Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 235: Dám đánh cuợc hay không



Ước mơ duy nhất từ nhỏ đến lớn của Tiểu Tịnh Trần chính là có thể cạo đầu đi tu, ngồi dưới tọa của Phật Tổ chuyên tâm tu hành. Với tuệ căn của cô bé, rất có hy vọng sẽ trở thành một vị cao tăng đắc đạo, thậm chí có thể tiếp quản vị trí của phương trượng sư phụ, trở thành trụ trì mới của chùa Bồ Đề.

Thế nhưng, mười năm trước, do sự hãm hại ấu trĩ của Bạch Lạc Thần, cô bé đã phạm phải huân giới*. Ba năm trước, một quả bom làm nổ tung cả một hồ cá, cô bé đã phạm sát giới. Còn hôm nay, trong một tình huống không hiểu ra làm sao, cô bé đã uống Bloody mary, phạm phải tửu giới. Bốn đại giới luật của Phật gia, ngoại trừ sắc giới, xem như là cô bé đã phạm hết rồi. Cứ như vậy, cô bé làm sao có thể xuất gia được nữa, làm sao thành Phật được nữa. Đây quả thực là vạn kiếp bất phục!

* Huân giới: cấm ăn mặn.

Bạch Hi Cảnh lấy tay che trán, vừa không biết phải làm sao vừa cảm thấy buồn cười. Nhưng anh biết, hiện tại bản thân tuyệt đối không được cười, nếu không con gái nhất định sẽ giận anh. Ổn định lại tâm trạng, Bạch Hi Cảnh dịu dàng cất tiếng khuyên nhủ: “Tịnh Trần, ba đã nói với con rất nhiều lần rồi. Con đã không còn là hòa thượng nữa, nên không cần phải tuân thủ những thanh quy giới luật đó. Hơn nữa, cho dù con không phá giới, thì con cũng không thể làm hòa thượng được. Con quên rồi sao, con là con gái, lẽ nào con muốn xuất gia làm ni cô?”

Tiểu Tịnh Trần theo bản năng lắc đầu, ni cô cái gì chứ, cô bé trước giờ đều chưa từng nghĩ tới, cho dù thân ở nơi nào, tấm lòng hướng về Phật Tổ của cô bé vẫn luôn thuần khiết và thành tín. Cô bé muốn quay về chùa, là vì ở đó có sư phụ quan trọng với cô bé nhất, có các sư huynh yêu thương cô bé nhất, có các sư điệt đáng yêu nhất. Đã nhiều năm như vậy, cô bé vẫn luôn lặng lẽ chờ đợi đến lúc mình đủ mười tám tuổi, đủ trưởng thành. Thế nhưng, tuổi mười tám thì ngày càng đến gần, còn cô bé thì lại ngày càng cách xa Phật Tổ, hu hu!!

“Nhưng mà, con đã phá nhiều giới như vậy, Phật Tổ thật sự sẽ không tức giận sao?” Tiểu Tịnh Trần lo sợ bất an ấp úng nói.

“Đương nhiên là không rồi.” Bạch Hi Cảnh quả quyết tẩy não cho cô bé: “Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ ở trong tâm. Chỉ cần trong lòng con có Phật, như vậy là đủ rồi.”

“Thật ạ?” Tội nghiệp.

“Thật!” Chắc như đinh đóng cột.

“Dạ, lời ba nói luôn luôn đúng.” Nghiêm túc.

“Ngoan!” Tung hoa reo hò!

“Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ ở trong tâm” là câu nói mà Phật sống Tế Công truyền lại, nhưng người đời chỉ biết đến hai câu này, chứ không biết thực ra phần sau còn có hai câu nữa mới là quan trọng nhất. Đương nhiên, Bạch Hi Cảnh biết rõ, nhưng anh tuyệt đối sẽ không nói và cũng không thể nói cho Tiểu Tịnh Trần biết.

“Rượu thịt qua đường ruột, Phật Tổ ở trong tâm. Thế nhân nếu học ta, bỏ Phật đi theo ma!”

Con đường làm hòa thượng của Tiểu Tịnh Trần xem như là bị hủy diệt triệt để rồi.

Cúp điện thoại, Tiểu Tịnh Trần ngơ ngẩn nhìn bức tường trắng như tuyết mà ngây ngốc, từng giọt nước mắt lớn lặng lẽ tràn ra khỏi hốc mắt, tí tách rơi xuống theo gương mặt trắng nõn nà. Cô bé đột nhiên cảm thấy mất đi mục tiêu phấn đấu, đời người vậy mà lại chẳng còn ý nghĩa gì.

Chị Thất từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm mặc không nói gì nhìn cô bé gọi điện thoại. Giờ đây thấy cô bé im lặng khóc lóc, chị Thất bất giác đưa tay lên day ngực, một cảm giác chua xót không diễn tả thành lời được dâng lên trong lồng ngực, đè nén đến mức khiến cho người ta khó chịu. Chị Thất biết, bản thân phải nói gì đó. Suy cho cùng, thứ rượu đó là do người trong quán rượu của chị ta đưa cho em gái uống.

Đương nhiên, khuyên giải an ủi người khác không phải sở trường của chị Thất. Người cần chị ta đích thân khuyên giải an ủi đoán chừng còn chưa ra đời. Suy nghĩ một lát, Chị Thất không giỏi khuyên can, an ủi người khác quyết định đổi hướng thành trình bày luận điểm của bản thân. Thế là, chị ta ho nhẹ một tiếng, nói: “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Tịnh Trần sững sờ quay đầu, hai mắt ngấn lệ mịt mờ nhìn chị Thất, rồi mới chậm rì ngẩng đầu lau nước mắt, lẩm bẩm: “Mười lăm tuổi.”

Chị Thất rút một tờ khăn giấy trên bàn trà, ngón tay nâng cằm cô bé lên, tỉ mỉ giúp cô bé lau nước mắt, nói bằng giọng sâu xa: “Em đã mười lăm tuổi rồi, không phải là năm tuổi, đừng có vừa gặp phải chuyện gì khó khăn liền khóc lóc như thế. Khóc nhiều rồi nước mắt sẽ không còn giá trị nữa.”

Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn hơi ngẩng đầu, để mặc chị Thất giúp mình lau sạch vết nước mắt trên mặt, nghe thấy vậy liền nghi hoặc hỏi lại: “Nước mắt có thể bán lấy tiền ư?”

Chị Thất: “...” Chị ta bỗng nhiên rất muốn đánh người!

Kiềm chế dục vọng muốn véo khuôn mặt bánh bao trắng nõn trước mặt đang rục rịch trỗi dậy của bản thân, chị Thất tiếp tục nói sâu xa: “Lúc nhỏ gặp phải phiền phức không giải quyết được thì tìm ba là chuyện bình thường. Nhưng em đã lớn thế này rồi, sao có thể cứ có chuyện là lại đi tìm ba được. Quá trẻ con rồi! Em cứ như vậy thì mãi mãi không thể lớn được. Hơn nữa, ba mẹ có cuộc sống của ba mẹ. Bọn họ không thể ở bên cạnh em mãi mãi, rồi sẽ có một ngày, em phải rời xa họ. Đến lúc đó, em sẽ làm thế nào?”

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to đã được nước mắt gột rửa trở nên trong suốt, tiếp tục nghi hoặc hỏi: “Tại sao em phải rời xa ba mình? Em đã không thể xuất gia làm hòa thượng nữa rồi, đương nhiên sẽ ở bên cạnh ba suốt đời, tại sao phải rời xa chứ?”

Chị Thất: “...” Hòa thượng gì đó, chắc chắn là chị ta nghe lầm rồi!

Thấy nét mặt của chị Thất hơi cứng ngắc, lại không lập tức trả lời câu hỏi của mình, Tiểu Tịnh Trần tiếp tục kiên trì hỏi: “Tại sao có chuyện tìm ba lại là trẻ con, không thể lớn nổi? Lúc em xuống núi, sư phụ có nói: ‘Có chuyện gì thì hãy tìm ba’. Ba em cũng nói: ‘Có chuyện gì thì hãy tìm ba, nếu như không tìm được ba thì tìm anh’. Lời ba em nói luôn luôn đúng, cho nên, chị nói sai rồi.”

Chị Thất: “...” Cái suy luận logic thần sầu này rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Nhìn thấy ánh mắt đờ đẫn của chị Thất, Tiểu Tịnh Trần xòe bàn tay quơ quơ trước mặt chị ta: “Chị bị sao thế?”

Chị Thất có chút nản lòng ngã ngồi xuống ghế sofa, xoắn xuýt nói: “Sao em có thể sống cả đời bên ba em được? Sau này em còn phải lấy chồng sinh con nữa. Em sẽ cùng với người em yêu xây lên một gia đình nhỏ của riêng mình. Em sẽ có cuộc sống của riêng mình.”

Tiểu Tịnh Trần mờ mịt, lấy chồng sinh con cái gì, từ trước đến nay đều không nằm trong nhận thức cuộc sống thông thường của cô bé. Cô bé luôn cho rằng mình phải quay về chùa Bồ Đề, cho nên trước giờ chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hôm nay, xác định bản thân có lẽ thật sự không quay về được nữa, mà vấn đề này lại được đưa ra đúng lúc, Tiểu Tịnh Trần lập tức choáng váng. Lần này cô bé suy nghĩ rất lâu, rồi mới nói như đinh đóng cột: “Nơi nào có ba, nơi đấy chính là nhà của em. Ở cùng với ba, chính là cuộc sống của em.”

Chị Thất bất lực che chán, đóa hoa khác người cố chấp này rốt cuộc đã lớn lên như thế nào vậy? Chị ta biết trên thế giới này có một hiện tượng được gọi là phức cảm Ơ – đíp*. Hôm nay đã được tận mắt chứng kiến cái gì gọi là phức cảm Electra*. Yêu cha thì yêu cha, nhưng yêu đến mức độ này thì chị ta cũng là lần đầu tiên được thấy. Chị Thất một tay chống má, con ngươi đảo một vòng, thở dài nói: “Em nghĩ như vậy kỳ thực không có sai, thế nhưng, ba em có nghĩ như vậy không? Ba em nuôi em đến như này là đã làm tròn trách nhiệm của một người cha rồi. Nói không chừng ông ấy muốn sống thế giới chỉ có hai người với mẹ em đó.”

* Phức cảm Ơ- đíp và electra: tình cảm yêu mẹ hoặc cha khác giới của mình.

Tiểu Tịnh Trần trợn mắt: “Em không có mẹ.”

Khóe mắt chị Thất khẽ giật. Một cô con gái trong gia đình đơn thân sẽ có phức cảm Electra rất nghiêm trọng. Sao chị ta lại có cảm giác gặp phải thập diện mai phục, giăng đầy nguy hiểm vậy chứ?

“Ba em vì em mà sống độc thân đến tận bây giờ, em cũng nên nghĩ cho ba mình một chút. Đời sống tình cảm của ba em cũng cần có người đến lấp đầy chỗ trống chứ.”

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người: “Là ý gì ạ?”

“Có nghĩa là em đã ngăn cản đường tình duyên của ba mình. Ba em cần một cô gái biết nóng biết lạnh ở bên cạnh.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức phồng má, tức giận: “Chị nói bừa.”

Mắt thấy em gái luôn ngốc ngốc ngẩn ngơ bị mình làm kích động đến mức bộc phát tính cách thật, chị Thất lập tức trở nên hưng phấn. Một tay chị Thất ấn vai Tiểu Tịnh Trần xuống, nghiêm túc nói: “Không thì chúng ta đánh cuợc đi, chị sẽ tìm một cô gái đi thăm dò thử xem, để xem phản ứng của ba em thế nào, được chứ?”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, không hiểu: “Vì sao ạ?”

Không từ chối chính là chuyện tốt, chị Thất cười híp mắt nói: “Dĩ nhiên là để xem trong lòng ba em, rốt cuộc là con gái quan trọng hay phụ nữ quan trọng. Nếu như chị thắng, em phải ở bên chị một tuần, chị sẽ dẫn em dạo một vòng Thượng Kinh. Nếu như em thắng, chị sẽ bao ăn bao ở bao chơi, cho em chơi thỏa thích ở Thượng Kinh luôn, thế nào? Bất luận kết quả thế nào, em cũng không thiệt nhé!”

Kết quả cái gì, chị Thất căn bản không để ý. Từ trước đến nay chị ta cũng không phải người tốt đẹp lương thiện gì, cho dù là người hay đồ vật, thấy vừa ý thì sẽ nghĩ cách giành bằng được. Trước giờ chị ta chỉ làm nữ vương, không có chút hứng thú nào với nghề kỵ sĩ. Còn về việc cố ý cử phụ nữ đi dụ dỗ Bạch Hi Cảnh có được tính là hèn hạ vô sỉ hay không, cố ý đánh cuợc để giữ chân Tiểu Tịnh Trần có phải nham hiểm xảo trá hay không, những điều này căn bản không nằm trong phạm vi mà chị ta cần suy nghĩ. Thứ chị ta cần chỉ là kết quả, quá trình không quan trọng một chút nào. Không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích chính là phương châm của chị ta.

Quang minh lỗi lạc cái gì, cái đó để giành cho người chết đi!

Mắt chị Thất lóe lên tia tăm tối. Chị ta chỉ cần một lý do quang minh chính đại để buộc em gái ở bên cạnh mình, trong vòng một tuần, cũng đủ để chị ta được chơi đùa thoải mái rồi. Mặc dù bản thân bị cong, nhưng sự hứng thú của chị Thất đối với nữ giới nhiều nhất cũng không quá một tuần. Bởi vì cho dù những cô gái kia lúc đầu có khác người thế nào, có lập dị đến đâu, thì thứ họ muốn cũng đều giống nhau.

Chị Thất thừa nhận, khi Tiểu Tịnh Trần cởi bỏ trang phục ông già Noel, chị ta đã bị mê hoặc rồi. Điểm hấp dẫn chị ta lúc ban đầu là đôi mắt trong suốt nhìn thấy đáy của Tiểu Tịnh Trần, sau đó mới là khí chất sạch sẽ thanh khiết khác người của cô bé. Chị Thất từ trước đến nay không hề bạc đãi bản thân, thứ đã yêu thích nhất định phải nghĩ cách giành bằng được.

Đương nhiên, dùng bạo lực cướp đoạt là thủ đoạn của bọn lưu manh thổ phỉ. Chị ta chỉ thích làm cho đối phương cam tâm tình nguyện, tự động tự chủ ở bên cạnh mình.

Chị Thất thản nhiên nhấp một hớp rượu “khi tỉnh mộng”, chờ đợi câu trả lời của Tiểu Tịnh Trần. Câu trả lời này, hầu như chẳng có gì phải lo lắng, vì theo lẽ thường thì khi bị nói khích như vậy, người bình thường đều sẽ bằng lòng đánh cuợc. Suy cho cùng, bất kể thắng hay thua, bản thân đều không phải chịu thiệt, hơn nữa chỉ với một câu nói, có thể ăn chơi miễn phí thoải mái ở Thượng Kinh, sao mà không chịu chứ!

Thế nhưng, em gái là người bình thường sao? Cô bé sẽ hiền lành thuần khiết làm theo lẽ thường ư? Thật quá ngây thơ rồi!

Trong ánh mắt nhất định phải có được của chị Thất, Tiểu Tịnh Trần quả quyết lắc đầu: “Không muốn.”

Chị Thất lập tức cứng đờ, nhất thời chưa kịp phản ứng lại: “Cái gì?”

Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh nhìn vào mắt của chị Thất, nói: “Em không đánh cuợc với chị.”

Ánh mắt chị Thất lóe lên, liếc xéo, cười: “Em không có lòng tin với ba mình sao?” Đoán rằng lời khích tướng chưa đủ nên chị ta còn định khích thêm, khích tướng khích tướng, phải “khích” cho bằng được.

“Không, em không có lòng tin với chị.” Vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần rất nghiêm túc.

Bàn tay đang chống lên lưng ghế sofa trượt xuống, chị Thất suýt chút nữa thì té ngã: “Cái gì?”

“Tại sao em phải vì một câu nói của chị mà đem ba em ra đánh cuợc. Mặc kệ điều chị nói là đúng hay sai, đó đều là lời chị nói, ba em chưa từng nói vậy. Em với chị lại không thân quen, tại sao em phải nghi ngờ ba vì lời chị nói. Người như chị thật khó hiểu!”

Chị Thất kinh ngạc trợn tròn hai mắt, ngây người nhìn ánh mắt kiên định của Tiểu Tịnh Trần. Đáy mắt trong suốt sáng long lanh yên ả không gợn sóng như hồ nước giữa núi rừng bao la, nhưng lại khiến cho người ta không tự chủ được mà rơi sâu vào trong đó, không cách nào thoát ra được. Chị Thất ngây người một hồi lâu. Không biết đã nghĩ thông suốt được gì, chị ta chậm rãi lấy tay che mặt, vai rung rung, tần suất rung càng ngày càng mạnh. Cuối cùng, chị ta đột nhiên không nhịn được mà cất tiếng cười lớn.