Sói, là một loài động vật có ý thức bầy đàn vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần thu phục được con đầu đàn, vậy thì cơ bản có nghĩa là bạn đã thu phục được cả đàn sói.
Tên của Màn Thầu mặc dù khá là tham ăn, nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến bản tính hung ác của nó. Nó không những là thủ lĩnh của bầy sói này mà còn vô cùng có trách nhiệm trông coi địa bàn của mình. Trong phạm vi hoạt động của nó, không có hung cầm mãnh thú khác dám chiếm giữ.
Phí Khánh vẫn đi theo ở xa xa phía sau, nhìn Tiểu Tịnh Trần ở phía trước đang bước chậm trong rừng cây nguy hiểm như đang đi dạo, đôi mắt cô bé chớp chớp ngắm nhìn mọi thứ xung quanh, không những không lo lắng sợ hãi vì lạc vào rừng nguyên sinh rậm rạp mà trái lại còn mang theo tâm trạng thích thú, vui sướng như đang đi chơi xuân.
Vua sói Màn Thầu chậm rãi đi theo bên cạnh cô bé, nó bốn chân chạm đất nhưng vẫn cao ngang hông của Tiểu Tịnh Trần, cái đuôi bông xù rũ xuống phía sau mông, không hề chủ động đung đưa. Nhưng Phí Khánh có thể nhìn thấy bản tính giả nai trong động tác thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên ngước nhìn Tiểu Tịnh Trần của nó như dáng vẻ của một con chó trung thành! Cào tường!
Những con sói khác thì phân tán ở xung quanh Tiểu Tịnh Trần, từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách ít nhất ba mét với cô bé. Người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng đàn sói đang xua đuổi thức ăn thừa nữa.
Phí Khánh không dám tiến lại quá gần vì khiếp sợ uy lực của bầy sói. Nhưng trong khu rừng tỏa ra không khí nguyên sử nồng đậm rõ ràng, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu cũng lộ ra nguy hiểm này thì cậu ta cũng căn bản không có gan đi một mình, chỉ có thể lẽo đẽo theo sau Tiểu Tịnh Trần như một cái đuôi, tiến cũng không được mà lui cũng không xong.
Phí Khánh một lòng một dạ suy nghĩ lo sợ, xoắn xuýt, chỉ đi theo Tiểu Tịnh Trần như bản năng, hoàn toàn không ý thức được đoạn đường này càng đi càng thấy không đúng lắm, đợi đến khi cậu ta phát hiện ra thì đã quá muộn rồi.
Gió núi lạnh thấu xương gào thét đập thẳng vào mặt, thổi mạnh đến nỗi khiến cho Phí Khánh xốc xếch trong gió. Cậu ta kinh ngạc há miệng, nhìn dãy núi trùng điệp phía xa mây trắng và sương mù uốn lượn, chớp cặp mắt to trống rỗng, lắp bắp nói: “Đây là đâu?”
“Vách núi.” Tiểu Tịnh Trần khá bình tĩnh.
Phí Khánh: “...” Nói thừa, người có mắt đều có thể nhìn ra đây là vách núi. Vấn đề là rõ ràng lúc trước khi từ trên trời nhảy xuống, với thị lực của cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì giống như vách núi trong phạm vi có thể nhìn thấy được. Cho nên là, em gái à, rốt cuộc cậu làm thế nào mà có thể dạo bước được tới nơi này thế hả!
Xác định phía trước không còn đường đi nữa, Tiểu Tịnh Trần quả quyết quay người, đổi phương hướng, tiếp tục đi!
Phí Khánh vội vàng đi theo, bầy sói cũng lập tức rầm rập đi theo.
Một tiếng sau, tiếng nước chảy róc rách chặn đứng hướng đi về phía trước của hai người và một bầy sói. Phí Khánh yên lặng rơi lệ đầy mặt. Tại sao trong khu rừng hoang vu này lại có một dòng sông lớn nhìn không thấy bờ thế này... Đây là sông nhỉ? Tại sao nhìn lại giống như biển vậy chứ?!
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to thuần khiết, vô tội nhìn lên bầu trời, quả quyết quay người tiếp tục đổi phương hướng.
Lại sau một tiếng đồng hồ nữa, một vách đá dựng đứng tựa như thiên kiếm cắm thẳng xuống mặt đất hình thành một góc chín mươi độ xuất hiện trước mắt, lại lần nữa chặn đứng đường đi của hai người. Phí Khánh đã trợn tròn mắt bổ nhào ra đất. Bọn họ đã không ngừng nghỉ trèo đèo lội suối trong cánh rừng không có đường ra này hơn ba tiếng đồng hồ, cho dù là Thái Sơn thì cũng không đến nỗi mệt như thế, không nhìn thấy đến cả bầy sói cũng bắt đầu mệt đến thè cả lưỡi ra đó sao.
Phí Khánh cảm thấy cổ họng của mình đang bốc hỏa, mỗi lần nói được từ nào cũng đều cảm thấy đau như bị dao cắt vậy: “Em gái, rốt cuộc cậu có biết đường không thế?”
Tiểu Tịnh Trần quả quyết lắc đầu, Phí Khánh đen mặt: “Cậu không biết đường sao còn đi lung tung thế hả, ngộ nhỡ lạc đường thì phải làm sao?”
Tiểu Tịnh Trần giương đôi mắt vô tội nhìn cậu ta: “Mình không biết đường, thì làm sao biết là bản thân có lạc đường hay không, lẽ nào cậu biết?”
Phí Khánh: “...” Đích thực là vậy, cánh rừng này chưa ai từng đến, cho dù không biết được đường đi chính xác, thì có lạc đường hay không quan trọng gì nữa?
Cô bé vừa nói đói, Phí Khánh cũng cảm thấy đói rồi. Đáng tiếc, trong cánh rừng hoang thật sự căn bản không có nhiều quả dại chỗ nào cũng có thể nhìn thấy như ở trong tivi chỉ có lá cây và cỏ dại. Phí Khánh ngoại trừ than thở ra thì không biết còn có thể làm gì nữa, trong lúc lơ đãng liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần ở bên cạnh, cả người cậu ta liền cứng đờ, khó có thể tin được trừng lớn mắt, hét lên: “Này, cái đó không được ăn!” Cậu cũng không phải là thỏ!
Tiểu Tịnh Trần quay đầu, ánh mắt trong veo nhìn cậu ta, cái miệng nhỏ chuyển động nhai nuốt, mấy cọng lá cỏ xanh biếc lộ ra giữa hai bờ môi mỏng. Tiểu Tịnh Trần lúc này trông giống y như một con thỏ lớn phiên bản người thật. Tiểu Tịnh Trần gặm cỏ đến vô cùng happy, ăn xong đống cỏ trong miệng, nhân thời gian nhổ cỏ liền chậm rãi nói: “Có thể ăn được, mình đã từng ăn rồi, có thể ăn no!”
Vừa nói còn đưa một nắm cỏ cho Phí Khánh, sau đó tự mình cũng nhổ mấy cọng cỏ nhét vào trong miệng. Phí Khánh mặt đầy vạch đen, cậu ta thà bị chết đói còn hơn là làm thỏ.
Sắc trời dần tối, Tiểu Tịnh Trần đã ăn no uống say tìm một cái cây to trông có vẻ chắc chắn, “bình bịch” hai cái liền trèo lên trên, hai tay hai chân kẹp vào, ôm lấy cành cây, gương mặt áp sát lên vỏ cây, đôi mắt to chớp chớp. Tiểu Tịnh Trần treo trên cây như một con gấu túi bắt đầu ngủ gà gật.
Màn Thầu ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ở trên tán cây, hơi cong bốn chân, nó trực tiếp nằm xuống đất, hai chân trước đan vào nhau, cằm gối lên trên, cả cơ thể của nó thư giãn đến cực điểm, đôi mắt không hề chớp, quan sát xung quanh, lóe lên ánh sáng xanh âm u trong đêm tối.
Phí Khánh đói tới mức ngực dán vào bụng, lại không dám một mình chạy đi tìm thức ăn. Cậu ta nhìn Tiểu Tịnh Trần ở trên cây đã bắt đầu thổi bong bóng mũi, lại nhìn bầy sói đã phân tán ra nghỉ ngơi dưới gốc cây, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng. Cậu ta quả quyết ôm lấy mình ngủ gà ngủ gật ngay tại chỗ.
Gió đêm hơi lạnh thổi qua khiến lá cây xào xạc, trở thành bài hát ru đẹp đẽ nhất.
So với Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh, thong dong, thích ứng tốt, những người được chọn khác lại gặp phải đủ kiểu bi kịch, khi bị ép nhảy xuống thì bi thảm rơi trúng ổ rắn, không thể tự cứu mình, được các nhân viên Kỳ Lân cứu giúp, trực tiếp bị loại. Có người bởi vì ăn nhầm phải trái cây có độc, phải lập tức đưa đi bệnh viện cấp cứu nên dứt khoát bị loại. Còn có người bị dã thú bao vây, tấn công mà bị thương, bị cưỡng ép loại bỏ. Buồn bực nhất là một vài người treo trên cây giống như Tiểu Tịnh Trần, bất luận giằng co thế nào cũng không thể động đậy được nên bị loại.
Đội viên đặc chiến có thể chịu đựng được bất kỳ mưa to gió bão nào, có thể chống đỡ được bất cứ gian nan cực khổ nào, có thể đối mặt với nguy cơ bốn phía, nhưng đối mặt với đám dã thú hung dữ không thể nói chuyện bằng lý trí thì bọn họ quả quyết tử trận.
Tóm lại ngày đầu tiên, đám người tham gia tuyển chọn vô cùng đau lòng, gian khổ, mịt mờ, gian nan cố gắng sinh tồn trong rừng rậm, đợi những người vây xem tới cứu viện.
Khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu qua các cành cây kẽ lá, Tiểu Tịnh Trần mở mắt ra, đưa tay lên dụi đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ. Cô bé trực tiếp ngả về phía sau, ngồi vững trên một cành cây to khỏe, chân tay lắc lư thư giãn gân cốt, sau đó tung người nhảy nhẹ một cái liền đáp xuống đất.
Màn Thầu lim dim mắt ngủ gà gật lập tức mở mắt, trở mình đứng dậy, chậm rãi đi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần.Màn Thầuđi vòng quanh cô bé, lớp lông thô dày cọ qua cọ lại trên người cô bé. Tiểu Tịnh Trần quả quyết ôm lấy cổ nó, hạnh phúc nheo mắt lại: “Màn Thầu! Chào buổi sáng!”
“Gào” Tiếng sói tru trầm thấp đã đánh thức Phí Khánh ngủ không được say lắm. Phí Khánh trở mình ngồi dậy, dụi mắt, mới muộn màng hiểu ra tình cảnh trước mắt mình. Cậu ta lập tức dùng cả tay lẫn chân bò ra xa đàn sói trong phạm vi mười mét.
“Gào” Có những con sói khác ở phía xa đang gọi Màn Thầu. Màn Thầu ngẩng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, cái đầu to dụi lên người cô bé, rồi mới chậm chạp rời đi, trốn ở nơi Tiểu Tịnh Trần không thể nhìn thấy để dùng bữa.
Tiểu Tịnh Trần tìm thấy một dòng suối nhỏ để rửa mặt, bữa sáng tiếp tục gặm lá cây, cọng cỏ. Phí Khánh tiếp tục nhịn đói, chỉ có thể uống nước cầm hơi.
Múc từng ngụm nước đưa vào miệng, Phí Khánh đã tê dại rồi. Nhưng dần dần, cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, nghi hoặc nhíu mày, liếm môi, cậu ta cúi đầu rồi lại vốc nước đưa lên miệng. Phí Khánh không chắc chắn lắm nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Nước này có vị hình như không đúng lắm.”
Tiểu Tịnh Trần đang ở hạ du nghiêm túc tắm rửa cho Màn Thầu, nghe lời Phí Khánh nói, cô bé vốc một ít nước sạch đưa vào trong miệng. Nước suối vừa chạm vào đầu lưỡi, cô bé lập tức nghiêng đầu, phun toàn bộ nước ra ngoài. Đã nhổ hết sạch sẽ rồi còn chưa đủ, cô bé còn “phi phi” phun ra thêm mấy miếng nước bọt.
Tiểu Tịnh Trần lau miệng, lông mày xinh đẹp vặn vẹo thành con sâu róm: “Trong nước có vị máu.”
Phí Khánh: “...” Cậu ta lập tức quay đầu nhìn về phía thượng du con suối, đáng tiếc chẳng thể nhìn thấy gì cả. Cậu ta dứt khoát đứng dậy, men theo đường bờ suối mà đi: “Chúng ta đi xem xem, nói không chừng có người gặp rắc rối đó.”
Tiểu Tịnh Trần suy nghĩ một chút rồi gật đầu, đi ra khỏi dòng nước suối róc rách, buông ống quần xuống, chân còn ướt sũng đã trực tiếp xỏ vào trong giày, dẫn Màn Thầu và một bầy sói hùng hổ đi về phía thượng du của con suối nhỏ. Càng đi lên trên, mùi máu tanh càng nặng, một vài con sói xám định lực không đủ, đã bắt đầu bất an rối loạn, từng tiếng sói tru nóng nảy đè nén dọa cho không ít chim sẻ sợ hãi bay đi.
Khoảng cách càng ngày càng gần, đến ngay cả Phí Khánh cũng có thể ngửi thấy mùi máu tanh thì càng không cần nói đến Tiểu Tịnh Trần có khứu giác nhạy bén nghịch thiên. Cô bé đành phải dùng ống tay áo che mũi, tầm nhìn lơ đãng quét một lượt, liền nhìn thấy trên mặt nước trong suốt đã xuất hiện từng tia đỏ ửng.
Phí Khánh đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng quay đầu nhìn qua. Còn chưa nhìn rõ chuyện gì cô bé đã bị Phí Khánh thô lỗ kéo đến nấp sau một tảng đá lớn. Tiểu Tịnh Trần không đeo vòng trọng lực, thể trọng nhẹ bẫng, trong tình huống cô bé không hề có phòng bị, thì muốn kéo cô bé đi không hề khó chút nào.
Tiểu Tịnh Trần học theo dáng vẻ của Phí Khánh, thận trọng nhô đầu ra khỏi một bên tảng đá, sau đó kinh ngạc trừng lớn mắt.
Trong thiên nhiên hoang dã, bên nguồn nước chắc chắn là nơi thường xuyên có dấu hiệu hoạt động sinh mệnh nhất. Con suối nhỏ này mặc dù vừa hẹp vừa nông, nhưng cũng là nơi mà các loài sinh vật trong khu rừng tìm đến để uống nước, cho nên, gặp phải dã thú ở chỗ này cũng không có gì là kỳ quái, điều kỳ quái là... lẽ nào thời đại này đến cả gấu cũng tụ tập thành bầy đàn rồi sao??