Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 185: Nợ máu xin trả bằng mạng



Nửa bên gò má của Tống Siêu sưng lên như một cái bánh bao, đè ép đến mức mắt cậu cũng không mở ra nổi. Cậu yên lặng nhìn Bạch Lạc Thần, không hề có ý định phản bác lại. Bạch Lạc Thần giơ nắm đấm lên còn muốn đánh tiếp, nhưng lại bị Trác Mai không dễ gì mới phản ứng được kéo lại: “Lạc Thần, con làm gì vậy!”

“Mẹ, mẹ buông con ra đi. Tên khốn kiếp này… đều là lỗi của tên khốn kiếp này.”

Bạch Lạc Thần như phát điên mà ra tay đánh Tống Siêu. Cậu đã trải qua huấn luyện ma quỷ của Tiểu Tịnh Trần, tuy không được chân truyền như đồ đệ chính quy Khưu Vân, nhưng tuyệt đối đã đủ để giải quyết Tống Siêu. Trác Mai dùng hết sức lực cũng không thể giữ cậu lại.

Tiểu Lục, Tiểu Thất không những không giúp khuyên can mà còn thêm dầu vào lửa nhìn chằm chằm Thương Kỳ. Thương Kỳ lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, nghẹn ngào nói: “Có thể nhẹ nhàng chút không…?”

Trả lời cậu ta là một cú đấm thép của Tiểu Thất.

Thật ra Tiểu Tịnh Trần bị tập kích bất ngờ căn bản không có quan hệ trực tiếp gì tới Tống Siêu và Thương Kỳ. Hai người hoàn toàn chính là nằm cũng trúng đạn. Thế nhưng Tiểu Lục, Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần không hề để tâm tới điều này. Đối với chúng mà nói, tất cả những kẻ ở cùng em gái nhỏ đều có nghĩa vụ bảo đảm cho an toàn của cô bé.

Đây là triết lý thâm căn cố đế của đám thiếu niên nhà họ Bạch, có hung ác hay không, có bá đạo hay không thì có quan hệ gì tới chúng?

Tống Siêu và Thương Kỳ vô tội bị đánh, bác cả Bạch Nhạc Cảnh không thể nhìn nổi nữa liền đanh mặt lại, nói: “Đủ rồi, các con còn chê chưa đủ loạn hay sao?”

Bạch Lạc Thần thở hổn hển trừng mắt nhìn khuôn mặt căn bản đã không còn chỗ nào lành lặn của Tống Siêu. Cậu hung hăng cắn răng thu nắm đấm lại sau đó trực tiếp ném người xuống đất. Thấy cậu dừng tay, Tiểu Lục, Tiểu Thất cũng không can tâm tình nguyện thả Thương Kỳ ra. Thương Kỳ đáng thương, da mỏng thịt mềm đã bao giờ bị người ta đánh hội đồng như vậy đâu. Tiểu Lục, Tiểu Thất rõ ràng không mạnh tay như Bạch Lạc Thần, nhưng so với Tống Siêu, cậu ta có vẻ càng thê thảm không nỡ nhìn hơn.

Thật là tai bay vạ gió mà!

Hiện trường lại trở nên yên tĩnh. Bạch Lạc Thần là người có tính cách bay nhảy, căn bản không thể chịu nổi sự tĩnh lặng đè nén này. Cậu phiền não đi tới đi lui, hầu như cứ năm giây lại phải nhìn lên ánh đèn đỏ đang sáng trên cửa phòng cấp cứu một lần. Tiểu Lục, Tiểu Thất bị cậu ta ảnh hưởng, cũng vô cùng cáu kỉnh, không thoải mái.

Ngay lúc bà Bạch bị bọn họ ảnh hưởng đến mức không nhịn được muốn mắng người, phía cuối hành lang lại vang lên tiếng bước chân.

Thương Kỳ sợ run người, vô thức nép vào bên cạnh Tống Siêu. Con mẹ nó, nếu lại thêm một phần tử bạo lực nữa tới là cậu cũng có thể trực tiếp tới phòng cấp cứu nằm rồi. Sớm biết thế này, cậu căn bản không nên đi theo xe cứu thương tới đây. Thế nhưng bây giờ đến cũng đến rồi, đánh cũng đánh rồi, muốn cậu cứ như vậy mà rời đi, cậu vô cùng không can tâm.

Có điều cũng thật may, lần này người đến không phải là người nhà, mà là hai cô gái.

Cô gái đi phía trước mặc một chiếc váy ngắn bó sát, tóc xoăn lọn to quét qua quét lại trên khuôn ngực đầy đặn đến mức sắp nhảy ra ngoài, giày cao gót mỏng manh giẫm lên nền gạch sứ phát ra những âm thanh chói tai. Người đi ở phía sau là một cô gái tết tóc đuôi sam, cặp kính gọng đen quê mùa gác trên sống mũi, nhìn qua giống như một học sinh cấp ba bình thường.

Tuy cùng lúc xuất hiện nhưng không khí giữa hai người lại không hài hòa chút nào, một trước một sau phân biệt rõ ràng.

Ngoại trừ Bạch Hi Cảnh, Diêu Tương Phi trực tiếp coi tất cả những người khác như vô hình. Trong mắt, trong lòng cô ta chỉ còn lại bóng dáng màu trắng toàn thân đầy máu kia. Cô ta chậm rãi đi tới trước mặt Bạch Hi Cảnh rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt bàn tay trắng nõn lên mu bàn tay của anh, nhẹ giọng nói: “Em vừa mới nghe tin, con bé sẽ không sao đâu...”

Nhìn theo từng cử chỉ của Diêu Tương Phi, vẻ mặt của người nhà họ Bạch dần dần trở nên kỳ quái. Cô gái tết tóc đuôi sam hơi nhướng mày, giễu cợt nhìn Diêu Tương Phi, khóe môi hơi cong lên không nói ra được có bao nhiêu châm chọc. Đáng tiếc trong mắt Diêu Tương Phi căn bản đã không chứa nổi người khác.

Bạch Hi Cảnh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt ngập tràn dịu dàng, thương xót của Diêu Tương Phi, đôi mắt phượng hẹp dài từ từ đen lại đến cực điểm, giống như ẩn giấu trong đó là một hố đen có thể nuốt chửng tất cả những vật sống hoặc vật chết dám đến gần anh. Diêu Tương Phi bình tĩnh nhìn vào đôi mắt giấu sau cặp kính kia. Cô ta dường như đã bị ác ma mê hoặc, dần quên mất sự tồn tại của bản thân, bị hút lấy linh hồn, bị cướp đoạt hô hấp, lồng ngực đau đớn vì nghẹt thở...

Nỗi đau đớn khiến cô ta tỉnh táo lại. Diêu Tương Phi sợ hãi đột nhiên hít sâu một hơi, lại phát hiện cổ họng mình không biết đã bị túm lấy từ lúc nào. Trái tim cô ta lập tức nguội lạnh, trực tiếp rơi thẳng xuống đáy vực. Khi nãy... rốt cuộc... đã xảy ra chuyện gì??

Đáng tiếc không ai có thể trả lời nghi vấn của cô ta! Ngoại trừ bản thân Bạch Hi Cảnh, chẳng một ai biết đã xảy ra chuyện gì?

Trong mắt những người khác chỉ nhìn thấy Bạch Hi Cảnh và Diêu Tương Phi bốn mắt nhìn nhau, sau đó bàn tay nhuộm đầy những vệt máu đã khô từ từ phủ lên cổ họng của cô ta. Cô ta không những không trốn tránh, không sợ hãi, mà khắp khuôn mặt vẫn là vẻ chìm đắm, say mê, khuôn mặt đỏ bừng, khắp người đều tản ra một luồng ý xuân nồng đậm.

Những ngón tay của Bạch Hi Cảnh chậm rãi bóp chặt, cho đến khi hoàn toàn chặn đứng hô hấp của cô ta. Lúc này Diêu Tương Phi mới đột ngột bừng tỉnh, đáng tiếc... đã quá muộn rồi!

Bạch Hi Cảnh chậm rãi đứng dậy, bàn tay bóp lấy cổ họng Diêu Tương Phi nâng cô ta lên, giày cao gót tinh xảo rời khỏi mặt đất, vô lực giãy giụa. Diêu Tương Phi liều mạng muốn gỡ bỏ những ràng buộc trên cổ họng mình, nhưng đáng tiếc, những ngón tay ấy giống như kiềm sắt, căn bản không thể lay động nổi. Cô ta thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng sự thô ráp từ những vết máu đã khô trong lòng bàn tay kia. Diêu Tương Phi kinh hãi trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương tủy của Bạch Hi Cảnh.

Cuối cùng cô ta đã hiểu rõ, người đàn ông trước mặt căn bản không phải là “người”. Anh ta là một ác ma, một ác ma đến từ địa ngục!

Diêu Tương Phi gắng sức vươn cánh tay dài về phía cô gái tết tóc đuôi sam, trong ánh mắt lộ ra nỗi đau đớn và khát vọng được sống.

Cô gái tết tóc đuôi sam không chịu nổi nữa, hoảng hốt tiến lên muốn giải cứu bạn đồng hành của mình. Nhưng đáng tiếc, khi đầu ngón tay cô còn chưa kịp chạm đến cánh tay của Bạch Hi Cảnh thì đã nghe một tiếng “răng rắc” vang lên, Diêu Tương Phi cũng theo đó ngã xuống sàn nhà.

Nghe thấy tiếng xương vỡ vụn, toàn thân cô gái tết tóc đuôi sam cứng đờ giống như đã bị đóng băng. Cô kinh ngạc nhìn cô gái bị vứt trên nền đất như một miếng vải rách nát.

Diêu Tương Phi im hơi lặng tiếng nằm ở đó, chiếc cổ xinh đẹp hiện ra nét vặn vẹo quỷ dị, hai tròng mắt mở to, chết không nhắm mắt.

Cô gái tết tóc đuôi sam gian nan nuốt nước miếng, trợn mắt nhìn Bạch Hi Cảnh giống như đang đối diện với ác quỷ. Cô ta lắp bắp nói: “Anh... Anh điên rồi!”

Bạch Hi Cảnh đẩy gọng kính trên sống mũi, nhìn thẳng vào mắt cô gái tết tóc đuôi sam, khóe miệng anh chậm rãi cong lên từng chút một, giống như một ác ma đang chờ đợi được hút máu: “Nếu con gái tôi không thể sống sót trở ra, tôi sẽ cho các người thấy thế nào là điên cuồng thật sự.”

Hô hấp của cô gái tết tóc đuôi sam cứng lại, vô thức quay đầu nhìn những người khác trong nhà họ Bạch. Đáng tiếc, bất kể là ông Bạch, bà Bạch, hay là Bạch Nhạc Cảnh, Bạch Ấu Cảnh, Bạch Nghi Cảnh đều mang theo dáng vẻ im lặng, ủ rũ. Ngay cả ba thiếu niên Bạch Lạc Thần, Tiểu Lục, Tiểu Thất cũng đều nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng mang theo căm hận.

Người bình thường duy nhất ở đó hẳn chỉ còn lại Thương Kỳ mà thôi. Đáng tiếc cậu ta đã bị cái chết của Diêu Tương Phi kích thích tới mức hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ. Cậu đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã bị Tiểu Lục, Tiểu Thất đánh một trận. Nếu đổi thành cha của Tiểu Tịnh Trần... Hu~ Ba ruột à, người mau đi mua sẵn một phần mộ cho con trai đi!

Cô gái tết tóc đuôi sam ôm lấy thi thể của Diêu Tương Phi lảo đảo rời đi. Đối với cái chết của Diêu Tương Phi, cô ta không hẳn là quá đau lòng, không cùng chí hướng thì không thể trở thành bè bạn. Chẳng qua hai người tranh đấu nhiều năm như vậy, ít nhiều cũng có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Cô gái tết tóc đuôi sam biết cái chết của Diêu Tương Phi là do cô ta tự chuốc lấy. Nếu cô ta không một mực mơ ước vị trí phu nhân của Bạch Hi Cảnh, nếu như cô ta không ỷ vào cha mình là cục trưởng của SHIELD để lạm dụng tư quyền, nếu như cô ta không cố ý gây phiền toái cho Bạch Tịnh Trần vì muốn tạo ra cơ hội tiếp cận Bạch Hi Cảnh, nếu như cô ta không cố ý buông lỏng canh chừng Đường Ân để Tiểu Tịnh Trần rơi vào nguy hiểm, nếu như...

Rất nhiều, rất nhiều cái “Nếu như... không...”, nhưng lại không thể đổi lại mạng sống của cô gái đã chết này!

Cô gái tết tóc đuôi sam đột nhiên rất muốn cười, ai cũng nói đàn bà là thứ độc dược trí mạng, chẳng lẽ đàn ông lại không phải sao!

Hơn tám giờ tối, những chuyên gia do bác gái ba Hạ Linh Chi đặc biệt mời về được Đại Sơn, Tiểu Sơn đưa tới bệnh viện. Họ không nói hai lời liền thay quần áo, trực tiếp tiến vào phòng cấp cứu. Khi đó công cuộc cấp cứu đã kéo dài hơn tám tiếng đồng hồ nhưng vẫn không lạc quan hơn chút nào.

Trái tim Bạch Hi Cảnh đã chìm xuống đáy vực rồi. Anh không dám nghĩ đến những ngày tháng không có con gái sẽ phải sống như thế nào. Sáu năm, trong thời gian sáu năm qua, hình bóng của Tiểu Tịnh Trần đã lấp đầy mỗi ngóc ngách trong cuộc sống của anh. Anh có thể chịu đựng việc con gái rời xa anh vì việc học hành, rời xa anh vì công việc, rời xa anh vì sở thích, đam mê, thậm chí rời xa người cha này vì một người con trai nào đó mà cô bé yêu thương, nhưng tuyệt đối không bao gồm sự “rời xa” như lúc này.

Bạch Hi Cảnh vì sợ hãi mất mát mà khủng hoảng, lại vì khủng hoảng mà nóng nảy, sau đó lại vì nóng nảy mà muốn giết người. Một Diêu Tương Phi căn bản không đủ để làm dịu đi sự tức giận và căm hận trong anh. Anh yên lặng lau đi những vết máu đã khô trong lòng bàn tay, mu bàn tay và cổ tay, những mảnh vụn màu đỏ thẫm rơi xuống không một tiếng động, che phủ trên những giọt máu nhớt dính trên sàn nhà, không khí trong hành lang giống như lại lạnh lẽo thêm mấy phần.

Rạng sáng hơn một giờ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra. Trải qua mười ba tiếng chờ đợi trong vô vọng, Bạch Hi Cảnh gặp được Neville - bác sĩ chuyên khoa tim người Mỹ quyền uy được đặc biệt mời tới. Đây là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hai nếp nhăn hằn bên cánh mũi rất sâu. Đại khái bởi vì mối quan hệ quá mức nghiêm mật về công việc của đương sự, vẻ mặt của ông ta cũng nghiêm túc tới mức cứng nhắc. Ông ta tháo khẩu trang xuống sau đó cởi găng tay dính đầy máu ra, dùng thứ Tiếng Trung không thành thạo nói: “Phẫu thuật rất thành công nhưng bệnh nhân vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm... Cô bé còn quá nhỏ tuổi, mọi người hãy chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Trái tim vốn dĩ đã thả lỏng sau khi nghe bác sĩ nói phẫu thuật thành công lập tức lại căng lên. Bà Bạch nghẹn ngào hét lên: “Chuẩn bị sẵn tâm lý là sao, không phải phẫu thuật rất thành công sao, sao lại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm chứ?”

Vẻ mặt của Neville rất cứng rắn, nhưng khi đối mặt với người già, thái độ của ông ta vẫn khá ôn hòa: “Kỹ thuật bắn súng của hung thủ rất tốt, không mất mạng ngay tại hiện trường đã là kỳ tích rồi.”

Ẩn ý chính là – làm người phải biết đủ, bà yêu cầu quá cao rồi đó!

Cả người bà Bạch mềm nhũn tựa trên người ông Bạch, khóc sưng cả mắt.

Neville chậm rãi lắc đầu, lại gật đầu tỏ ý với Hạ Linh Chi, sau đó bất đắc dĩ rời đi. Cảnh tượng khiến người làm bác sĩ không nhìn nổi nhất chính là sự đau đớn tuyệt vọng không muốn sống của người nhà bệnh nhân. Nhớ tới cô bé nhỏ tuổi cả người đều là máu, im lặng nằm trên bàn mổ kia, Neville cũng không khỏi cảm thấy xúc động.

Tiểu Tịnh Trần được đưa vào phòng hồi sức, trên mặt cô bé đeo mặt nạ oxi, ngón tay kẹp máy điện tim, ống ghim bừa bộn khắp người, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến người ta chua xót trong lòng. Thế nhưng so với sự đau lòng của những người khác trong nhà họ Bạch, Bạch Hi Cảnh ngược lại rất bình tĩnh.

Không ai hiểu con gái bằng cha, anh biết, chỉ cần Tiểu Tịnh Trần không mất mạng trên bàn phẫu thuật thì con bé chắc chắn sẽ tiếp tục sống.

Giống như bà Bạch đã nói, Phật Tổ sẽ không cho phép Thập Điện Diêm Vương lừa Bé Ngốc nhà anh đi đâu!

Con gái cưng không sao rồi, anh đã có thể an tâm đi tìm người tính sổ. Món nợ máu này, anh phải đòi lại cả vốn lẫn lãi. Không quan tâm nhà ngươi ỷ vào mặt mũi của ai, con mẹ nó đều phải đi chết cho ông!

Đến khi Tiểu Tịnh Trần ra khỏi phòng cấp cứu, Đại Sơn mới dám đến gần Bạch Hi Cảnh. Anh run rẩy nhìn ánh mắt ngoan độc, dữ tợn của Bạch Hi Cảnh, lắp bắp nói: “Đại... đại ca, anh đi xem... Vệ Thủ một chút đi. Thằng nhóc đó... thằng nhóc đó... bị kích động đến mức... biến thái rồi!”