâm Lang, cởi mở cười nói: “Đạo diễn Hứa, đồ mà cô cần chúng tôi đã đưa đến rồi đây. Yên tâm, có chúng tôi ở đây, con súc sinh này sẽ không hại người đâu.”

Hứa Lâm Lang gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn, cảm ơn ông Vệ nhé! Mọi người đã giúp cháu một việc lớn rồi.”

“Không có gì, không có gì, cô cũng đã giúp chúng tôi không ít, là việc nên làm thôi.” Ông Vệ nói dứt lời liền dẫn người dỡ lồng sắt xuống khỏi xe tải. Dưới đáy cái lồng sắt có bánh xe có thể tự do đẩy đi. Chẳng qua là thứ bên trong rõ ràng rất nặng, phải cần tới bốn người cùng nhau hợp lực mới có thể đẩy đi được.

Chiếc lồng sắt được đặt ở trong góc gần rừng rậm. Đám nhân viên của vườn thú lúc này đều thở phào một hơi, nghỉ ngơi hơn một tiếng. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng công việc, Hứa Lâm Lang bắt đầu dọn dẹp trường quay, toàn bộ nhân viên không liên quan đều trốn ra xa. Đám đồng nghiệp của ông Vệ ai nấy đều nắm sẵn công cụ của mình, bày trận sẵn sàng đón địch ở một bên. Tất cả mọi người dùng tay ra hiệu “ok”, tinh thần ông Vệ căng thẳng, vẻ mặt nghiêm túc chậm rãi gỡ miếng vải nhung ngoài cái lồng sắt ra.

“Xít…” Tiếng hít hơi sợ hãi liên tiếp vang lên.

Bên trong chiếc lồng sắt cực to kia lại chứa một con mãng xà toàn thân màu nâu, trên lưng có những vằn đen lốm đốm đều đặn. Nó cuộn mình nằm trong đó gần như chiếm hết cả cái lồng sắt, nhìn không ra là dài bao nhiêu, nhưng còn to hơn nhiều so với đùi của một người đàn ông trưởng thành. Cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mặt trời chiếu rọi, con mãng xà lười biếng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng thè lưỡi ra, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm những người ở ngoài lồng sắt.