Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 272: Cô bé ngốc nghếch biến thành sói đầu đàn



Nếu như Tiểu Tịnh Trần không tự nguyện thì cho dù là Bạch Hi Cảnh cũng chưa chắc có thể kéo cô bé đi được, càng không nói đến hai cô gái này. Triệu Anh Anh và Thục Ức không những không thể nào lôi được Tiểu Tịnh Trần di chuyển, mà ngược lại, còn bị cô bé kéo lại, suýt chút nữa thì té ngã. Triệu Anh Anh không khỏi mặt đầy vạch đen!

Cẩu Thư nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không cảm xúc (ngây ngốc theo thói quen), lại liếc nhìn Triệu Anh Anh đang thở hổn hển, yếu ớt nói: “Anh Anh, cậu đừng ép cậu ấy nữa, tạm thời bị rớt lại phía sau thì có là gì chứ, hiện giờ chạy nhanh quá, thể lực tiêu hao hết sạch, thì đoạn đường sau này làm sao mà kiên trì nổi.”

Triệu Anh Anh hung hăng cắn răng, không cam tâm, nhưng cũng không còn cách nào khác. Mặc dù cô ta không hòa hợp với các cô gái của tiểu đội một, nhưng cũng sẽ không bỏ lại chiến hữu của mình chỉ vì một hành động cảm tính nhất thời. Những người phía trước đã không nhìn thấy bóng dáng nữa rồi, các cô gái tiểu đội hai thì lại chiều theo (?!) tốc độ chạy chậm chạp của Tiểu Tịnh Trần, dần dần, hô hấp cũng ngày càng trở nên nặng nề.

Thật ra với thể năng của Tiểu Tịnh Trần thì tốc độ chạy buổi sáng bình thường của cô bé đã đủ để quẳng đám nam binh đến mấy con đường rồi, nhưng trải qua hơn một tháng huấn luyện, cô bé cũng có chút giác ngộ “tình chiến hữu“. Thế là, cô bé theo bản năng đã điều chỉnh tốc độ của mình xuống mức mà các cô gái có thể theo kịp và không lãng phí sức lực. Lúc mới bắt đầu, các cô gái chỉ cảm thấy cô bé chạy rất chậm, nhưng dần dần, theo mức độ tiêu hao thể lực, tốc độ trung bình của Tiểu Tịnh Trần trong mắt bọn họ lại trở nên càng ngày càng nhanh, càng ngày càng khó đuổi theo, và dần dần bọn họ bắt đầu rớt lại phía sau.

Thể lực của Cẩu Thư là kém nhất, cô ta không hề bất ngờ là người bị rớt lại sau cùng. Nhìn bóng lưng vững chắc của Tiểu Tịnh Trần, cô ta không nhịn được lên tiếng: “Tịnh Trần... cậu... cậu chậm lại một chút... đợi... đợi mình... với!”

Tiểu Tịnh Trần không hề thay đổi tốc độ, dành thời gian quay đầu nhìn cô ta một cái, nghiêm túc nói: “Thể lực của cậu còn chưa tới cực hạn, bây giờ mà từ bỏ thì quá là đáng tiếc.”

Cẩu Thư: “...”

Những cô gái khác đã nói không ra hơi, lồng ngực như một cái ống bễ bị vỡ, vang lên những tiếng ồn ào chói tai, cổ họng khô khốc đến mức đau đớn, đầu óc bởi vì thiếu dưỡng khí nên đã có chút choáng váng. Nhưng Tiểu Tịnh Trần nói rất đúng, thể lực của bọn ho còn chưa tới cực hạn, chỉ là theo thói quen khuất phục trước sự mệt nhọc và đau đớn của cơ thể mà thôi.

Tốc độ của Tiểu Tịnh Trần từ đầu tới cuối đều duy trì đều đặn, tự mình nói: “Các cậu hít thở hơi chậm lại một chút, mắt nhìn theo mình, chạy theo tần suất bước chân của mình, trái, phải, trái, phải, trái, phải.”

Giọng nói của Tiểu Tịnh Trần rất bình thản, không hề phập phồng lên xuống bởi vì chạy bộ, giống như những nốt nhạc êm dịu thanh tẩy tâm hồn mệt mỏi của mấy người bọn họ. Các cô gái theo bản năng làm theo những lời cô bé nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của cô bé, bước chân nhịp nhàng theo tiếng trái, phải, trái, phải, trái, phải.

Cũng không biết phương pháp của Tiểu Tịnh Trần có thật sự hữu dụng hay không, hay là tác dụng tâm lý mà Cẩu Thư cảm thấy mình hình như không thật sự mệt đến vậy. Cô ta cũng không vội vàng đuổi theo Tiểu Tịnh Trần, mà cứ từ từ chạy phía cuối hàng như vậy. Mặc dù là người chạy cuối cùng, nhưng khoảng cách với Tiểu Tịnh Trần cũng chỉ có hai ba mét, trong vẻn vẹn hai ba mét này lại có đến sáu cô gái của tiểu đội hai xếp hàng, nối đuôi nhau chạy theo Tiểu Tịnh Trần.

Suy nghĩ của đám người Tiêu Thiện và Thục Ức hiển nhiên cũng giống như Cẩu Thư, yên lặng duy trì tốc độ trung bình, bước chân chạy theo Tiểu Tịnh Trần. Duy nhất chỉ có Lãnh Nhã sau khi điều chỉnh lần đầu tiên, cô ta đột nhiên tăng tốc, vài bước chân đã đuổi kịp Tiểu Tịnh Trần, nhưng không vượt qua cô bé mà là chạy sóng vai với cô bé.

Trời còn chưa sáng, không khí trong rừng rất mát mẻ, dễ chịu, các cô gái đã mồ hôi đầm đìa, nhưng trên trán Tiểu Tịnh Trần chẳng có lấy một giọt mồ hôi nào cả. Lãnh Nhã vô thức chú ý đến điều này, đôi con ngươi đột nhiên co lại, hàm răng không tự chủ được cắn môi dưới. Cô ta còn nhớ rõ buổi huấn luyện đứng nghiêm ngày đầu tiên, Tiểu Tịnh Trần cũng là một người kiên trì đứng từ đầu đến cuối, chỉ là cô ta không biết mình đã ngất đi từ lúc nào, cho nên cũng không thể nào xác định được là có phải thời gian Tiểu Tịnh Trần đứng nghiêm dài hơn mình hay không.

Trong khoảng thời gian này, cô ta luôn cố tình hoặc vô ý đem bản thân ra so sánh với Tiểu Tịnh Trần, nhưng càng so sánh thì cô ta lại càng bị kích thích. Tiểu Tịnh Trần trông thì ngốc nghếch, đáng yêu, nhưng bất luận là huấn luyện cái gì, cô bé từ đầu tới cuối đều là người xuất sắc nhất trong đám nữ binh, chỉ có điều những điểm nổi trội hơn người này lại bị ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài đáng yêu, cho nên mới không làm cho người ta chú ý tới.

Hiện giờ bản thân đã mệt đến rã rời chân tay rồi mà Tiểu Tịnh Trần đến một chút mồ hôi cũng không có, Lãnh Nhã cuối cùng cũng ý thức được sâu sắc khoảng cách giữ mình và cô bé. Cô ta cắn răng, bộc phát ra sức lực cuối cùng của mình, đột nhiên xông lên mấy bước, vượt qua Tiểu Tịnh Trần, nhưng sau khi bộc phát ra, cô ta lại đuối sức, chưa đến nửa phút sau lại bị Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn duy trì chạy đều về phía trước vượt qua. Lãnh Nhã nhìn bóng lưng kiên định, thẳng tắp của Tiểu Tịnh Trần, bất đắc dĩ cười khổ, cô ta thật sự thua rồi!

Hiện tại, hô hấp của mọi người đã nặng nề như ống bễ, duy nhất chỉ có Tiểu Tịnh Trần là hô hấp vẫn ổn định, căn bản không nghe thấy gì hết. Cũng có nghĩa là, huấn luyện vác nặng chạy việt dã như thế này đối với cô bé căn bản chỉ là trò chơi mà thôi. Cô bé vẫn còn rất nhiều, rất nhiều sức lực, đủ để quẳng bọn họ đi xa mấy con đường.

“Làm sao thế?” Thẩm Lăng mặc dù cũng rất khổ cực, nhưng rõ ràng là còn tốt hơn nhiều so với trạch nữ không thường xuyên luyện tập như Cẩu Thư. Cô ta nhạy cảm phát hiện ra Lãnh Nhã có điểm bất thường, bèn không nhịn được mở miệng hỏi một câu. Lãnh Nhã ngẩn người, lắc đầu, lau mồ hôi rồi nhìn về bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần: “... Không có gì.”

Thẩm Lăng nhìn theo ánh mắt của cô ta, tỏ vẻ hiểu rõ, suy nghĩ một chút rồi thầm nói: “Mình với cậu ấy... đến từ cùng... cùng một nơi... cậu có... biết không?”

Lãnh Nhã ngạc nhiên nhìn cô ta một cái, gật đầu. Thẩm Lăng tiếp tục thở mạnh, nói: “Trước kia mặc dù mình không biết cậu ấy, nhưng đã từng nghe đến tên cậu ấy. Cậu đừng thấy cậu ấy trông chỉ như một đứa trẻ thế thôi, nhưng từ lúc năm tuổi ngày nào cậu ấy cũng dậy từ lúc năm giờ để luyện tập, kiên trì trong suốt mười ba năm. Cho nên huấn luyện ở mức độ này đối với cậu ấy mà nói, căn bản không là gì cả.” Đương nhiên Thẩm Lăng tuyệt đối không chỉ biết mỗi điều này, nhưng điều này cũng đủ để khiến Lãnh Nhã khiếp sợ rồi.

Lúc năm tuổi cô ta đang làm gì nhỉ? Chắc là đến nhà trẻ cũng không muốn đi, lười biếng ở nhà làm nũng với người lớn thì phải!

Các cô gái cách nhau rất gần, những lời Thẩm Lăng nói thì những người khác đều nghe thấy, liền không nhịn được đều đưa mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần. Triệu Anh Anh líu lưỡi, khàn giọng hét lên: “Tịnh Trần, cậu thật sự đã kiên trì chạy bộ buổi sáng mười ba năm sao??”

Tiểu Tịnh Trần nghe thấy quay đầu, nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Không phải là mười ba năm, là mười sáu năm, mình bắt đầu chạy bộ buổi sáng từ lúc hai tuổi.”

Mọi người: “...” Yêu nghiệt, biến thái, khác người, đần độn!

“Ôi chao, ôi chao, các cậu đừng nói nữa, chúng ta đã đuổi kịp những người phía trước rồi kìa.” Thục Ức đột nhiên kích động nói. Đám người Triệu Anh Anh lập tức ngẩng đầu, tầm nhìn xuyên qua Tiểu Tịnh Trần, quả nhiên nhìn thấy trên con đường núi ở cách đó không xa dần xuất hiện bóng người.

Vượt qua mấy người cuối cùng, nhiệt huyết và lòng tin của các cô gái lập tức được kích hoạt, bọn họ theo sát nhịp chân của Tiểu Tịnh Trần, bước chân nhất chí giữ tốc độ đều đặn tiến về phía trước, dần dần đã vượt qua rất nhiều tân binh, không chút bất ngờ rằng tất cả đều là nữ binh.

Đám nữ binh chạy ở phía trước nhất rõ ràng là Giang Thất Thất của tiểu đội một, phía sau Giag Thất Thất là Vạn Thi Thi. Hai cô gái này thật sự là trâu bò, cũng khó trách được sao bọn họ lại trở thành đầu đàn của tiểu đội một, đấu đá các kiểu với các cô gái tiểu đội hai. Chỉ là ngoại trừ hai người bọn họ, những cô gái khác của tiểu đội một đã bị các cô gái tiểu đội hai vượt qua hết rồi. Lúc này, nghe thấy tiếng bước chân đều đều, nhịp nhàng, Giang Thất Thất bất giác quay đầu lại thì sắc mặt đại biến.

Cô ta kinh ngạc không phải bởi vì các cô gái tiểu đội hai đã đuổi tới nơi, mà là bởi vì các cô gái tiểu đội hai thế mà lại không có ai bị rớt khỏi đội, tám người chạy thành một hàng, bước chân đều tăm tắp, đến trái phải cũng giống nhau như đúc. Bọn họ giống như một đoàn tàu, không chút do dự vượt qua hai cỗ xe bò chậm chạp là các cô, đầu cũng không thèm quay lại mà nhanh chóng rời đi.

Những cô gái tiểu đội hai vừa đi qua, Vạn Thi Thi nghẹn một cục tức đột nhiên muốn phát tiết, nhưng dưới chân cô ta mềm nhũn, liền ngã nhào xuống đất. Giang Thất Thất vốn dĩ theo thói quen không thèm để ý đến sự thất bại của chiến hữu mà tiếp tục chạy về phía trước, nhưng không biết tại sao, hình ảnh tám cô gái tiểu đội hai bước chân nhịp nhàng lại xuất hiện trong đầu cô ta. Cô ta liền dừng bước chân, bất giác đứng lại, ngẩn người, rồi sau đó xoay người, chạy về bên cạnh Vạn Thi Thi đỡ cô ta dậy: “Chúng ta cùng chạy.”

Vạn Thi Thi gật đầu, đã mệt đến mức nói không ra hơi, hai người lại dìu đỡ lẫn nhau tiếp tục tiến về phía trước.

Các nữ binh khác toàn bộ đều bị bỏ lại đằng sau, tiểu đội hai trở thành các hán tử trong đám con gái. Mặc dù lúc trước cũng đã vượt qua không ít trạch nam còn yếu hơn cả con gái, nhưng đại đa số nam binh còn quăng đám nữ binh ở xa tít tắp phía sau, muốn vượt qua được bọn họ thật sự là không dễ dàng gì.

Nhưng mà, sau khi vượt qua được hai mươi mấy nam binh, Cẩu Thư đột nhiên lảo đảo ngã xuống đất, đụng vào nền đất rắn chắc đến cơ hồ muốn thổ huyết. Những người phía trước theo bản năng dừng bước chân, một người ngừng thì tất cả mọi người đều ngừng lại theo. Từ Tiểu Ngũ và Tiêu Thiện ở gần nhất lập tức khom lưng dìu cô ta dậy, nhưng bọn họ thực ra cũng đã mệt đến gần như choáng váng, lúc trước vẫn dựa vào một ngụm khí mà kiên trì đến hiện tại, bây giờ vừa dừng lại, liền cảm thấy toàn thân mềm nhũn. Kết quả chẳng những không dìu được Cẩu Thư lên mà hai người họ cũng ngã xuống đất theo.

Ba người vừa ngã xuống, Thục Ức, Tiêu Thiện và Thẩm Lăng liền khuỵu gối, mất hết hình tượng mà gối lên balo nằm thẳng cẳng. Triệu Anh Anh chống hai tay lên đầu gối, thở phì phò như trâu, từng giọt mồ hôi to nặng rơi xuống đất, rất nhanh đã thấm ướt một mảng. Mặc dù Lãnh Nhã trông không nhếch nhác, chật vật như vậy, nhưng hai chân của cô ta cũng run rẩy tựa như lá khô trong gió, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống. Thể lực của bọn họ đã đến cực hạn, có thể chống đỡ đến hiện tại hoàn toàn là dựa vào một tín niệm, nếu như không phải từ đầu tới cuối đều chú ý nhìn vào bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần ở phía trước thì bọn họ căn bản là không thể kiên trì đến hiện tại.

Các cô gái đều không chạy nữa rồi, Tiểu Tịnh Trần chỉ có thể dừng lại, đứng nguyên tại chỗ, bất động nhìn bọn họ.

Triệu Anh Anh phất tay, phun ra một đống nước miếng chua chát: “Chạy... chạy không nổi nữa... cậu tự... tự chạy đi!”

“Đúng, đúng, Tịnh Trần, cậu... nếu cậu còn có thể kiên trì... thì tiếp tục chạy đi, đừng... đừng lo cho tụi này.” Thục Ức mệt đến mức đến mắt cũng không buồn mở ra nữa rồi.

Những người khác cũng gật đầu theo, Lãnh Nhã lảo đảo đi tới trước mặt Tiểu Tịnh Trần. Cô ta cao hơn một mét bảy, cao hơn Tiểu Tịnh Trần cả nửa cái đầu, đưa tay đặt lên bả vai của cô bé, trịnh trọng nhéo một cái: “Mình biết cậu còn chưa dùng toàn bộ sức lực, đi đi, đừng để đám nam binh xem thường nữ binh chúng ta.”

Chớp đôi mắt to thuần khiết, Tiểu Tịnh Trần nhìn một vòng từng người một, cuối cùng gật đầu trước ánh mắt tín nhiệm và kiên định của bọn họ, quay người, “vèo” một tiếng nhanh chóng rời đi. “Khụ~ khụ~” mấy cô gái bị bụi bặm mà Tiểu Tịnh Trần khuấy lên làm cho sặc sụa ho khan một hồi. Triệu Anh Anh trợn mắt há mồm, quả quyết nằm thẳng cẳng: “Mẹ kiếp, không ngờ ông đây thế mà lại có một ngày trở thành gánh nặng cho người khác” trong lồng ngực không hiểu sao lại dâng lên một cảm xúc hào hùng. Cô ta dùng tất cả sức lực cuối cùng của mình hét lên: “Bạch Tịnh Trần, cậu được lắm! Cố lên!”

“Cố lên” Các cô gái không hề keo kiệt dốc cạn chút sức lực cuối cùng mà hét lên hai chữ này.