Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 174: Vừa thấy tịnh trần, sai lầm cả cuộc đời



Đem mái tóc ướt đẫm hất ra sau, Tiểu Tịnh Trần kéo đứa bé đang bị cậu thiếu niên ôm vào trong lồng ngực ra, để đứa bé nằm tựa lên đùi của mình, đầu gối chĩa vào bụng cậu, một tay nâng ngực cậu ta, tay kia thì áp lên lưng cậu ta dùng lực ấn xuống.

“Ọc ọc…” Rất nhiều nước sông bị đứa nhỏ phun ra ngoài, vừa nôn vừa ho khan, nước mũi nước mắt đồng loạt tuôn rơi. Mặc dù rất đau đớn, nhưng đứa bé này đã tỉnh lại rồi. Nhìn thấy đứa bé “chết đi sống lại”, cậu thiếu niên lập tức liền quên mất sợ hãi, ôm lấy đứa bé đang mơ hồ choáng váng rồi gào khóc: “Hu hu hu~~ Tiểu Quân, thật may mắn là em không sao. Em mà chết rồi thì anh làm sao ăn nói được với cô đây, hu hu hu~~~!”

“Anh… Khụ… Lạc Lạc đâu?”

Câu hỏi yếu ớt của Tiểu Quân vừa nói ra, cậu thiếu niên liền cứng đơ, im lặng hai giây rồi hét lên: “Lạc Lạc cũng bị rơi xuống nước hả?”

Tiểu Quân khó khăn gật đầu: “Còn cả Thông Thông.”

Thiếu niên: “...” Cậu thiếu niên vừa mới vì em trai “chết” mà đau đớn không chịu nổi liền ngay lập tức bật người dậy bóp cổ em trai: “Thằng nhóc thối tha nhà em, em chết một mình là được rồi, vậy mà ngay cả Lạc Lạc với Thông Thông cũng đưa ra ngoài… Chị gái ma nữ à, vùng nước này là địa bàn của chị, em còn có một đứa em trai và một đứa em gái còn ở dưới nước, cầu xin chị giúp em cứu bọn chúng lên với. Em nhất định sẽ chuẩn bị loại nến thơm cao cấp và tiền giấy để tế lễ báo đáp chị mà!”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Cô bé phồng má, vừa chạy đến trong nước vừa quay đầu phẫn nộ nhìn cậu thiếu niên: “Cậu mới là ma nữ, cả nhà cậu đều là ma nữ, toàn bộ hộ khẩu nhà cậu đều là ma nữ, cả khu phố nhà cậu đều là ma nữ, cậu…”

Khi nước còn chưa tới ngực thì tiếng của Tiểu Tịnh Trần liền ngừng lại, lỗ tai nhỏ bất giác rung rung. Cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về mặt sông phía xa, liền nhìn thấy bóng người lờ mờ xuất hiện trong làn nước lăn tăn gợn sóng. Cậu thiếu niên và em trai Tiểu Quân của cậu dĩ nhiên cũng phát hiện ra, chẳng qua thị lực của bọn họ không tốt như Tiểu Tịnh Trần, khoảng cách xa như vậy căn bản là nhìn không rõ.

Đó là một người đàn ông trẻ đang ôm hai đứa nhỏ, có điều tốc độ bơi của người đàn ông rất chậm, nhìn có vẻ đã kiệt sức rồi. Tiểu Tịnh Trần lập tức tháo vòng trọng lực trên mắt cá chân và cổ tay rồi lặn xuống nước. Lần này thân thể cô bé nhẹ như chim yến, linh động như cá gặp nước, hai chân vung một cái liền lao xa mấy mét, giống như nàng tiên cá tự do tự tại xoay người vẫy đuôi, rất nhanh đã bơi qua.

Nhìn thấy có người tới giúp đỡ, người đàn ông trẻ tuổi thở dài một hơi. Anh dùng hết sức lực hướng phía Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng chỉ tiến lên được hai bước thì đã thấy Tiểu Tịnh Trần bơi đến trước mặt anh. Anh không do dự đưa hai đứa bé giao cho Tiểu Tịnh Trần: “Xin nhờ em!”

Người đàn ông này không lớn tuổi lắm, nhiều nhất cũng không quá hai mươi, nhìn lại càng giống như một thanh niên hơn. Anh ta quay lưng về phía ánh trăng nên khuôn mặt có chút mơ hồ, nhưng Tiểu Tịnh Trần lại thấy rất rõ ràng. Anh ta không có vẻ đẹp trai khiến người ta nhìn thấy là không thể quên được như đám đàn ông nhà họ Bạch, ngũ quan lập thể tách ra mỗi cái đều có nét riêng, nhưng hợp lại cùng một chỗ lại hài hòa một cách kỳ lạ. Tiểu Tịnh Trần là một đứa nhỏ ngốc, trí nhớ về thị giác không quá có ích, nhưng chỉ cần nhìn một cái thì cô bé liền nhớ kỹ người đàn ông này, nhớ kỹ đôi mắt của anh, đôi mắt sáng ngời thâm sâu dường như có thể nghiền nát những vì sao trên bầu trời mang theo một loại cảm giác ôn hòa tinh nghịch.

Tiểu Tịnh Trần không nói câu nào tiếp nhận hai đứa bé, mỗi tay kéo một bé. Thân thể bé nhỏ linh hoạt quẫy một cái liền chuyển hướng, đưa lưng về phía người đàn ông bơi về bờ. Cô bé chỉ dựa vào hai chân đong đưa mà bơi thì cũng có thể quăng mấy vận động viên bơi lội không chuyên ra xa mấy con đường rồi, chưa tới hai phút mà cô bé đã đến được bờ sông, nơi mà đối với người đàn ông giống như mãi mãi cũng không có cách nào bơi tới được. Đem hai đứa bé đặt dưới chân cậu thiếu niên và Tiểu Quân. Tiểu Tịnh Trần hít thở sâu mấy cái chuẩn bị đem vòng trọng lực dưới vùng nước cạn vớt lên bờ, nhưng lại nhìn thấy cậu thiếu niên ngơ ngác nhìn về mặt sông phía xa, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc chớp mắt: “Làm sao vậy?”

“Cái….. cái anh kia…. chìm xuống rồi!”

Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên quay đầu lại nhưng chỉ thấy mặt nước yên lặng không một gợn sóng, ngay cả một chút bọt nước cũng không nổi lên.

Miệng nhỏ cong lên, thắt lưng ưỡn thẳng, thậm chí mắt Tiểu Tịnh Trần cũng không có cả thời gian chớp liền như một con cá heo xoay người tiến vào trong làn nước, đôi chân như đuôi của nàng tiên cá tạo thành một độ cong xinh đẹp biến mất trong nước. Cậu thiếu niên khó khăn nuốt nước miếng, đầu có chút choáng váng…..

Thứ mà cậu nhìn thấy thật sự là ma nữ sao? Hay là… Thủy Thần?

Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cậu thu lại tâm trạng cùng với Tiểu Quân cố gắng đẩy nước trong bụng Lạc Lạc và Thông Thông ra ngoài, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện cho người chú đã anh dũng cứu người kia ngàn vạn lần đừng chết, chị gái Thủy Thần cố lên!

Gọi một người nhỏ hơn mình lại còn là một cô bé dễ thương gầy yếu là chị, cậu không thấy ngại sao người anh em, đừng có giả bộ nai tơ như vậy!

Triển Đế vẫn cảm thấy bản thân là một người tốt, yêu lao động, yêu học tập, không nhặt của rơi, giúp người làm niềm vui, kính già yêu trẻ, không sao chép bài tập cũng không cho người khác sao chép bài tập. Từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, điểm thi của anh chưa bao giờ thấp dưới chín mươi tám điểm, giấy khen nhiều đến mức có thể đem dán đầy lên toàn bộ tường phòng, cờ thi đua nhiều đến mức đủ để mẹ cậu đem tất cả rèm cửa trong nhà ra đổi thành đồ tự làm được. Tư tưởng của anh là nghiêm chỉnh làm việc, hăng hái chăm chỉ tiến về phía trước, chịu khó chịu khổ, dũng cảm vượt qua thử thách…

Được rồi, tiểu học nhảy lớp hai lần, trung học nhảy lớp một lần, trong khi bạn bè cùng tuổi vẫn còn đang cố gắng vượt qua cây cầu độc mộc thi cấp ba thì anh đã mang theo hai học vị cử nhân bảo đảm tư cách tham gia bộ đội rồi…

Đúng vậy, bạn không nhìn nhầm, Triển Đế chính là một người lính, hơn nữa còn là một sĩ quan trẻ tuổi có tố chất cao, giữ vững nguyên tắc, tràn đầy hy vọng, lạc quan tiến về phía trước, chỉ số thông minh vượt trội, cảm xúc ổn định. Thế nhưng... nhưng mà... nhưng mà ai biết được rằng một kỳ tài quân sự như vậy sẽ bị chết đuối!

Oh, no~!

Triển Đế khó khăn lắm mới xin nghỉ phép được, vất vả lên đường chạy về nhà gặp cha mẹ, kết quả nửa đường nhìn thấy mấy đứa nhỏ bị nước cuốn. Anh là Quân Giải phóng Nhân Dân Hoa Hạ, dĩ nhiên không thể ngần ngại nhảy xuống sông cứu người. Kết quả cứu được người rồi, nhưng ai có thể nói cho anh biết vì sao trong dòng sông ở nơi được mệnh danh là nền móng điện ảnh Cự Ảnh – khu vực thắng cảnh du lịch, phong cảnh đẹp lại có cá sấu chứ, lật bàn. Hơn nữa còn không chỉ có một con.

Triển Đế vừa phải cứu hai đứa bé bị đuối nước, bảo vệ bọn chúng không bị chết đuối, đồng thời còn dùng tay không đối phó với hai con cá sấu lớn vô cùng hung dữ, OMG!

Anh là một sĩ quan trẻ tuổi tốt nghiệp chính quy từ trường học viện quân sự, là thượng úy trẻ nhất, có tiền đồ nhất trong cả quân khu. Nhưng người có tiền đồ nhất cũng chưa từng trải qua bất kỳ loại huấn luyện đặc biệt khổ cực nào, đừng nói tới đấu với cá sấu, ngay cả nhảy ngựa cũng phải cần đại đội trưởng dỗ dành, chỉ đạo viên yêu thương, cùng đám lính quèn ở bên. Mẹ kiếp, dù sao cũng không thể làm việc nghĩa một lần đã phải dâng mình cho cá sấu chứ, vậy cũng quá có lỗi với người mẹ đã cực khổ nuôi mình hai mươi năm rồi.

Thế là đồng chí Giải phóng quân liền bùng nổ tất cả sức lực tiềm tàng, dũng mãnh đánh ngã con cá sấu, bảo vệ hai đứa bé bị đuối nước không bị thương. Nhưng đáng tiếc là chính anh lại bị cá sấu sắp chết nhào đến cắn một cái lên chân, bị thương không nặng lắm, chỉ là miệng vết thương bị nước sông vẩn đục bao vây chà xát khiến anh đau đến hoa mắt, đồng thời máu theo dòng chảy không có cách nào đông lại được, mất máu cũng đồng nghĩa với lấy đi sức lực cùng nhiệt độ cơ thể anh.

Cảm nhận được tính mạng của chính mình trôi đi mất, hy vọng duy nhất của Triển Đế chính là đem hai đứa bé không biết bơi kia lên bờ. Chẳng qua khi nhìn bờ sông xa xôi giống như nằm ngoài tầm với kia, Triển Đế liền cảm thấy hết hy vọng rồi. Anh biết rõ bản thân e rằng không có cách nào bơi trở về bờ, nhưng mà…

Thật vất vả mới cứu được hai đứa bé, nếu như hiện tại thất bại trong gang tấc… Vậy rốt cuộc anh nhảy xuống dưới để làm gì? Uổng công vô ích tự tìm đường chết sao!!

Nếu như lúc này có thêm một người dám làm việc nghĩa thì tốt rồi!

Đáng tiếc đêm khuya thanh tĩnh, ở nơi hẻo lánh như thế này chỉ sợ ngay cả một con ma da cũng không có…

Mặt nước nhẹ nhàng dao động, một con ma da tóc dài tiến đến gần anh với tốc độ không thể tin được…

Oh, no, anh chỉ nói đùa thôi, không phải thật sự gặp ma da chứ!

Khi đó Triển Đế đã mệt đến độ tầm nhìn rã rời, đầu óc mông lung nên cũng không nhìn rõ lắm khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, cũng chậm chạp không nhận ra cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ còn chưa được tính là thiếu nữ. Triển Đế chỉ theo bản năng giao hai đứa bé lại cho Tiểu Tịnh Trần. Bị ma da cứu đi chung quy so với trực tiếp chết đuối vẫn tốt hơn nhiều, ít nhất vẫn còn có một cơ hội sống.

Nhìn thấy cô bé thành thạo mang theo hai đứa bé bơi về phía bờ sông, Triển Đế yên tâm, kiên trì nín nhịn bấy lâu liền thở phào một hơi buông lỏng, toàn bộ sức lực đều rời xa anh, ngay cả hít thở dường như cũng biến thành một gánh nặng. Triển Đế chậm rãi chìm vào trong nước, điều cuối cùng anh nhìn thấy trong tầm mắt chính là…

Không nhớ được nữa rồi!

… Có lẽ là vài giây sau… Có lẽ là mấy phút sau… Ý thức mơ hồ của Triển Đế không hiểu ra sao lại tỉnh lại. Anh hỗn loạn mở to hai mắt, một chuỗi bọt khí từ trong khóe miệng phun ra, phần lớn nước sông chui vào trong miệng và mũi. Anh bị sặc đến đột nhiên tỉnh táo trở lại, theo bản năng di chuyển hướng lên trên tìm kiếm không khí trong lành. Nhưng anh vừa khẽ động mới phát hiện tứ chi của mình bị rong rêu cuốn lấy, sợ đến mức trái tim co thắt lại. Mẹ kiếp, bị rong rêu cuốn lấy cho dù là kiện tướng bơi lội cũng sẽ bị chết đuối. Bản năng muốn sống khiến Triển Đế bộc phát ra năng lực tiềm ẩn khó mà giải thích được. Anh ra sức giằng xé đám rong rêu, đáng tiếc anh vốn dĩ bị thương nên mất máu quá nhiều, hơn nữa lại còn bị chìm xuống nước nên thiếu dưỡng khí, sức lực của anh… nhỏ đến đáng thương.

Triển Đế rất muốn khóc, anh bỗng nhiên cảm thấy rất hối hận vì sao lại muốn cự tuyệt lời mời tuyển chọn binh chủng đặc công. Nếu như anh đồng ý đặc huấn binh chủng đặc công, con mẹ nó những cọng rong rêu này có tính là gì chứ… Á á á…

Ngay tại thời điểm Triển Đế hết hy vọng, thì trong nước cuồn cuộn nổi lên sóng ngầm. Triển Đế như cảm giác được, lập tức quay đầu nhìn qua…

Oh~ My Muses~!

Nước sông dưới ánh trăng lăn tăn gợn sóng, một nàng tiên cá xinh đẹp bơi về phía anh, váy dài bằng tơ tằm màu đen xen lẫn trắng ở trong nước mềm mại xinh đẹp như rong rêu quấn lấy che phủ đuôi cá xinh đẹp tinh tế của cô bé bày ra một đường cong duyên dáng. Nước sông dường như có ý thức vì cô bé mà mở đường, đám cá quấn lấy chơi đùa quanh mái tóc dài đen nhánh của cô bé. Cô bé chính là con gái của biển, là công chúa đẹp nhất, tốt bụng nhất, thuần khiết nhất trong câu chuyện cổ tích…

Người anh em, tỉnh lại đi, đừng nằm mơ nữa, ở đây không có con gái của biển, cho dù là có thì cũng là một con hà mã con.

Triển Đế chằm chằm nhìn nàng tiên cá đến quên cả đám rong rêu, quên mất đau đớn, quên mất mệt nhọc, cũng… quên luôn cả hít thở!

Bạn cho là bạn quên hô hấp thì nàng tiên cá sẽ tốt bụng cưỡng hôn để truyền khí cho bạn sao?

Đừng ngốc nữa chàng trai, em gái không có EQ cao và độ giác ngộ cao để tự đưa mình tới cho anh chiếm tiện nghi đâu. Cẩn thận Cha Ngốc gọt chết anh đấy!