Tiểu Tịnh Trần chiếm giường trên cùng. Giường giữa là Cố Noãn. Giường dưới cùng là Số Bảy. Đối diện với Số Bảy là Hương Linh. Trên Hương Linh là Nhiễm Đồng. Trên Nhiễm Đồng là Quả Quýt. Pudding đáng thương bị ném lên giường sát vách với Cố Noãn, cùng giường với thầy Nghiêm.
Tàu hỏa từ từ khởi động, Tiểu Tịnh Trần nằm trên giường, thò đầu đến bên cửa sổ, hai con mắt chớp sáng nhìn ra bên ngoài. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ từ từ chuyển động, từ chậm đến nhanh, cuối cùng chỉ còn lại những hình ảnh lướt qua rất nhanh. Đương nhiên, với thị lực của em gái, thì vẫn có thể nhìn thấy rõ hình ảnh của các tòa nhà, hàng rào lóe lên bên đường.
Tiểu Tịnh Trần ngắm cảnh ước chừng được nửa tiếng, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ đã chuyển từ thành phố sang nông thôn và đồng ruộng, nhưng sự hứng thú của cô bé không hề giảm đi chút nào. Quả Quýt không khỏi cạn lời, giẫm lên giường, vươn tay lay mái tóc dài của Tiểu Tịnh Trần: “Bên ngoài có gì đẹp chứ? Xuống đây chơi đi!!”
Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nghe lời vịn lan can giường, nhẹ nhàng xoay người tuột xuống. Chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại khiến mấy người còn lại không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt. Lúc đó, Quả Quýt vừa mới bỏ được một chân từ giường xuống dưới đất. Cô bé trố mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần hồi lâu rồi mới hốt hoảng thốt ra một câu: “Thân thủ của cậu lợi hại quá!”
Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười làm lộ ra hai má lúm đồng tiền. Cố Noãn đã từng tận mắt thấy Vệ Thủ đá người khác, cũng chính tai nghe được lời “chỉ bảo” của Tiểu Tịnh Trần, cô bé ít nhiều gì cũng biết sự thật là em gái đã từng học võ, nên cũng không ngạc nhiên lắm. Thời đại này taekwondo, judo gì đó, rồi trường võ Muay Thái đều nhiều đến mức đứng đầy đường, thân thủ hơi nhanh nhẹn một chút cũng không có gì là kỳ lạ cả. Vậy nên mấy đứa trẻ ngạc nhiên một lúc rồi cũng thôi.
Đương nhiên, đợi sau khi bọn họ thật sự thấy được thân thủ “đứng đầy đường” của em gái, bọn họ sẽ biết mình “có mắt không tròng” như thế nào.
Thời gian vẫn còn sớm, bây giờ mà đi ngủ thì có chút không thực tế. Số Bảy lấy bộ tú lơ khơ ra: “Chúng ta chơi đánh bài đi!”
“Mình cũng chơi, mình cũng chơi.” Pudding quả quyết từ bên cạnh nhảy sang, không nói hai lời liền chen vào giữa Số Bảy và Hương Linh. Số Bảy bị chen đến nỗi hung hăng giơ nắm đấm ra, nhưng Pudding lại hoàn toàn không thèm để ý, mặt dày mày dạn ngồi xuống. Hương Linh hơi nhích người ra ngoài, liếc mắt khinh bỉ: “Ẻo lả!”
Pudding: “...”
Đối với người khác mà nói, chơi đánh bài là một môn kỹ thuật bao gồm cả vận may và trí tuệ. Đối với em gái mà nói, chơi đánh bài chỉ là ném bài đi mà thôi.
Em gái không ngoài dự liệu lấy một con bài đại diện rồi được đánh trước, sau đó… “Ba bốn năm sáu bảy tám chín mười J Q K A!” Tiểu Tịnh Trần nhìn mọi người, ánh mắt trong sáng lấp lánh hỏi: “Đỡ được không?”
Mọi người lưỡng lự, sau đó đồng loạt lắc đầu. Đã lớn lắm rồi, trừ khi dùng bom, không thì ai mà đỡ nổi.
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục ném: “Ba con sáu kèm đôi tám, mình vẫn còn năm quân bài nữa.”
Mấy đứa lại đưa mắt nhìn nhau. Năm cô bé nhìn chằm chằm vào một cậu trai duy nhất, ánh mắt hung ác. Pudding cắn răng, run rẩy ra bài: “Bốn con chín.”
Các cô bé hài lòng nheo mắt lại. Tiểu Tịnh Trần liếc nhìn mấy đứa: “Các cậu có đỡ được không?”
Các cô bé đồng loạt lắc đầu. Tiểu Tịnh Trần quả quyết ném ra năm con bài cuối cùng: “Năm con hai.”
Mọi người: “...”
Em gái địa chủ thắng rồi, sáu tá điền quả quyết ngã nhào. Mỗi người đưa cho em gái một chiếc kẹo sữa. Chơi bài không được cược tiền, vừa khéo đồng chí Pudding có cầm theo một túi kẹo sữa để ăn trên xe, liền cống hiến ra làm tiền đặt cược.
Bắt đầu ván mới, em gái là người thắng, tiếp tục đánh trước: “Ba ba bốn bốn năm năm sáu sáu bảy bảy tám tám chín chín mười mười J J Q Q K K!”
Đống bài trên tay được ném hết sạch, sáu người còn lại đến cả cơ hội ra bài cũng không có. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mặt tối sầm lại, đành phải đưa kẹo.
Lại một ván nữa: “Ba con ba, ba con bốn, ba con năm thêm đôi sáu, đôi bảy, đôi tám.” Cô bé giương mắt nhìn các bạn: “Đỡ được không?”
Các cô bé lại nhìn nhau lần nữa, quả quyết nhìn về phía Pudding. Pudding lệ rơi đầy mặt, run rẩy ra bài: “Năm con mười.”
Các cô bé gật đầu hài lòng. Tiểu Tịnh Trần lại liếc nhìn các bạn: “Các cậu có đỡ được không?”
Các cô bé lại đưa mắt nhìn nhau, câu này nghe quen tai quá đi. Quả Quýt cắn răng: “Năm quân Q.”
Số Bảy nhìn mọi người, do dự ra bài: “Năm quân K.”
Nhiễm Đồng cười dịu dàng: “Sáu con chín.”
Hương Linh xinh đẹp, lạnh lùng, cao quý nhìn Pudding bằng nửa con mắt: “Bảy con A.”
Đồng loạt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, ngây người: “Các cậu có đỡ được không?”
Các cô bé đồng loạt lắc đầu. Tiểu Tịnh Trần quả quyết ném hết chỗ bài đang cầm trong tay: “Bảy con hai.”
Mọi người: “...”
Từ lúc bắt đầu chơi bài, em gái chưa thua một ván nào. Bên cạnh cô bé đã rất nhanh đã xuất hiện một đống kẹo sữa đầy ắp. Những người khác đã thua đến nỗi không còn dư cái kẹo nào. Pudding đầy oán giận nhìn những chiếc kẹo sữa đó, nước miếng tràn lan, khóc không ra nước mắt: “Tịnh Trần, cậu chơi xấu!”
Tiểu Tịnh Trần bóc một cái kẹo bỏ vào trong miệng, phùng mang trợn má, nghiêm túc nói: “Mình không có.”
“Hu hu hu hu…”
Quả Quýt cười nham hiểm nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Có phải ở nhà cậu thường xuyên chơi bài không?”
Tiểu Tịnh Trần ngẫm lại, rồi gật đầu: “Có lúc thì chơi với các anh, có lúc thì chơi với ông nội, có lúc chơi với các chú, có lúc thì chơi với cha.”
Quả Quýt mang vẻ mặt “quả nhiên như thế”, tiếp tục nhiều chuyện: “Có phải chơi với bọn họ cậu thường xuyên bị thua, thua nhiều nên mới trở nên lợi hại như vậy không?”
Thế là, em gái thần bài hố bạn học dứt khoát bị vứt bỏ. Năm cô bé cộng thêm một cậu bé tự chơi rất vui vẻ. Tiểu Tịnh Trần cũng không để ý. Dù sao thì cô bé cũng không thích chơi trò này, bóc một cái kẹo nhét vào trong miệng, chống cằm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Thực lực ngang nhau rồi, niềm vui chơi bài mới có thể lan tỏa rộng rãi, chỉ có điều là tiền cược đều đã bị một mình em gái thắng sạch. Thế là, mọi người liền đổi thành dán giấy, em gái tỏ vẻ rất thích trò này. Thế là, trọng trách dán giấy to lớn bèn được giao cho cô bé. Cô bé cũng chơi rất vui vẻ.
Quan hệ giữa sáu thành viên âm hồn kia và đám người Cố Noãn hình như không được thân thiết lắm. Ngoài chuyện thỉnh thoảng nói với nhau dăm ba câu thì gần như bọn họ không giao tiếp gì với nhau.
Đúng chín giờ, trong toa tàu tắt đèn. Mấy đứa thu dọn đồ rồi ai về giường người đó ngủ. Cả lũ ngủ một mạch đến tận khi trời sáng, lần lượt đến nhà vệ sinh rửa mặt. Thầy Nghiêm bỏ tiền ra mua cơm hộp cho mọi người. Ăn uống no say xong, mọi người lại ngồi túm tụm lại, cùng nhau ăn quà vặt và nói chuyện phiếm.
Em gái là một con quỷ tham ăn, đây không phải là bí mật gì. Ngoại trừ một cái vali du lịch nhỏ xếp quần áo và đạo cụ, cô bé còn đeo thêm một cái balo, mở ra xem, bên trong toàn là đồ ăn. Em gái cũng không phải người keo kiệt, mọi người ăn cái gì đều chia cho cô bé cùng ăn thì dĩ nhiên cô bé cũng sẽ chia cho các bạn. Thế là, bầu không khí bên này vô cùng hòa thuận.
Tiểu Tịnh Trần không phải người nói nhiều. Mọi người nói chuyện phiếm cô bé chỉ ngồi nghe, dần dần sự chú ý lại chuyển ra phía bên ngoài cửa sổ.
Tán gẫu một hồi, Số Bảy tò mò ghé sát lại gần Tiểu Tịnh Trần: “Ngoài cửa sổ có gì đẹp vậy?”
Tiểu Tịnh Trần hé miệng cười, làm lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh: “Bởi vì chưa thấy bao giờ, cho nên mới tò mò.”
Số Bảy xoắn xuýt nhíu mày: “Cậu cũng đã mười lăm tuổi rồi, lẽ nào trước giờ chưa từng đi xa nhà?”
Tiểu Tịnh Trần ngẩn người, đáp: “Mình từng đi núi Đế Ngôi, trường quay phim, suối Long Nha, dãy núi Khoa Phụ... mình đã từng đi rất nhiều nơi rồi.”
Số Bảy trợn mắt: “Vậy sao cậu có thể chưa từng ngồi xe lửa bao giờ chứ!”
Mắt Tiểu Tịnh Trần trợn lên còn tròn hơn cả Số Bảy: “Mình và cha đều ngồi máy bay.”
Số Bảy: “...” Thật đúng là người lắm tiền gian ác mà!
Xe lửa đi hơi chậm, hai giờ rưỡi buổi chiều ngày hôm sau mới đến nhà ga Thượng Kinh. Bên ngoài nhà ga có xe của ban tổ chức cuộc thi cos đang đợi. Khách sạn đã được đặt sẵn rồi, chỉ cần đi thẳng tới rồi nhận phòng là được.
Đương nhiên, ban tổ chức không đủ khả năng để đặt khách sạn cao cấp cho người dự thi, chỉ là một chuỗi khách sạn bình thường mà thôi. Bảy phòng đôi, vừa đủ cho mười ba học sinh cộng thêm một giáo viên ở. Pudding rất vinh hạnh được ở cùng phòng với thầy Nghiêm. Tiểu Tịnh Trần và Cố Noãn ở cùng một phòng.
Cuộc thi ngày mai mới bắt đầu, mọi người vẫn còn thời gian một buổi chiều để hoạt động tự do. Nhưng để nghỉ ngơi lấy sức, đám người Cố Noãn đều không ra ngoài, mà ở lại trong khách sạn để nghỉ ngơi. Sáu thành viên âm hồn thuần túy là muốn ra ngoài du lịch ngắm cảnh, vì thế không biết đã sớm chạy đến chỗ nào mất rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người bắt đầu cuống quýt lên, rửa mặt xong liền kéo vali đạo cụ của mình chạy thẳng đến nơi thi đấu.
Nơi thi đấu diễn ra tại Viện bảo tàng Khoa học công nghệ Thượng Kinh. Đừng hỏi vì sao cuộc thi cos lại được tổ chức ở một nơi vừa nghiêm trang vừa lịch sự như vậy. Bởi vì ở đây mới đủ rộng, hơn nữa còn không phải thi đấu ngoài trời. Đại sảnh của Viện bảo tàng Khoa học công nghệ được phân ra thành rất nhiều ô nhỏ, mỗi đội tham gia đều sẽ có một gian hàng riêng.
Cuộc thi chia làm hai phần: Gian hàng triển lãm đại chúng và thi đấu chuyên nghiệp. Gian hàng triển lãm đại chúng chính là mỗi đội cử nhân vật cos tốt nhất của đội mình trình diễn ở đại sảnh, để thu hút ánh mắt của khán giả, lôi kéo người bỏ phiếu bầu chọn. Người đứng ở gian hàng trình diễn POSS chưa chắc đã là cosplayer xuất sắc nhất đội, nhưng chắc chắn phải là nhân vật được mọi người yêu mến nhất. Thi đấu chuyên nghiệp diễn ra vào buổi tối. Năm đội được khán giả bỏ phiếu nhiều nhất trong phần biểu diễn công chúng sẽ có được tư cách tiến lên đài T. Sau đó ban giám khảo chuyên nghiệp sau khi bình luận đánh giá sẽ chọn ra cosplayer xuất sắc nhất và màn cosplay thành công nhất!
Nhóm nhỏ của đám người Cố Noãn bình thường chỉ mới đến biểu diễn ở câu lạc bộ những người yêu thích cos của thành phố S. Đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia một trận thi đấu quy mô thế này, nhất định sẽ hồi hộp, nhưng lại cảm thấy hưng phấn nhiều hơn. Sau khi mọi người thương lượng xong, quyết định trước tiên sẽ để Pudding và Số Bảy biểu diễn ở gian hàng triển lãm.
Số Bảy là một bé gái dễ thương, nhưng lại có vóc dáng của một người phụ nữ trưởng thành, mặc hán phục lộng lẫy, chắc chắn là một cô gái cao quý chốn cung đình, trong nháy mắt có thể giết chết vô số trạch nam. Pudding mặc dù là một chàng trai, nhưng giống như Hương Linh nói, cậu ta có chút “ẻo lả”, đội mái tóc dài đen nhánh, trang điểm tinh xảo rồi mặc chiếc váy dài bằng lụa mỏng màu trắng tinh, lại bắt chước theo vẻ lạnh lùng cao quý mặt không cảm xúc của cô nàng Hương Linh - Tiên nữ thanh khiết trưởng môn của phái Cổ Mộ vừa mới ra lò.
Một cô gái cao quý chốn cung đình lộng lẫy với gương mặt bé gái dễ thương, thân hình phụ nữ trưởng thành. Một tiên nữ váy trắng xuất trần thoát tục, không nhiễm bụi trần. Hai người vừa đứng đó, trong nháy mắt liền bỏ xa những cosplayer hóa trang thành đủ mọi sắc thái, đang múa may quay cuồng, đủ các thể loại huyền ảo như khoa học viễn tưởng, huyền huyễn, kỳ huyễn xung quanh cả mấy con phố.
Nhất thời, gian hàng của Trường Trung học Phổ thông Số Bốn thành phố S liền sục sôi ngất trời. Các khán giả liên tục lui tới để chụp ảnh chung làm kỷ niệm. Dần dần, Cố Noãn cảm thấy không đúng.
“Tiêu rồi, thất sách quá.” Cố Noãn âm thầm ảo não: “Hương Linh, cậu thay cho Pudding đi.”
Hương Linh ngây người, Quả Quýt không hiểu gì liền hỏi: “Vì sao? Không phải Pudding biểu hiện rất tốt hay sao!”
“Cậu ấy biểu hiện rất tốt, nhưng các cậu không phát hiện ra những khán giả dừng lại ở gian hàng của bọn mình có vấn đề gì sao?” Cố Noãn cau mày buồn bã.
Mấy cô bé đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu. Tiểu Tịnh Trần gặm quả táo to đỏ thẫm, bất thình lình thốt ra một câu: “Tất cả khán giả đều là con trai.”