Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 231: Ông già noel là một thứ đáng yêu



Thượng Kinh là trung tâm kinh tế, trung tâm chính trị, trung tâm quân sự... của Hoa Hạ. Nhưng nói 80% người có quyền có thế có tiền ở Hoa Hạ đều tụ tập ở Thượng Kinh thì đa số trong 80% này sẽ luôn có mấy người hoặc mấy chục nhân vật tai to mặt lớn giậm chân một cái là có thể khiến cả vùng đất Đông Nam Á run rẩy. Mặc dù Bạch Hi Cảnh không sợ bọn họ, nhưng cũng không nhất thiết vô duyên vô cớ đắc tội với bọn họ. Dù sao thì ngoại trừ là ông vua không ngai của thành phố S ra, anh vẫn là một thương nhân, một người cha thương nhân cần kiếm tiền để nuông chiều con gái cưng.

Thế là, sau khi chọn đi chọn lại hết lần này đến lần khác, Bạch Hi Cảnh đã chọn tham gia một cuộc họp tư nhân nhỏ khiêm tốn. Mặc dù nói là một “cuộc họp nhỏ khiêm tốn”, nhưng tùy tiện lôi một người tham gia cuộc họp ra cũng đủ để chơi cho tên nhà giàu cậy thế nào đó đến tàn phế.

Bạch Hi Cảnh đi tham gia yến tiệc, Đại Sơn và Tiểu Sơn dĩ nhiên cũng phải đi theo. Bạch Hi Cảnh không yên tâm để một mình Tiểu Tịnh Trần ở lại khách sạn, bèn nghĩ có nên đưa cô bé đi cùng hay không. Những khách quý được mời đến hội nghị lần này đều đã được sàng lọc rất kỹ càng, cho dù là nhân phẩm, tính cách hay là phong thái đều thuộc loại nổi bật, không cần phải lo lắng sẽ xuất hiện những tình tiết đánh ghen, tranh giành tình nhân máu chó như là lăng mạ, sỉ nhục, các loại chèn ép, châm chọc, cười nhạo giữa đám phụ nữ.

Bạch Hi Cảnh cảm thấy, con gái đã trưởng thành rồi, nhưng thử tiếp xúc với xã hội thượng lưu một chút, nếu như không thích ứng được thì lại đổi cũng không muộn.

Đáng tiếc, bàn tính như ý của anh còn chưa tính được rõ ràng thì đã có người tìm đến cửa giải quyết chuyện điểm đến của em gái rồi.

Ngày 25 tháng 12 là Giáng Sinh, đây chắc chắn là một trong những ngày lễ mà người trẻ tuổi yêu thích nhất. Trời còn chưa tối, đám người Cố Noãn đã tìm đến nhà, hơn nữa trên tay còn cầm theo một bộ trang phục ông già Noel đáng yêu màu đỏ viền trắng.

Đạt được danh hiệu quán quân ở trận đấu cosplay, tiền thưởng rất hậu hĩnh. Mấy người bọn chúng thương lượng một chút, cảm thấy vui một mình không bằng mọi người cùng vui. Dù sao thì thành viên nhóm bọn họ cũng ít, mọi người tụ lại với nhau là vì hứng thú chứ không phải là vì tiền. Cho nên sau khi đã để lại đủ chi phí hoạt động chống đỡ cho tới khi tốt nghiệp, cả đám bèn dùng tất cả số tiền còn lại để mua những món quà bé nhỏ, chuẩn bị tối Giáng Sinh đi phân phát cho những người đi đường.

Không thể không nói, giác ngộ của mấy đứa nhỏ này quả thật là rất cao, khiến cho ánh mắt của Bạch Hi Cảnh cũng phải ngượng ngùng mà hơi liếc sang chỗ khác hai giây!

Bạch Hi Cảnh trước giờ đều không phản đối em gái đi ra ngoài chơi với bạn bè của mình, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.

Thay xong lễ phục dự hội nghị, Bạch Hi Cảnh tạm biệt mấy cô bé, cậu bé đang khá là thận trọng, dè dặt trước mặt anh, sau khi hôn nhẹ một cái lên trán em gái, bèn dẫn Đại Sơn và Tiểu Sơn đi mất. Cha Ngốc vừa đi khỏi, không khí trong phòng lập tức thoải mái hơn rất nhiều. Quả Quýt, Số Bảy và Cố Noãn trực tiếp nhào về phía Tiểu Tịnh Trần, vô cùng ăn ý lột áo khoác của cô bé, sau đó mặc cho cô bé bộ quần áo ông già Noel đáng yêu bằng lông mềm như nhung.

Để làm nổi bật dáng người tròn trịa phúc hậu của ông già Noel, bên trong bộ trang phục ông già Noel màu đỏ tươi đã nhét không ít bông. Tiểu Tịnh Trần ngay lập tức từ một em gái mềm mại đáng yêu ngốc nghếch biến thành một nhóc mập nhìn thế nào cũng thấy dài rộng bằng nhau, trên mặt còn dán chòm râu giả màu trắng, tóc dài được búi lên giấu trong mũ. Một ông già Noel mini trắng trẻo, mập mạp mới ra lò, mùi thơm phức lan tỏa khắp bốn phía.

Nhìn bộ dạng của Tiểu Tịnh Trần, Pudding cười đến nỗi điên cuồng đập tay xuống mặt đất: “Ôi mẹ ơi, Tịnh Trần à, cậu đúng là quá ác, quá ác rồi áu áu áu!”

Tiểu Tịnh Trần phồng má tức giận, trừng đôi mắt to tròn xoe, trông giống như một con ếch xanh đáng yêu mặc hỉ phục, thuận tay nhặt một túi quà nhằm đầu Pudding mà ném tới, dọa cho cậu ta oa oa kêu gào một trận.

Cười đùa ầm ĩ một hồi, sau khi mọi người đều đã hóa trang xong, liền tự vác túi quà của mình dắt nhau rời khỏi.

Mấy người bọn họ đã quyết định xong địa điểm từ trước rồi. Nơi được chọn để phát quà là một quảng trường phồn hoa, náo nhiệt nhất ở Thượng Kinh. Ở đây có sạp hàng vỉa hè đồng giá hai tệ tùy chọn, cũng có các loại xa xỉ phẩm trang sức tiền vạn, các món ngon phổ biến năm tệ một bát, cũng có các món ngon đặc sản khiến người khác nghe tên mà tìm đến. Có nhà nghỉ nhỏ ba mươi tệ một đêm, cũng có những khách sạn cao cấp một đêm mấy ngàn tệ. Có các quán bia ven đường, cũng có những câu lạc bộ cao cấp mà không phải hội viên thì không thể vào. Tóm lại, nơi đây chính là hình ảnh thu nhỏ của cuộc sống ở Thượng Kinh, khoảng cách giàu nghèo mở rộng, kéo dài vô tận.

Để không phát trùng quà, Cố Noãn lấy ra tấm bản đồ đã chuẩn bị sẵn rồi phân chia khu vực, mỗi người một khu vực, cố gắng hết sức để không trùng lặp. Để chăm sóc cho cô bé mù đường cấp độ cao thế kỷ Tiểu Tịnh Trần, Cố Noãn dùng từ ngữ rất sâu sắc dặn dò cô bé: “Cậu hãy đứng yên ở đây phát quà nhé, đừng có chạy lung tung, sau khi phát xong quà thì chúng mình sẽ đến tìm cậu. Cậu có cầm điện thoại theo chưa?... Tốt lắm, duy trì chế độ mở máy nhé, nếu chúng mình không tìm được người thì sẽ gọi điện thoại cho cậu... Nếu như có người dám ức hiếp cậu thì không cần khách khí, chỉ cần không đánh chết, thì cậu muốn đánh thế nào tùy ý cậu, đã nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu một cái thật mạnh, dáng vẻ thành thật thuần khiết thật là giống một ông già Noel chưa qua thời gian học nghề.

Giáng Sinh là Tết của người phương Tây, nhưng ở phương Đông cũng rất được yêu thích. Sau khi màn đêm buông xuống, trên các con đường dần trở nên nhộn nhịp, đặc biệt là khu phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt nhất thành phố này. Người đi qua đi lại chật ních chen chúc, cọ xát vào nhau, nối liền không dứt. Hơn nữa tuyệt đại đa số đều là những cặp tình nhân đi chơi với nhau. Cũng có không ít các cặp vợ chồng trẻ dẫn con nhỏ đi chơi. Những đứa trẻ bị bầu không khí náo nhiệt ảnh hưởng, đứa nào đứa nấy đều tỏ ra rất vui vẻ, mừng rỡ.

Tiểu Tịnh Trần một tay kéo túi quà, một tay lấy món quà nhỏ bên trong ra tặng ngẫu nhiên cho người đi đường, mặc dù lúm đồng tiền trên khóe miệng đã bị chòm râu trắng che mất, nhưng cặp mắt, đôi lông mày cong cong thành hình trăng khuyết vẫn rất thân thiết và động lòng người. Trên người cô bé có một loại khí chất thuần khiết bẩm sinh, không những thu hút ánh mắt của những người qua đường mà còn lấy được sự yêu quý của đám trẻ con hồn nhiên ngây thơ.

“Ông già Noel ơi, cháu còn muốn nữa, cháu còn muốn nữa.” Có một bạn nhỏ tầm bốn năm tuổi nhận được một món quà còn chưa thỏa mãn, quấn lấy Tiểu Tịnh Trần không buông. Tiểu Tịnh Trần không để bụng, tiện tay lại đưa cho cậu bé một hộp quà nữa. Cậu bé kia mỗi tay cầm một món quà, cười tươi như hoa: “Cảm ơn ông già Noel!”

Phát hiện ra mỗi người không chỉ có thể lấy một món quà, nên rất nhiều bạn nhỏ đều giãy khỏi vòng tay của cha mẹ chạy tới đứng bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, kéo vạt áo và ống quần của cô bé, líu ríu ầm ĩ không ngừng: “Ông già Noel ơi, cháu cũng muốn, cháu cũng muốn, cho cháu thêm một hộp nữa đi mà!”

Có đứa trẻ tuổi còn quá nhỏ không tranh được với những đứa lớn hơn, liền dứt khoát đặt mông ngồi dưới đất, ôm lấy cái chân bị nhét đầy bông, trông còn to hơn cả chân voi của Tiểu Tịnh Trần, cầu được vuốt ve, cầu an ủi, cầu khen thưởng, cầu phát quà. Tính khí của Tiểu Tịnh Trần rất tốt, tiếp tục phát từng hộp từng hộp quà một, ai đến cũng không từ chối. Những bạn nhỏ lấy được quà hoặc chạy trở về bên cạnh cha mẹ khoe khoang, hoặc là bóc quà ngay tại chỗ ganh đua lẫn nhau.

Những người đi đường nhìn một đám trẻ ngây thơ hồn nhiên và ông già Noel mini trông có vẻ cũng không lớn hơn bọn trẻ bao nhiêu, đều không nhịn được mà ngầm nở nụ cười. Có vài người trẻ ham chơi cũng chạy đến góp vui: “Ông già Noel, quà của anh/chị đâu?”

Tiểu Tịnh Trần lập tức tặng cho mỗi người một món quà, bộ dạng hào phóng dứt khoát đó khiến những người đòi quà đều cảm thấy ngượng ngùng, sau khi nhận được quà bèn tặng cho đứa trẻ đang bám dính bên cạnh mình. Mãi cho đến khi đã phát hết, Tiểu Tịnh Trần dốc ngược túi quà trống không cho các bạn nhỏ xem. Những bạn nhỏ không nhận được thêm quà liền mếu máo, tủi thân chạy về bên cạnh cha mẹ cầu được vuốt ve, cầu an ủi, cầu khen thưởng, cầu được tặng quà.

Tiểu Tịnh Trần vui vẻ mỉm cười, gấp túi quà lại, chuẩn bị đến bậc thang bên đường ngồi đợi đám người Cố Noãn. Nhưng cô bé vừa động mới phát hiện trên chân mình còn đang treo một đứa trẻ. Thôi được rồi, chiếc quần này được nhét quá nhiều bông, cho nên đã ảnh hưởng đến thần kinh cảm giác của em gái. Cô bé thế mà không phát hiện ra kẻ đang im lặng chờ đợi không tiếng động này. Tiểu Tịnh Trần cúi đầu, bạn nhỏ ngẩng đầu lên, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, yên lặng nhìn nhau, nghẹn họng.

Cậu nhóc nhiều lắm cũng mới chỉ ba bốn tuổi. Cậu bé gắt gao nhìn túi quà đã trống rỗng trên tay Tiểu Tịnh Trần, cái miệng nhỏ mếu máo, từng giọt từng giọt nước mắt to nặng lập tức trào ra khỏi vành mắt, chảy dọc theo gương mặt bánh bao trắng trẻo. Cậu bé nghẹn ngào lẩm bẩm: “Em cũng muốn có quà!”

Tiểu Tịnh Trần: “...”

Trước giờ chỉ có bản thân mình khóc đến nỗi khiến người khác luống cuống tay chân, cuối cùng em gái cũng được lĩnh hội cảm giác xót ruột, tay chân luống cuống rồi.

Tiểu Tịnh Trần khom lưng ôm đứa trẻ, nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy cha mẹ của đứa bé. Em gái rầu rĩ nhíu mày, cẩn thận dùng ống tay áo lau sạch nước mắt trên mặt của đứa trẻ, giọng nói dịu dàng mang theo sự ngọt ngào: “Đừng khóc, ông già Noel mua quà cho em nhé!”

Đứa trẻ lập tức ngẩn người, đến khóc cũng quên mất. Bắt đầu từ lúc phân phát quà, Tiểu Tịnh Trần luôn không mở miệng nói câu nào, bất kể là ai đòi quà thì cô bé trực tiếp đưa cho là được. Hện tại cô bé vừa mở miệng, liền dọa cho đứa trẻ vốn nhận định “ông già Noel là một ông lão” sợ hết vía. Giọng nói mềm mại, dịu dàng như thế này rõ ràng là một em gái mềm mại... à, không đúng, là một chị gái mềm mại!

Thế là, cậu nhóc liền lắc lư cái đầu đã bị chị gái Noel nổ cho choáng váng, theo Tiểu Tịnh Trần đi mua quà.

Tiểu Tịnh Trần không biết đường, đây là chuyện bình thường. Cô bé cũng chưa từng đến con đường này. Thế là, cô bé liền tùy ý đi vào một cửa hàng rất sáng sủa, bày rất nhiều đồ chơi. Vừa vào đến cửa, nhân viên bán hàng lập tức tiến lên nghênh đón, thái độ phải nói là vô cùng nhiệt tình: “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

Tiểu Tịnh Trần vỗ đứa trẻ đang ôm lấy cổ mình: “Em thích cái gì?”

Cậu nhóc lập tức sáng mắt lên, bàn tay mũm mĩm chỉ về một phía: “Em muốn cái đó.”

Nhìn theo hướng chỉ của cậu nhóc, nhân viên bán hàng lập tức cười như hoa nở, vội vàng lấy hàng trưng bày ra: “Đây là mô hình ô tô tự động điều khiển từ xa mới nhất. Thiết bị điều khiển từ xa của nó hoàn toàn được mô phỏng theo xe thật, có thể dễ dàng làm được những động tác có độ khó cao như là lướt, vòng về...”

Lời giới thiệu của nhân viên bán hàng, em gái có nghe nhưng không hiểu. Cô bé liền hỏi cậu nhóc một câu: “Em thích cái này sao?”

Cậu nhóc vội vàng gật đầu, nhìn Tiểu Tịnh Trần với ánh mắt khao khát. Ông già Noel Tiểu Tịnh Trần dứt khoát thỏa mãn nguyện vọng của đứa trẻ này: “Được, vậy thì mua cái này.”

“Không vấn đề gì, tôi giúp ngài đóng gói.” Bước chân của nhân viên bán hàng nhảy nhót tung tăng như muốn bay lên, tay chân lanh lẹ gói món quà lại, hướng dẫn Tiểu Tịnh Trần đến quầy thu tiền, nụ cười của cô xinh đẹp, ngọt ngào, mang theo một chút lo sợ, căng thẳng khó có thể phát hiện ra: “Tổng cộng là tám mươi nghìn tám ngàn tám trăm tám mươi tám tệ, cảm ơn đã chiếu cố!”

Tiểu Tịnh Trần mắt không thèm chớp, lôi thẻ tín dụng ra, quẹt thẻ, thanh toán, rồi đi mất. Nhân viên phục vụ vẫy khăn tay tung hoa đưa tiễn.

Ra khỏi cửa hàng đồ chơi, Tiểu Tịnh Trần nhìn đứa trẻ đang ôm chặt lấy chiếc xe mô hình, cả khuôn mặt đều tỏ ra vô cùng say mê thích thú: “Người nhà em đâu? Ông già Noel đưa em đi tìm!”

Cậu nhóc lập tức gật đầu như gà mổ thóc, chỉ về phía con phố ở xa xa, ánh đèn bảy sắc cầu vồng lập lòe: “Ở bên đó.”

Tiểu Tịnh Trần quả quyết ôm đứa trẻ lên đi vào con đường nhỏ yên tĩnh đó. Bởi vì từ nhỏ đã được Cha Ngốc bao bọc rất kỹ, cô bé đã từng trải qua bắt cóc, trải qua súng bắn, trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết, nhưng chưa từng thực sự nhìn thấy mặt đen tối của xã hội này.

Cô bé không biết, trên thế giới này có một nơi gọi là “quán bar”!

Cô bé không biết, trong quán bar có một loại người gọi là “cao thủ tình trường”!

Cô bé không biết, việc đám cao thủ tình trường thích làm nhất chính là “săn người đẹp”!