Một cơn gió nhẹ thổi tới khiến chiếc rèm cửa sổ tung bay. Ánh trăng sáng xuyên qua lớp mây đen dịu dàng rọi vào bên trong phòng bệnh. Nhờ ánh trăng, cuối cùng Đường Ân cũng nhìn rõ chân thân của “bàn trà màu đen” - đó là một con mãng xà khổng lồ to bằng bắp đùi của người trưởng thành. Mắt rắn âm u lạnh lẽo không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào gã ta. Cái lưỡi màu đỏ tươi thè ra rồi lại thụt vào phát ra tiếng khè khè đầy uy hiếp.
Đường Ân sợ hãi trợn to mắt, từ trước đến nay gã chưa từng nhìn thấy con mãng xà nào lớn như vậy. Gã theo bản năng nắm chặt lòng bàn tay lại, nhưng lại thấy đau nhói. Lúc này gã mới nhớ tới chiếc phi đao đang nắm chặt trên tay mình. Không do dự thêm nữa, gã giơ cổ tay ném phi đao đi, phi đao mang theo tiếng xé gió chuẩn xác nhắm trúng vào phần bụng màu trắng của con mãng xã. Nhưng thật đáng tiếc, chiếc phi đao sắc bén đủ để cắt cổ cắt xương lại không đâm rách nổi lớp da bảo vệ bên ngoài của con mãng xà khổng lồ.
Chiếc phi đao trượt theo bụng rắn rồi rơi xuống dưới đất, tạo ra tiếng va chạm trong trẻo. Một đao này của Đường Ân chẳng những không giải cứu được hoàn cảnh khó khăn của bản thân, mà ngược lại còn chọc giận con mãng xà. Gã ta hoảng hốt lo sợ loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, nhưng lại không cẩn thận đụng vào một thiết bị y tế, làm kinh động đến sự yên tĩnh của căn phòng. Con mãng xà đột nhiên há cái miệng rộng, chiếc răng nanh sắc nhọn không phát ra tiếng động nhưng lại đầy sự đe dọa. Đường Ân sợ hãi đến quên cả hít thở. Gã ta lảo đảo định bỏ chạy, nhưng vừa rón rén bước được mấy bước thì lúc này khoảng cách đã biến thành cái hào rộng không thể vượt qua. Ngón tay còn chưa chạm vào chốt cửa, hắn đã cảm thấy thắt lưng đột nhiên bị siết chặt lại, toàn bộ cơ thể đều bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Đường Ân sợ đến nỗi hét lên thảm thiết. Con mãng xà đang quấn lấy thắt lưng gã đột nhiên sít chặt hơn, xoắn lại khiến gã đau sốc hông, thiếu chút nữa thì bị chết ngạt.
Con mãng xà khổng lồ chậm rãi quấn lấy Đường Ân như quấn một xác ướp mà không chừa lại một kẽ hở nào. Ngoại trừ hai lỗ mũi, gần như không nhìn ra bên trong cơ thể cuộn tròn của nó là một con người. Con mãng xà khổng lồ không xiết chết Đường Ân, cũng không xoắn nát xương khắp người gã, nó chỉ tận trách làm một nhà tù sống, không cho gã có bất cứ cơ hội chạy trốn nào. Nó im lặng biến trở lại làm “bàn trà”, tiếp tục lim dim làm vệ sĩ, chỉ có điều lần này “bàn trà” rõ ràng to hơn nhiều so với trước kia.
Đúng lúc Đường Ân cho rằng mình sẽ bị nhiệt độ cơ thể của con mãng xà này làm cho chết rét mà vô cùng tuyệt vọng thì con mãng xà đang cuốn lấy người gã lại thả lỏng cơ thể. Cuối cùng gã cũng được nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mặc đồ màu trắng đang đứng trước mặt mình, hắn thà bị vùi thân trong bụng mãng xà còn hơn!
Đường Ân đã có thể thấy được vận mệnh bi thảm mà mình sẽ phải đối mặt tiếp theo sẽ tàn ác vô nhân đạo, bi thảm nhất thế gian, thê thảm không nỡ nhìn như thế nào...
Tiểu Tịnh Trần cảm thấy mình đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ của cô bé có sư phụ từ bi, có sư điệt nghịch ngợm phá phách, còn có sư huynh vừa nghiêm khắc vừa nghiêm túc, có Màn Thầu thích phá vườn rau, có Thái Bao thích nằm phơi nắng, có Khoai Tây thích diễu võ giương oai, có Đường Ngẫu hay treo người lên trên giá sách không chịu xuống, còn có Quả Cà thích quấn lấy cô bé không chịu buông.
Mỗi ngày cô bé hoàn thành từng việc xách nước, luyện công, học thuộc kinh văn kinh thư, dẫn Thái Bao, Màn Thầu, Quả Cà, Đường Ngẫu, cùng Khoai Tây chạy tới chạy lui trong rừng rậm. Đợi đến khi màn đêm buông xuống, sư điệt “vô tình gặp được” khi vào núi chặt củi, sau đó cùng nhau quay về.
Đây chính là lối sống từ trước tới nay của Tiểu Tịnh Trần. Cô bé yêu mến ngôi chùa ngập tràn mùi đàn hương này, yêu mến sư phụ ngồi thiền mà cứ như đang ngủ gật, yêu mến sư điệt thân thể cường tráng dạy cô bé rất nhiều thứ, yêu mến sư huynh coi Giới Luật đường như Võ Tăng viện mà dùng, yêu mến Thập Vạn Đại Sơn rậm rạp xanh mướt, yêu mến những con mãnh thú còn đáng yêu hơn cả thú cưng, yêu mến...
Cô bé yêu mến rất nhiều rất nhiều thứ, thế nhưng Tiểu Tịnh Trần cảm thấy… hình như… vẫn thiếu một điều gì đó!
Thiếu mất thứ gì nhỉ??
Tiểu Tịnh Trần ngồi trên đống củi, nhìn sư điệt phụ trách nấu nướng đang bận rộn trong nhà bếp, nhìn khói bếp lượn lờ bay lên trên nóc, lắng nghe tiếng nhạc Phật Thích Ca truyền tới từ Đại Hùng Bảo Điện. Cô bé đáng lẽ nên cảm thấy rất vui vẻ, phải cảm thấy rất hạnh phúc, thế nhưng...
Tiểu Tịnh Trần đưa tay ôm ngực, cau mày, tại sao lại cảm thấy trống vắng như vậy?
Hình như... thiếu mất thứ gì đó?
Sư phụ lớn tuổi chậm rãi bước vào sân. Tiểu Tịnh Trần lập tức từ trên đống củi nhảy xuống, hấp tấp chạy tới: “Sư phụ!”, rồi ôm lấy sư phụ cọ lấy cọ để, cảm thấy dường như lâu lắm rồi không được làm nũng như vậy với sư phụ!
Bàn tay to lớn gầy guộc nhăn nheo của Phương Trượng sư phụ xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, sợi tóc đen nhánh dập dờn lướt qua gò má cô bé, khiến cô bé hơi nhột. Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc túm chặt phần tóc dài bên tai, mù mờ chớp mắt. Cô bé là hòa thượng, tại sao tóc lại dài như vậy được?
Phương Trượng sư phụ nắm tay cô bé từ từ đi đến bên đống củi, nhìn có vẻ cố sức nhưng thật ra không hề cố sức chút nào ôm cô bé ngồi lên trên, ngẩng đầu nhìn bầu trời không bị ô nhiễm như chốn đô thị nhưng lại hơi mờ mờ, rồi chậm rãi nói: “Tịnh Trần, cuộc sống dưới núi như thế nào?”
“Dưới núi?” Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc chớp mắt, cô bé đã từng xuống núi... ư...?
“Đúng vậy, cuộc sống dưới núi, chốn thành phố xa hoa đầy xe cộ, điểm du lịch đầy ắp người, trường học ồn ào ầm ĩ, con thích chứ?”
“...” Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần hơi trống rỗng, bộ não trì độn từ từ hoạt động, những hình ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc dần dần hiện lên trong đầu cô bé. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng nhích lại gần sư phụ, ánh mắt mịt mù từ từ trở nên trong vắt, đôi mắt đen tinh khiết đủ để chôn vùi tất cả những cảm xúc tiêu cực.
“Tịnh Trần, sư phụ gửi con xuống núi là hy vọng con có thể thật sự trải nghiệm mọi thứ chốn hồng trần. Bên cạnh niềm hạnh phúc, niềm vui, sự tức giận, buồn bã, còn có sự bi thương, sự khổ đau. Khi con có thể mỉm cười đối mặt với tất cả mọi khổ nạn trong nhân gian, không còn bất cứ thứ gì ràng buộc nữa, thì con đã thật sự hoàn thành việc khám phá hồng trần rồi.”
“Sư phụ, Tịnh Trần muốn quay lại chùa.” Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Phương trượng sư phụ, mềm mại nói.
Phương trượng sư phụ một lần nữa dùng bàn tay gầy guộc xoa đầu cô bé, lòng bàn tay trượt xuống đôi mắt, che lại cửa sổ tâm hồn của cô bé. Tiểu Tịnh Trần vểnh tai lên, thính giác nhạy bén khiến cô bé cảm nhận được rõ ràng sự dịu dàng bình thản trong lời nói của sư phụ: “Nói cho sư phụ nghe, bây giờ người con nhớ nhất hiện lên trong đầu là ai?”
Trong nháy mắt, ánh mặt trời xuyên qua lớp mây đen mà chiếu rọi xuống mặt đất. Tiểu Tịnh Trần bị tia sáng nóng rực chiếu vào khiến cho không mở mắt nổi, chỉ có thể dựa vào tai bắt được giọng nói đang từ từ xa dần của sư phụ: “Ngã Phật từ bi, khước dã hữu kim cương nộ mục chi thời.”*
*Ngã Phật từ bi, khước dã hữu kim cương nộ mục chi thời: Đức Phật từ bi, nhưng cũng có lúc trợn mắt phẫn nộ.
Tiểu Tịnh Trần cảm giác mình đã ngủ rất lâu, nhưng cũng có thể chỉ là mấy giây mà thôi. Cô bé từ từ mở mắt, ánh mắt có chút mơ hồ, chỉ nhìn thấy một màu trắng, bình thở ô xi che lấp cả mũi và mồm mang tới hơi thở cho cô bé, nhưng có chút không khống chế được.
Ngẩn người trì độn mất mấy giây, Tiểu Tịnh Trần cảm thấy cơ thể đau đớn, vết thương hình như bị rách khiến cô bé không dám nhúc nhích.
Trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện một bóng dáng, đường nét không phải rất rõ ràng, nhưng Tiểu Tịnh Trần nhìn một cái liền nhận ra người thân thương mà mình nhớ nhất trong giấc mộng. Vành mắt cô bé thoáng chốc ươn ướt, từng giọt nước theo khóe mắt lăn dài xuống, từ từ mở miệng, im lặng bật ra tiếng: “Ba ơi!!”
Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng lau khóe mắt Tiểu Tịnh Trần, nhưng mái tóc tơ của cô bé lại không tránh khỏi bị dính ướt. Bạch Hi Cảnh thấy trong lòng vô cùng đau đớn, cảm giác đau xót từ trong lòng trào lên khóe mắt, ánh mắt mơ hồ, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làm ướt cả ống thở ô xi.
Tiểu Tịnh Trần cử động ngón tay, nhưng thật đáng tiếc, lúc này cô bé yếu ớt như một con búp bê vải bị rách, e rằng đến móng tay cũng không nhấc lên nổi.
Bạch Hi Cảnh nắm chặt ngón tay đang kẹp máy đo điện tâm, dịu dàng nói: “Đừng sợ, ba ở bên con đây rồi. Con sẽ mau chóng khỏe lại thôi.”
“Vâng.” Đôi mắt to chậm rãi chớp vài cái, sau đó Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười. Ở ranh giới của tầm mắt xuất hiện một bóng đen lờ mờ, mặc dù nhìn không rõ, nhưng Tiểu Tịnh Trần nhìn một cái liền nhận ngay ra nó: “Quả Cà!”
Quả Cà thè cái lưỡi đỏ phát ra hai tiếng khè khè. Tiểu Tịnh Trần yên tâm nhắm mắt nghỉ ngơi, mệt quá!
Tuy nhiên bàn tay bé nhỏ vẫn nắm chặt lấy tay Bạch Hi Cảnh, không để lại một kẽ hở nào.
Trong mấy ngày Tiểu Tịnh Trần hôn mê, những người khác trong nhà họ Bạch luân phiên ở lại chăm sóc cô bé cùng Bạch Hi Cảnh. Hôm nay vừa đúng đến lượt của bác Cả Bạch Lạc Cảnh. Vừa nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại, anh lập tức chạy đi tìm bác sĩ, không quá một phút đã quay lại, thế nhưng Tiểu Tịnh Trần lại ngủ mất rồi.
Bạch Lạc Cảnh không khỏi cảm thấy hơi thất vọng. Anh bĩu môi, nhìn Bạch Hi Cảnh tinh thần rõ ràng đã tốt hơn nhiều ở bên cạnh mình: “Em định thế nào?”
Bạch Hi Cảnh không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm vào động tác kiểm tra của bác sĩ, thản nhiên nói: “Nên làm gì thì làm cái đó.”
Bạch Lạc Cảnh: “...” Thằng nhóc này có thể nghiêm túc chút không? Lật bàn!
Thông tin Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại đã được truyền đến tất cả những người thân và bạn bè thân thiết của cô bé với tốc độ không thể kiềm chế. Có thể thấy, mặc dù cô bé hơi ngốc, hơi bạo lực, hơi hung dữ, nhưng nhân duyên thật sự vô cùng tốt. Tất cả mọi người từ ông nội, bà nội, bác Cả, bác Hai, bác Ba, bác gái Cả, bác gái Hai, bác gái Ba, Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần, Bạch Vũ Thần đến Thang Miêu Miêu, Tiền Đa Đa, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Thượng Quan Triết... ai có thời gian hay không có thời gian cũng xin nghỉ để đến thăm cô bé. Chưa tới một ngày, phòng bệnh đã bày đầy đủ các loại quà thăm bệnh nhân. Ngoại trừ Thượng Quan Triết đẹp trai tặng một bó hoa hồng nhưng đã bị Bạch Hi Cảnh xách ra ngoài giáo huấn ra thì những người khác đều rất hiểu cô bé mà mang đồ ăn đến.
Đủ các loại giỏ hoa quả cỡ lớn, cỡ nhỏ, cỡ trung bình, đủ các loại thuốc bổ đóng gói tinh xảo, đủ các gói quà lớn chứa đồ ăn thức uống... chất đầy trong phòng bệnh đến mức không còn chỗ đứng. Quả Cà chỉ có thể tủi thân giả làm phông nền dưới gầm giường với mấy trái dưa hấu.
Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, lại bị thương nặng, mất máu nhiều, nên mặc dù đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định, cơ bản chỉ tỉnh táo được khoảng mười phút rồi lại phải ngủ một, hai tiếng. Mọi người cũng không miễn cưỡng cô bé, tất cả đều lặng lẽ tới, sau khi xác định cô bé không sao mới yên tâm rời đi. Nếu may mắn thì gặp đúng lúc cô bé tỉnh, còn có thể nói chuyện được đôi câu, nhưng hầu hết mọi người đều chỉ có thể ngắm nhìn dung nhan im lặng nằm ngủ của cô bé mà thôi.
Dưới sự chăm sóc chu đáo của Bạch Hi Cảnh, tình hình vết thương của Tiểu Tịnh Trần dần dần có chuyển biến tốt, có thể tháo bỏ ống thở ô xi, máy điện tâm đồ, từ phòng hồi sức chuyên sâu chuyển sang phòng VIP thông thường, tinh thần cũng dần dần khá hơn. Ngoại trừ sắc mặt còn hơi nhợt nhạt, cơ thể có vẻ hơi gầy yếu mảnh mai, cô bé trông không có gì khác so với một đứa trẻ khỏe mạnh, chỉ là chưa thể vận động quá mạnh được. Một ngày hai mươi bốn giờ thì hai mươi hai tiếng nằm trên giường, hai tiếng còn lại thì Cha Ngốc đưa cô bé ra ngoài phơi nắng, đi dạo vườn hoa, hít thở không khí trong lành.
Sau khi Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại, toàn bộ lệnh canh gác tại bệnh viện Số Một thành phố đã được hủy bỏ, bắt đầu làm việc bình thường trở lại. Bởi vì nguyên nhân đặc biệt mà phải đóng cửa bệnh viện lâu như vậy, không những không ảnh hưởng đến danh tiếng của bệnh viện, ngược lại càng có nhiều bệnh nhân đổ xô đến.
Đến cả Bạch Hi Cảnh cũng mang con gái bảo bối của mình đến đây chữa trị, có thể thấy bệnh viện Số Một thành phố quả nhiên là bệnh viện tốt nhất và xuất sắc nhất của thành phố S. Quan trọng nhất chính là, có vị đại thần Bạch Hi Cảnh này, y đức của các bác sĩ đã có được sự đảm bảo uy tín nhất.
Ai lại dám cả gan gây khó dễ với người nhà bệnh nhân, kê thuốc bừa bãi, nhận hối lộ, gây sự các kiểu dưới mắt của đại Boss chứ?!!!