Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 191: Ý thức nguy cơ của cha ngốc



Thiết Quân chuẩn bị rời đi mới đột nhiên nhớ ra một chuyện. Anh ta lục từ trong túi áo ra một phong thư rất dày: “Huấn luyện tân binh ba tháng liên tục đã kết thúc, Tiểu Minh viết thư gửi cho cháu. Chú đã mang đến giúp cháu. Bọn chú vẫn chưa nói cho nó chuyện cháu bị thương, vì thế…”

Thiết Quân chớp mắt, bày ra vẻ mặt “cháu hiểu mà”. Tiểu Tịnh Trần cũng chớp mắt, khuôn mặt hoàn toàn mang dáng vẻ mờ mịt, không hiểu gì cả.

Thiết Quân: “…” Anh ta đột nhiên cảm thấy tên nhóc Lạc Kha Minh kia phải lòng một cô bé ngây ngô, ngốc nghếch như thế này chính là tự đi tìm ngược đây mà!

Bạch Hi Cảnh nhận lấy phong thư cầm trên tay, quả nhiên rất dày. Ánh mắt của anh càng thêm âm trầm. Nhóc con, con gái cưng nhà tôi mới mười hai tuổi mà cậu đã dám dụ dỗ, thật không biết sống chết, không biết liêm sỉ, không ra làm sao cả. Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt, khi nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần liền ngay lập tức trở về trạng thái một người cha tốt, vô cùng dân chủ trưng cầu ý kiến: “Ba giúp con đọc nhé?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, dùng một tay gãi cằm của Thái Bao, bàn tay còn lại vuốt ve trán Quả Cà. Thái Bao hạnh phúc híp mắt lại, trong cổ họng phát ra từng tiếng “ư ử” thỏa mãn. Quả Cà gác đầu trên tay vịn của xe lăn, lưỡi rắn thè ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Thái Bao. Thái Bao lười nhác ngẩng đầu lên, ngay cả một cái liếc mắt cũng keo kiệt không muốn cho.

Thiết Quân: “…” Sao anh lại cảm thấy cảnh một người hai thú này hài hòa một cách đáng chết như vậy chứ!?

Bạch Hi Cảnh rất hài lòng với đáp án của Tiểu Tịnh Trần. Nhìn đi, con gái cưng nhà anh quả nhiên không đặt con chó sói đội lốt tranh treo tường kia vào mắt. Kết quả là sau khi xé phong thư ra, nhìn thấy nội dung trong đó, Cha Ngốc liền trợn tròn mắt. Mẹ kiếp! Đây cũng là một đóa hoa khác người nữa, quả thật là sự phối hợp tuyệt vời với Bé Ngốc… Nhổ nước bọt!

Bạch Hi Cảnh nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn lại nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn nhịn được linh hồn cuồng con gái sắp bùng nổ. Anh đưa xấp thư được xếp chồng thật dày cho Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngẩn người ngẩng đầu nhìn Cha Ngốc, khắp khuôn mặt đều là vẻ nghi hoặc. Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh hơi đen lại: “Con tự mình xem đi, ba xem không hiểu!”

Tiểu Tịnh Trần nhận lấy thư, chớp đôi mắt to, sau đó nghiêm túc đọc. Thiết Quân vốn dĩ đã định rời đi, nhưng khi nhìn thấy phản ứng của Bạch Hi Cảnh, anh ta lại không nhịn nổi bản tính nhiều chuyện của mình. Đối với Lạc Kha Minh – đứa trẻ mà anh ta đã nhìn từ nhỏ đến lớn này, anh ta vẫn khá hiểu rõ. Tên nhóc này chắc chắn không hề trầm mặc ít nói giống như vẻ bề ngoài. Nói khó nghe một chút chính là chó không sủa thì càng có thể cắn người!

Nếu như bạn xem nhẹ lời nói của cậu ta vì cảm giác tồn tại của cậu ta quá thấp, vậy thì bạn tuyệt đối, tuyệt đối sẽ phải chịu thiệt thòi lớn, hơn nữa còn là loại thiệt thòi kiểu khổ sở mà lại không nói nên lời!

Thiết Quân thò đầu vào liếc nhìn lá thư. Sau khi nhìn rõ, anh ta không nhịn được mà trở nên vui vẻ, khóe miệng cũng sắp kéo đến tận mang tai. Khắp tờ giấy kia đều vẽ bùa quỷ, đừng nói là Bạch Hi Cảnh, chỉ sợ cho dù có là đạo sĩ Mao Sơn chính tông cũng không thể hiểu nổi. Trừ tác giả Lạc Kha Minh ra, đoán chừng cũng chỉ có em gái Tịnh Trần mới có thể nhìn ra hàm ý đối phương muốn thể hiện từ một đống đường nét vặn vẹo kia mà thôi.

Ôi chao, đồng chí Tiểu Minh, cậu thật sự rất có tài!

Tiểu Tịnh Trần đọc rất nghiêm túc, Bạch Hi Cảnh liếc thật lâu cũng không nhìn ra nổi giữa những đường nét vặn vẹo còn rối rắm hơn cả cuộn len bị mèo nghịch kia có mối liên hệ gì. Vậy nên Cha Ngốc bèn mở miệng hỏi một câu: “Con hiểu không?”

Tiểu Tịnh Trần chậm rãi gật đầu, rất yêu thương mà chủ động thỏa mãn sự hiếu kỳ của Cha Ngốc: “Anh ấy nói huấn luyện tân binh rất gian khổ, nhưng vì đã cùng con tập luyện mỗi buổi sáng trong suốt sáu năm rồi nên chút huấn luyện đó chẳng tính là gì. Anh ấy còn nói phải cảm ơn con thật nhiều, còn có… Hử? … Chú Thiết Quân, binh vương nghĩa là gì ạ?”

“Cái gì?” Thiết Quân ngẩn người một lát sau đó mới kịp phản ứng lại, anh nghi hoặc nhìn một đống đường nét rối rắm kia: “Binh vương?”

Tiểu Tịnh Trần chậm rãi gật đầu: “Lạc Kha Minh nói anh ấy muốn làm binh vương. Không dựa vào quan hệ của chú Lạc, mà dựa vào nỗ lực của bản thân để trở thành binh vương.”

Thiết Quân dù gì cũng đã đi qua giai đoạn đó nên có chút cảm khái: “Binh vương sao? À, không tệ, rất có chí lớn.”

Tiểu Tịnh Trần không vui bĩu môi, miệng lẩm bẩm: “Chú còn chưa nói cho cháu biết binh vương là gì đâu nha?”

Bạch Hi Cảnh lập tức trừng mắt… còn không mau nói?

Khóe miệng Thiết Quân cứng ngắc kéo lên, nói: “Binh vương chính là chiến sĩ lợi hại nhất, là vũ khí sắc bén nhất của quốc gia, mũi kiếm chỉ tới đâu, nơi đó sẽ tan tác.”

Bạch Hi Cảnh khinh bỉ, mũi kiếm chỉ tới đâu, nơi đó sẽ tan tác cái gì chứ. Con gái cưng nhà anh chắc chắn không hiểu nổi từ ngữ bạo lực như vậy!

Quả nhiên Tiểu Tịnh Trần liền nhăn mày lại xoắn xuýt. Cô bé trợn mắt chậm rãi lật lá thư, bình tĩnh đáp lại một tiếng: “Dạ.”

Thiết Quân: “…” Vậy là xong sao? Cháu gái, dầu gì cháu cũng nên bày tỏ cảm nghĩ của mình một chút chứ. Người đẹp yêu anh hùng là thích hợp nhất rồi!

Bạch Hi Cảnh giống như lơ đãng đá vào cái đuôi tròn vo của Quả Cà. Quả Cà lập tức dựng thân trước lên, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Thiết Quân. Nó chậm rãi há to miệng, để lộ răng nanh sắc nhọn, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn uy hiếp: “Khè.”

Thiết Quân: “…” Có lẽ anh ta không nên đến thăm cháu gái vào lúc cây gậy chọc phân Bạch Hi Cảnh này rảnh rỗi. Lật bàn!

Đọc thư xong, tất cả nội dung bức thư căn bản đều nói về những chuyện vụn vặt trong những tháng ngày huấn luyện tân binh. Tiểu Tịnh Trần thiếu hụt kiến thức cơ bản nhất về quân sự, cho nên tuyệt đại đa số cô bé đều có đọc nhưng không hề hiểu. Cuối thư, Lạc Kha Minh rất kín đáo bày tỏ nỗi nhớ nhung và mong mỏi của mình với em gái. Đáng tiếc rằng những thứ quá kín đáo… trời hiểu, đất hiểu, bạn hiểu, tôi cũng hiểu, chỉ có em gái là không hiểu!

Tiểu Tịnh Trần lập tức xin Cha Ngốc giấy bút sau đó vẽ một đống bùa quỷ càng vặn vẹo, biến thái hơn rồi đưa cho Thiết Quân. Thiết Quân xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, thản nhiên rời đi trong ánh mắt lạnh lẽo của Bạch Hi Cảnh, để lại hổ trắng Thái Bao quen ăn ngon, lười biếng, nhưng biết làm nũng và tỏ vẻ dễ thương.

Vậy là kể từ ngày hôm nay, khi Tiểu Tịnh Trần được Cha Ngốc đẩy ra ngoài phơi nắng, phía sau luôn có Thái Bao và Quả Cà đi theo. Hai con vật ngốc nghếch rất thích dây dưa, cắn xé lẫn nhau, nhưng tuyệt đối không rời Tiểu Tịnh Trần quá năm mét. Cho nên khi đã trải qua mấy ngày thăm dò và biết được hai con thú dữ sẽ không chủ động tấn công người qua đường, vườn hoa lại lần nữa trở nên náo nhiệt. Hơn nữa người đến phơi nắng rõ ràng tăng lên nhiều, tuyệt đại đa số đều chỉ vì muốn chiêm ngưỡng hai con thú dữ “không ăn thịt người”. Chẳng qua hầu như cũng không có người nào thật sự dám đến gần để thưởng thức.

Đại Sơn, Tiểu Sơn vốn dĩ cũng muốn đem Màn Thầu tới, nhưng đáng tiếc lại bị Bạch Hi Cảnh gạt bỏ. Đây là bệnh viện chứ không phải vườn bách thú, thứ gì cũng đưa tới đây là sao, còn chê vi khuẩn chưa đủ nhiều à? Hừ!

Khi mặt trời sắp xuống núi, Tiểu Tịnh Trần đang ngồi trên giường, ăn cháo dinh dưỡng được bà nội chế biến cầu kỳ do chính tay Cha Ngốc đút, thì cửa phòng bỗng “ầm” một tiếng bị đẩy ra, Thang Miêu Miêu, Ngải Mỹ, La Giai Ni, Tiền Đa Đa, Thượng Quan Triết cùng nhau xông vào phòng bệnh: “Tịnh Trần, bọn mình đến thăm cậu đây… Á!”

Giọng nói hưng phấn đột nhiên im bặt. Đám thiếu niên vốn dĩ đang hết sức phấn khởi, sau khi nhìn thấy Bạch Hi Cảnh đang ngồi bên mép giường liền lập tức câm nín. Hu hu hu, ánh mắt của cha Tịnh Trần thật đáng sợ.

Đám trẻ xui xẻo chúng bay ồn ào lớn tiếng như vậy ở bệnh viện, Cha Ngốc không tức giận mới là lạ!

Nhìn ánh mắt lúng túng mang theo kính sợ của đám thiếu niên, Bạch Hi Cảnh đẩy kính mắt, bón hết chỗ cháo còn lại sau đó thu dọn cái bát trống không và bình giữ nhiệt: “Vừa đúng lúc, các cháu nói chuyện với con bé một lát, chú về nhà lấy chút đồ.”

“Vâng ạ, vâng ạ. Chúng cháu chào chú ạ.” Đám thiếu niên vui mừng vẫy tay, chỉ mong sao Bạch Hi Cảnh mau chóng rời khỏi.

Bạch Hi Cảnh: “…” Không tức giận, không tức giận, anh không hề tức giận chút nào… “Xoảng” Cái bát sứ vỡ rồi!

Đám thiếu niên câm như hến đưa mắt nhìn Bạch Hi Cảnh rời đi. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của anh trên hành lang đã đi xa, cả bọn mới thở phào nhẹ nhõm. Cả đám vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần đang híp mắt cười, Thang Miêu Miêu lập tức phi như bay lên giường. Ngải Mỹ tao nhã chiếm lấy mép giường bên trái. La Giai Ni dịu dàng xâm chiếm mép giường bên phải. Tiền Đa Đa trực tiếp bò lên bàn ăn đối diện đầu giường. Thượng Quan Triết nhìn trái ngó phải, thấy dường như đã không còn vị trí nào cho mình nên định kéo ghế tới ngồi. Nhưng khi ngón tay vừa túm vào lưng ghế thì một cái đuôi nhỏ tròn vo trơn bóng không có lông đã vươn qua quấn lấy chân ghế, mặc cho Thượng Quan Triết gắng sức thế nào cũng không thể kéo nổi.

Thượng Quan Triết nhìn Quả Cà dưới gầm giường đang thò đầu ra ngoài âm thầm rơi lệ đầy mặt. Cậu hận tất cả loài rắn độc hung dữ, đặc biệt là con rắn biết tỏ ra dễ thương, ưa làm nũng, thích trêu chọc bạn bè của chủ nhân nó!

Thang Miêu Miêu không nhịn được bật cười. Mỗi ngày tới chỗ Tịnh Trần đều rất vui, bởi vì không chỉ có thể gặp cô bạn ngốc nghếch mà còn có thể xem được tiết mục biểu diễn xiếc nhân thú (?!)! Cô bé à, dùng từ ngữ bừa bãi như vậy thật sự không sao chứ, giáo viên Ngữ văn sẽ khóc đó, thực sự sẽ khóc đó!

Bạch Hi Cảnh trở lại sơn trang nhà họ Bạch. Bà Bạch nhìn bát cơm lại lần nữa bị phá hỏng mà âm thầm cạn lời trong hai phút. Đây đã là cái thứ mấy rồi??

Kể ra đám trẻ kia hầu như ngày nào sau khi tan học cũng đều đến bệnh viện một lượt, cũng không ở lại bao lâu, mục đích chỉ để thăm Tiểu Tịnh Trần, kể cho cô bé nghe những chuyện thú vị xảy ra ở trường, giáo viên đã làm chuyện hố học sinh gì… đơn giản chỉ muốn khiến em gái có thể vui vẻ chút mà thôi. Vậy mà người làm cha này lại còn ghen?? Đúng là đồ trẻ con!

Đợi đến khi Bạch Hi Cảnh ăn xong cơm tối quay trở lại bệnh viện thì thấy đám trẻ đã đi khỏi. Đại Sơn làm thay việc của anh, ngồi bên mép giường ngâm nga kể chuyện. Tiểu Sơn ngồi bên kia gọt táo. Những loại trái cây này đều là thực phẩm sạch do bạn bè thân thiết mang tới thăm bệnh, ăn nhiều sẽ có lợi cho sức khỏe.

Tuy giọng nói của Đại Sơn cũng rất hấp dẫn, nhưng sức mê hoặc đối với Tiểu Tịnh Trần tuyệt đối không thể lớn bằng Cha Ngốc. Thế nên khi Bạch Hi Cảnh bước vào, sự chú ý của em gái lập tức bị di rời. Cô bé nghiêng đầu cười ngọt ngào: “Ba ơi!”

Đại Sơn lập tức gấp sách lại, tự động nhường chỗ. Bạch Hi Cảnh ngồi bên giường, nhận lấy đĩa táo mà Tiểu Sơn đã gọt xong, đút từng miếng cho Tiểu Tịnh Trần ăn. Anh đút nhanh bao nhiêu, Tiểu Tịnh Trần liền ăn nhanh bấy nhiêu. Những cái khác tạm thời không bàn đến, ít nhất sự thèm ăn và sức ăn hố người kia của cô bé về cơ bản đã hồi phục lại rồi.

Ăn táo xong, Tiểu Tịnh Trần liếm vị ngọt còn sót lại trên miệng, mềm mại lên tiếng: “Ba ơi, Tống Siêu và Vệ Thủ đâu? Tại sao không thấy các bạn ấy đến thăm con?”

Bạch Hi Cảnh đặt đĩa trái cây đã trống không lên bàn trà, chậm rãi nói: “Con nhớ các bạn ấy sao?”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh. Trên mặt Cha Ngốc vẫn là vẻ dịu dàng như thường lệ, thế nhưng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Cha Ngốc, trong nháy mắt trực giác dã tính được kích hoạt. Cảm nhận được cơn oán giận nguy hiểm mạnh mẽ đến mức nổ tung, Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, dứt khoát lắc đầu: “Không nhớ ạ!”

Bạch Hi Cảnh lập tức cười tươi như hoa: “Ngoan.”

Đại Sơn và Tiểu Sơn: “…” Đại ca, anh sụp đổ rồi, thật sự sụp đổ rồi!

Bạch Hi Cảnh xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, cảm giác mái tóc mềm mại như tơ lấp đầy lòng bàn tay rất thoải mái. Anh không hề phản đối con gái kết giao bạn bè, chỉ cần không phải kẻ có ý đồ xấu cố ý tiếp cận cô bé thì anh sẽ không can thiệp. Đương nhiên cho dù có kẻ nào có ý đồ xấu xuất hiện thì căn bản cũng không cần anh ra tay, trực giác dã tính của em gái thật sự rất trâu bò, rất nghịch thiên!

Bạch Hi Cảnh khi nãy tức giận là bởi vì anh nghĩ nếu dựa theo cách thức tư duy đơn giản của Tiểu Tịnh Trần, cô bé nhất định sẽ không nghĩ đến việc ai nên đến thăm bệnh, ai không nên đến thăm bệnh. Cô bé nhắc đến Tống Siêu và Vệ Thủ, dĩ nhiên là vì trong lòng nhớ đến bọn chúng. Người có thể khiến em gái nhớ tới tất nhiên là người rất quan trọng đối với cô bé, ví dụ như Cha Ngốc, ví dụ như sư phụ, ví dụ như ông bà nội!

Nhưng Tống Siêu và Vệ Thủ dù gì cũng không phải người thân. Hai thiếu niên không phải người thân… Mà là người đàn ông trong tương lai, địa vị của họ trong lòng em gái lại có thể sánh gần bằng những người thân quan trọng nhất!! Con mẹ nó, nghĩ thế nào cũng cảm thấy rất nguy hiểm!