Cẩu Thư dùng nước mắt gạt chiến sĩ nhỏ trực ban đi. Trong phòng trực ban trống rỗng không có lấy một người, Tiểu Tịnh Trần lén chuồn vào trong, sau đó trực tiếp bổ nhào về phía chiếc điện thoại trên bàn, cầm ống nghe lên, ngón tay định bấm nút, nhưng lại dừng giữa không trung.
Cô bé theo bản năng muốn gọi cho cha để tìm kiếm sự trợ giúp, nhưng vào thời khắc mấu chốt, cô bé đột nhiên lại nhớ ra, bây giờ mới là ba giờ sáng, chắc là cha vẫn còn đang ngủ, làm phiền cha ngủ thì không tốt chút nào... Thế là, bàn tay nhỏ dứt khoát chuyển hướng, bấm một dãy số khác!!
Chuông reo bảy lần mới kết nối được, có thể thấy được là đối phương ngủ say như thế nào.
“Alo?” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam hơi khàn khàn, sự ngái ngủ trong giọng nói kia nồng đậm đến mức khiến cho Tiểu Tịnh Trần cũng cảm thấy buồn ngủ theo.
“... Tịnh Trần??” Chỉ dựa vào hai từ đã có thể nghe ra đối phương là ai, có thể thấy ông chú đã lừa gạt Tiểu Tịnh Trần vào quân đội này thật sự rất có lòng với cô bé. Anh ta trở mình ngồi dậy, bật đèn lên, xoa mi tâm mệt mỏi, cười nói: “Nửa đêm nửa hôm, làm sao thế?”
“Chú ơi, chú có biết ngọn đồi 311 ở đâu không?” Tiểu Tịnh Trần trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.
Ông chú kia hơi sửng sốt, rồi chợt hiểu ra: “Ngọn đồi 311 à... Chú biết.” Rồi lại chuyển đề tài, giả vờ như rất khó xử: “Ai yo, nhưng mà hạng mục kiểm tra huấn luyện của các cháu, chú không thể nói cho cháu biết được, phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Tịnh Trần ngơ ngác: “Tại sao lại không thể nói cho cháu biết?”
“Nếu chú nói cho cháu biết, thì không phải cháu đã ăn gian rồi sao, phương pháp này không công bằng với những chiến sĩ khác!!” Lời nói này nghe có vẻ như đang dạy dỗ cô bé, nhưng ý cười nồng đậm trong giọng nói của ông chú nọ đã hoàn toàn bán đứng tâm lý đùa giỡn của anh ta.
Chớp đôi mắt to, Tiểu Tịnh Trần phồng mang trợn má, nói rất hùng hồn: “Ba nói quan hệ cũng là một loại thực lực.”
Ông chú nọ: “...”
Anh ta buồn cười, hai bả vai run rẩy như bệnh nhân mắc chứng Parkinson. Không dễ dàng gì mới cười đủ, anh ta nín cười, nói: “Vậy đi, chú thật sự không thể nói cho cháu vị trí chính xác của ngọn đồi 311, có điều chú có thể cho cháu một gợi ý nho nhỏ, ‘ngọn đồi 311’ chỉ là một tên gọi mà thôi!”
Nói “chúc chú ngủ ngon” xong liền dứt khoát cúp điện thoại. Ông chú trong xó nào đó nhìn điện thoại chỉ còn lại những tiếng tút tút, khuôn mặt rầu rĩ, xoắn xuýt!
Sao nhanh như vậy đã cúp máy rồi, thật là quá không có lương tâm!
Đồng chí chú nọ vuốt cái cằm không có mấy cọng râu, con ngươi đảo một vòng, vui vẻ cười đến mức mặt mày cong cong, truy tìm số điện thoại vừa gọi đến, gọi lại...
Tiểu Tịnh Trần cúp điện thoại xong, quả quyết chuẩn bị rời khỏi phòng trực ban, kết quả vừa đi tới cửa thì điện thoại trên bàn đột nhiên lại reo lên. Tiếng “ding ding” vang lên khiến cô bé giật nảy người, đồng thời, cũng khiến cho Nhạc Tinh vẫn còn nhớ chiến sĩ nhỏ trực ban không có trong phòng, không ai bắt điện thoại quay người...
Trong nháy mắt, bốn mắt nhìn nhau...
Lúc đó, tiếng chuông điện thoại đột nhiên dừng lại, ông chú xấu xa nào đó hài lòng tắt đèn đi ngủ. Nhóc con, cho cháu chịu đủ!
Bốn mắt nhìn nhau... Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần bình thản, vẻ mặt ung dung. Nhạc Tinh kinh ngạc trợn trừng mắt, tập trung tinh thần phòng bị: “Cô là ai??”
“Tôi tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.” Suy nghĩ một chút, cô bé lại bổ sung thêm một câu: “Là người của đại đội tân binh!”
Lúc này Nhạc Tinh mới chú ý đến dấu gạch hẹp lẻ loi trên bả vai cô bé, quả nhiên là tân binh mới nhập ngũ. Nhưng Nhạc Tinh sẽ không vì điều này mà buông lỏng cảnh giác. Anh ta bước xuống khỏi vị trí, sải bước tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần, hành lễ: “Đồng chí, xin xuất trình giấy tờ của cô.”
Từ đầu tới cuối, anh ta đều không hề buông lỏng cảnh giác, mỗi tấc cơ bắp trên cơ thể đều căng cứng đến mức sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào...
Nữ binh trước mặt hình như không giống nữ binh bị lạc đường lúc trước. Trông cô ta yếu đuối hơn, vô hại hơn và càng mềm yếu hơn, nhưng Nhạc Tinh biết, người có thể tránh khỏi tai mắt của anh ta, ẩn nấp trong phòng trực ban thì tuyệt đối không thể nào chỉ là một em gái yếu đuối vô hại được. Nhạc Tinh đột nhiên giật mình nghĩ tới, nói không chừng cô gái lạc đường lúc trước cũng là giả...
Bốn chữ to đùng rõ ràng đập vào trán Nhạc Tinh như sấm sét giữa trời quang... Điệu hổ ly sơn!!!
Chiến sĩ nhỏ trực ban bị “điệu” đi rồi, nữ binh trước mặt mới có cơ hội lặng lẽ lẻn vào mà không một tiếng động... Có âm mưu!!
Không thể không nói, đồng chí Nhạc Tinh, cậu đoán đúng rồi, nhưng lại nghĩ sai lệch theo hướng đen tối!
Sau đó, đồng chí Nhạc Tinh nằm không cũng trúng đạn, trực tiếp chọc phải tổ ong vò vẽ. Nhạc Tinh mới làm rõ được mối quan hệ nhân quả trong đó nhưng không đợi anh ta tiếp tục vặn hỏi thì đột nhiên cảm nhận được một trận gió lạnh, giống như một lưỡi dao sắc bén khát máu khiến anh ta kinh sợ đến mức lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên. Anh ta vô thức ngửa người về phía sau, nhưng không ngờ được rằng trận gió áp này lại đi theo như hình với bóng, thế là...
“Bộp” một tiếng, con mắt bên phải của anh ta liền mơ hồ!!!
Nhạc Tinh bị một nắm đấm nhỏ đánh cho lảo đảo suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Anh ta đau đớn bưng mắt, chỉ còn một con mắt bên trái, khó có thể tin trừng mắt nhìn nữ binh trước mặt. Trông chỉ là một bé gái thấp bé, yếu đuối, thế mà không ngờ sức lực lại lớn như vậy...
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là: “Cô lại dám ra tay đánh tôi??”
Nhạc Tinh hoàn toàn không thể dùng lời nào để hình dung được sự kinh hãi trong lòng mình lúc này. Binh sĩ cảnh vệ đại diện cho năng lực cảnh giới cơ bản nhất của quân đội. Chỉ cần bạn bằng lòng, bạn có thể so tài với bất cứ một người nào trong quân đội, duy chỉ có cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ là bạn không thể động vào. Bởi vì một khi động thủ thì người bạn thách thức không phải là một chiến sĩ, một chiến hữu mà là cả quân đội, thậm chí là cả đoàn giải phóng quân của nhân dân Hoa Hạ!
Không hề nghi ngờ là Nhạc Tinh đang thi hành nhiệm vụ, cũng không hề nghi ngờ rằng nữ binh nhỏ bé kia đã đánh anh ta, lại còn đánh rất hung hăng, hùng hổ.
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn đôi mắt to, nhìn thẳng vào Nhạc Tinh, hoàn toàn không có giác ngộ rằng mình đã chọc phải một rắc rối lớn. Cô bé trước giờ đều là động vật đơn bào trực giác nhanh hơn cả suy nghĩ. Nhạc Tinh tràn đầy phòng bị với cô bé bởi vì cô bé đã “lặng lẽ lẻn vào” phòng trực ban, không ngờ rằng chính vào thời khắc anh ta nâng cao phòng bị đó, Tiểu Tịnh Trần đã cảm nhận được sự không tin tưởng của anh ta. Nếu như chỉ có không tin tưởng thì cũng thôi đi, gay go ở chỗ sau khi anh ta nghĩ ra được kế “điệu hổ ly sơn” của bọn họ liền sinh ra ý thù địch. Mặc dù ý thù địch này chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng phản ứng rõ ràng như vậy vẫn không qua nổi hệ thống giác quan nhạy bén của Tiểu Tịnh Trần.
Tiểu Tịnh Trần là một người thẳng thắn, phân chia thiện ác rõ ràng, trong tình huống bình thường cô bé sẽ không tùy tiện động thủ với người lạ, nhưng một khi cảm nhận được ý đối địch thì cô bé sẽ không quan tâm gì nữa mà trực tiếp ra tay hủy diệt toàn bộ ý muốn giết người của đối phương từ trong trứng nước. Năm đó Lý Tụng chỉ vì theo thói quen khi nhìn người mà nhìn qua một lượt các vị trí trí mạng như mi tâm, trái tim, yết hầu của cô bé khiến suýt chút nữa đã bị phế mất cả cánh tay, hiện tại Nhạc Tinh nảy sinh ý đối địch với cô bé, chỉ bị đấm một bên mắt đã là Đại Boss Phật Tổ phù hộ rồi đó!
Tiểu Tịnh Trần nắm chặt nắm đấm giơ lên thị uy, nghiêm túc nói: “Nếu anh còn dám nhìn tôi như nhìn kẻ địch nữa thì tôi sẽ còn đánh anh đấy.”
Con ngươi của Nhạc Tinh đột nhiên co rút, xoa xoa mắt đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Cô đã vi phạm quy định, không những lén xông vào phòng trực ban, còn ra tay đánh cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ, mời đi cùng tôi một chuyến!!”
Nói xong, anh ta liền tiến lên phía trước định tóm lấy cổ tay của cô bé. Trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, hơn nữa tỷ lệ nam nữ mất cân đối một cách nghiêm trọng, đám nam binh khi rảnh rỗi có lẽ sẽ cùng trêu đùa vui vẻ với những nữ binh mình quen. Nhưng ngoại trừ lúc huấn luyện bắt buộc ra, bọn họ đơn giản sẽ không dám đụng vào nữ binh cho dù là một cọng tóc. Dù là cảnh vệ bắt người thì cũng chỉ có thể ra tay ở những vị trí không nhạy cảm và không dễ tổn thương như là cổ tay mà thôi.
Thật ra, dưới tình huống bình thường, chỉ cần nói một câu “Mời đi với tôi một chuyến” là đủ rồi, căn bản không cần phải động tay, nhưng con mắt bên phải của Nhạc Tinh hiện tại vẫn còn xanh, anh ta đã được tự mình trải nghiệm quái lực của Tiểu Tịnh Trần, không hiểu sao lại cảm thấy em gái yếu ớt trông có vẻ dễ bắt nạt trước mắt này có sức mạnh không phù hợp với vẻ bề ngoài. Vì bản năng của loài người là tránh dữ tìm lành cho nên phản ứng đầu tiên của anh ta chính là khống chế hành động của nữ binh nọ.
Sau đó, khi chọc vào tổ ong vò vẽ xong thì anh ta lại vấp phải ổ rắn càng đáng sợ hơn!
Anh ta vừa động tay, Tiểu Tịnh Trần bèn vứt bỏ hết những kiêng dè cuối cùng còn sót lại trong lòng... Được rồi, có lẽ cô bé trước giờ đều không biết cái gì gọi là kiêng kỵ.
Tiểu Tịnh Trần hơi nghiêng người, tránh thoát khỏi bàn tay của Nhạc Tinh, di chuyển chân trượt đến bên cạnh anh ta, giơ tay, cánh tay vươn ra quét một cái, cổ tay mang theo khí thế nện lên lồng ngực của Nhạc Tinh. Trong nháy mắt hai người đấu đá lẫn nhau, cổ tay của cô bé đột nhiên chấn động, vòng trọng lực chuẩn xác nện lên xương lồng ngực của anh ta.
Động tác ra tay của Tiểu Tịnh Trần nhanh như chớp điện, Nhạc Tinh đến ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền trực tiếp bị đánh đến mức đau lồng ngực, đứng không vững lảo đảo lùi về sau vài bước, đau đớn che lồng ngực, sắc mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt. Nỗi đau đớn đến hít thở không thông khiến cho anh ta giống như một con cá rời khỏi nước, cái miệng há ra rồi lại khép lại. Chỉ mấy giây ngắn ngủi sau đó, sắc mặt của anh ta khôi phục bình thường, há miệng thở hổn hển, ngón tay vô thức áp trên lồng ngực nhưng lại không cảm thấy đau đớn chút nào. Một cú đánh nặng tựa ngàn cân khi nãy không tạo ra bất cứ tổn hại thực tế nào cho anh ta sao? Điều này không khoa học!
Nhạc Tinh vĩnh viễn sẽ không quên nỗi khổ đến mức hít thở không thông, giống như lá phổi bị tháo ra đó. Anh ta kiêng dè nhìn Tiểu Tịnh Trần, không dám dùng vũ lực nữa, nhưng chức trách lại không cho phép anh ta lùi bước, cắn răng, lại một lần nữa đứng thẳng người, bước từng bước lớn đến trước mặt cô bé, nghiêm túc nói: “Cô đã vi phạm quy định, không những lén xông vào phòng trực ban mà còn ra tay với cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ, mời đi theo tôi một chuyến!!”
Lần này, anh ta đã học được cách ngoan ngoãn rồi, không hề động tay, ngón tay thì lại đặt bên hông, trong lòng nghĩ rằng chỉ cần cô gái này vừa cử động, anh ta sẽ lập tức rút súng ra. Súng đạn trên người cảnh vệ đang thi hành nhiệm vụ đều là thật, có thể giết người. Nếu như không phải là vạn bất đắc dĩ thì Nhạc Tinh căn bản không muốn dùng súng để đối phó với một cô gái nhỏ... Nhưng, con mẹ nó, nắm đấm của cô gái này còn hung ác hơn cả súng của anh ta có được hay không... Nhạc Tinh tuyệt đối không thừa nhận rằng bản thân đã bị một cô gái nhỏ mới nhập ngũ hạ đo ván.
Nhưng mà, ngoài dự liệu của anh ta, cô gái nhỏ không những không hề động thủ mà còn ngoan ngoãn gật đầu: “Ồ.”
Nhạc Tinh: “...” Ồ là ý gì???
Tiểu Tịnh Trần xoay người đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại, nghi hoặc: “Không phải muốn tôi đi cùng anh một chuyến sao? Anh không dẫn đường thì tôi đi theo thế nào được??”
Nhạc Tinh: “...” Trên trán mơ hồ dán đầy những hàng dấu “???” trống vắng, đây lại là tình huống gì vậy??
Cọng cỏ gãy độc ác vừa mới rồi còn ra tay không chút lưu tình, suýt chút nữa thì đánh cho anh trai cảnh vệ người ta đau đến mức suýt kêu cha gọi mẹ, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời giống như một tiểu hòa thượng đối diện với Phật Tổ vậy, còn tự giác chủ động chui vào “Giới Luật Viện” nữa chứ... Cho nên mới nói, em gái à, tế bào thần kinh não của em rốt cuộc vặn vẹo đến mức nào chứ!!