Đám nam binh bất luận thế nào cũng không thể cho phép mình bại dưới tay một cô gái, thế là bọn họ đều không hẹn mà cùng phấn khởi đuổi theo. Ở phương diện bơi lội, Tiểu Tịnh Trần không hề có lòng tranh cường háo thắng, cô bé chỉ cần chầm chậm tiến về phía trước, chẳng bao lâu đã có nam binh đuổi tới.
“Nữ binh, em từ quân chủng nào tới vậy? Hải quân hả??” Nam binh đuổi kịp chậm rãi bơi theo bên cạnh cô bé, hiếu kỳ hỏi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn anh ta, đổi balo từ tay phải sang tay trái, sau đó dùng tay phải trống không để bơi: “Không phải, em là lục quân.”
Nam binh nọ kinh ngạc chớp chớp mắt, cảm thán từ trong thâm tâm, nói: “Lục quân mà có thể có khả năng bơi lội tốt như thế này, em thật là lợi hại.”
Lời tán thưởng chân thành lại khiến những người khác khinh thường: “Họ Bao kia, cậu đã mềm yếu đến nỗi ngay cả một cô gái cũng không sánh bằng rồi sao? Nếu như không làm được thì nhân lúc còn sớm hãy quay về đi, đừng ở đây lãng phí thời gian nữa, thật là làm mất mặt lính nhảy dù chúng ta quá mà.”
Đồng chí họ Bao lập tức quay đầu, hừ lạnh một tiếng: “Trương Hiểu Bằng, lời này đáng lẽ nên do tôi nói mới đúng. Cậu dù gì cũng xuất thân từ hải quân mà tại sao kỹ năng bơi lội còn không bằng một nữ binh thế. Thế mà cậu còn không biết ngại mà ở đây lôi thôi. Nếu tôi là cậu, muốn quay trở về cũng không còn mặt mũi nào nữa.”
Trương Hiểu Bằng không thèm để tâm đến lời sỉ nhục của đồng chí họ Bao, ngược lại, lạnh lùng nhìn xoáy vào Tiểu Tịnh Trần: “Đàn bà thì nên về nhà trông con, chạy tới đây góp vui náo nhiệt gì chứ. Cho dù có qua được vòng tuyển chọn thì các cô cũng không thể nào ở lại căn cứ Kỳ Lân được đâu.”
Tiểu Tịnh Trần: “...”
Trọng điểm mà cô bé chú ý tới trước giờ đều không giống người bình thường. Có thể ở lại căn cứ Kỳ Lân hay không không quan trọng, đối phương có phải là xem thường đàn bà con gái không cũng chẳng liên quan gì đến cô bé, cô bé chỉ để ý đến câu “Đàn bà thì nên về nhà trông con”!!!
Trông con gì đó... có nghĩa là gì??
Được rồi, Tiểu Tịnh Trần mặc dù đã chấp nhận sự thật rằng mình là con gái, nhưng danh từ “đàn bà” này còn cách cô bé rất xa, “trông con” gì đó lại càng là cách xa nghìn trùng. Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết giương đôi mắt to, ngây ngốc chớp chớp!
Cũng chính vào thời khắc hóa đá cứng đờ này, đồng chí họ Trương và đồng chí họ Bao tranh nhau bơi về phía bờ sông đối diện phía xa. Phía sau cũng có các nam binh tiếp tục vượt qua Tiểu Tịnh Trần đang nổi bồng bềnh, cứng đờ như tảng băng giữa dòng sông, cố gắng đuổi theo người phía trước.
Mãi đến khi Vệ Thủ và Tống Siêu bơi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần: “Sao thế?”
Tiểu Tịnh Trần mới “két két” chuyển động cái cổ cứng ngắc, dùng ánh mắt trống rỗng nhìn Vệ Thủ và Tống Siêu: “Đàn bà thì nên ở nhà trông con có nghĩa là gì?”
Vệ Thủ: “...” Hóa ra em gái đã đến độ tuổi này rồi sao, nhịp tim tăng nhanh quá!
Tống Siêu: “...” Đồng chí Vệ Thủ, máu mũi của cậu sắp phun ra rồi kìa!
Sau khi vùi cả đầu vào trong nước để bình tĩnh lại, Vệ Thủ mới ngoi lên khỏi mặt nước, cùng Tống Siêu lôi Tiểu Tịnh Trần tiếp tục tiến về phía trước. Khi đó, trên mặt sông đã toàn là đầu người, đến những nữ binh ở phía sau cũng dần dần đuổi tới rồi.
Đứng trên bờ sông liếc mắt một cái, cả mặt sông trông như một nồi bánh chẻo đang sôi sùng sục, khiến cho người khác nhìn mà nước miếng tuôn dài.
Vị đội trưởng nào đó trong rừng cây bên bờ sông bên kia cầm ống nhòm thưởng thức dáng người đẹp đẽ của đám bánh chẻo. Đoán chừng thời gian cũng không sai biệt lắm rồi, anh ta liếm miệng, ngón tay khép lại, dùng sức ma sát, “bốp” một tiếng vang lên, mệnh lệnh đã được truyền xuống.
Đám bánh chẻo còn chưa biết khổ nạn sắp giáng xuống đầu!
Tiểu Tịnh Trần bị Vệ Thủ và Tống Siêu lôi kéo, mới tỉnh táo trở lại, nhưng trong đầu lại quanh quẩn câu nói “đàn bà thì nên về nhà trông con” lặp lại vô hạn tuần hoàn.
Khi đầu óc thoái hóa không dùng được, bản năng liền được phát huy đến cực hạn. Bản thân cô bé vẫn còn chưa phản ứng kịp thì thân thể đã hành động trước một bước, đột nhiên cái đầu của cô bé không hiểu sao lại rụt lại, chìm xuống dưới nước.
Vệ Thủ và Tống Siêu chỉ cảm thấy tay mình chìm xuống, một lực kéo mạnh mẽ, cứng rắn kéo bọn họ xuống nước.
Hai người này tuyệt đối tin tưởng Tiểu Tịnh Trần, cho nên bọn họ cũng không phản kháng mà trực tiếp cùng chìm xuống nước với cô bé.
Gần như là cùng lúc, “vèo... vèo... vèo” vài tiếng xé gió nhẹ nhàng. Dưới nước đã xuất hiện từng vết nước mờ nhạt, cuối vết nước rõ ràng là những viên đạn. Mẹ kiếp, thế mà lại có người bắn súng về phía đám bánh chẻo trên sông??
Đợt bắn súng đầu tiên quá mức đột ngột, cũng quá mức hung ác, đa số mọi người đều không phản ứng kịp, liền bị đạn bắn trúng. Đương nhiên, đống đạn kia tất cả chỉ là đạn giấy, bắn trúng vào người cũng sẽ không tạo ra vết thương nghiêm trọng nào cả, nhưng mà bắn trúng balo thì... Làn khói màu vàng đậm “bùm” một tiếng nổ tung, dưới ánh trăng lúc rạng sáng tương đối bắt mắt.
Trên bờ truyền tới một giọng nói cà lơ cà phất quen thuộc, xuyên qua loa, truyền đến tai của mỗi người: “Những người đã bị bốc khói thì hết thảy bơi trở về bờ đối diện cho ông đây, ngày đầu tiên huấn luyện đã không vượt qua nổi rồi, chờ sau này ông sẽ gọt các người từng người một. Những người không bị bốc khói tiếp tục tiến về phía trước.”
Trong trại huấn luyện tuyển chọn, vị đội trưởng Trung tá này chính là thần, cho dù là có lý hay không có lý, bất cứ chuyện gì cũng do anh ta quyết định.
Thế là, cho dù là không cam lòng hay là ấm ức, những người đã bị bốc khói vàng vẫn phải thành thật bơi trở lại bờ bên kia. Tuy rằng trong miệng vẫn đang âm thầm chửi rủa, nhưng động tác cũng không hề chậm chạp. Đám bánh chẻo còn lại may mắn thoát được một kiếp thì đang nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nơm nớp lo sợ tiếp tục tiến về phía trước.
Dường như đối phương đang lôi bọn họ ra đùa giỡn. Khi bọn họ đang cẩn thận, nghiêm túc, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, bơi về phía trước thì tiếng súng lại không vang lên nữa, trong rừng cây vô cùng tĩnh lặng. Nhưng khi bọn họ khó khăn lắm mới đặt chân được lên đến bờ, bởi vì cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã vượt qua được một kiếp nạn mà hung hăng thở phào một hơi thì lại một trận súng quét qua, làn khói vàng từ từ bay lên.
“Những người đã bốc khói vàng thì bơi trở về bờ bên kia cho ông đây, đồ ăn thêm còn đang đợi các người đó.”
Đám bánh chẻo bốc khói: “...”
Mục đích của sĩ quan huấn luyện là đưa tất cả đám bánh chẻo này về bờ bên kia, nhưng bất cứ việc gì cũng sẽ có cá lọt lưới. Khi đám bánh chẻo mang theo khói vàng nhảy xuống sông một lần nữa thì có mấy bóng người lặng lẽ bò lên bờ. Bọn họ nấp sau hòn đá trên bờ, cẩn thận, nghiêm túc tiếp cận rừng cây.
“Cá đã lên bờ thì chỉ có một con đường chết.” Đội trưởng trầm lặng nói, “pằng” lại một tiếng vang lên, bên bờ sông lập tức truyền đến mấy tiếng kêu đau đớn, năm làn khói vàng mù mịt bao phủ bờ sông yên tĩnh.
Bao Mặc và Trương Hiểu Bằng phiền muộn đứng dậy. Bọn họ vốn không dễ dàng gì mới chạm được tới bờ, không ngờ rằng vừa đối mặt đã bị các chiến sĩ Kỳ Lân bắn hạ rồi. Đúng vậy, một chiến sĩ Kỳ Lân lập tức bắn hạ năm người bọn họ. Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy được đối phương đã ra tay như thế nào, thật là rầu rĩ!
Năm người duy nhất lên được đến bờ cũng không thể không nhảy lại xuống sông bơi ngược trở về bờ đối diện.
Chỉ là, khi năm người bọn họ bơi trở về đã phát hiện ra một bí mật mà những người khác không hề phát hiện ra.
Tỉ lệ khúc xạ của nước là một thứ rất thần kỳ, từ trên mặt nước mà nhìn những thứ ở dưới nước thì sẽ mờ nhạt hơn so với tình hình thực tế. Cho nên khi năm người gắng sức bơi trở về, tầm nhìn xuyên qua mặt nước, đã nhìn thấy mấy khuôn mặt mờ mờ ảo ảo, bị ánh sáng khúc xạ đến vặn vẹo ở trong nước.
Năm người đều không thể tin được mà trợn trừng mắt. Một trong số đó kinh ngạc mở miệng, lời còn chưa kịp ra khỏi miệng, Bao Mặc đột nhiên nói lớn: “Mau lên nào, nếu tốc độ chậm quá, còn không biết là tên cầm thú biến thái kia sẽ giày vò chúng ta như thế nào nữa.”
Người kia kinh ngạc nhìn Bao Mặc, lặng lẽ nhắm mắt lại. Trương Hiểu Bằng hiếm khi nhất chí với Bao Mặc mà cũng giữ im lặng.
Đám bánh chẻo đều đã bơi trở lại bờ bên kia, những chiến sĩ Kỳ Lân trong rừng mới chậm rãi đi ra, tính sơ sơ, mẹ kiếp, thế mà lại chỉ có bốn người.
Đội trưởng Cầm Thú, phó đội trưởng Ngân Mạc, Câm Điếc, cùng với anh tài xế kia!!
Trong bốn người, đội trưởng Cầm Thú từ đầu đến cuối đều không hề động tay, anh chàng lái xe và phó đội trưởng, hai khẩu súng quét sạch hết đám bánh chẻo trên sông. Câm Điếc một mình loại bỏ những đồng chí lên được tới bờ, 3: 110. Đám nữ binh thậm chí không có người nào (???) qua nổi nửa con sông.
Đội trưởng Cầm Thú rất hài lòng với kết quả đánh lén lần này. Anh ta hơi nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén quét qua đám người trên bờ sông bên kia. Từ nét mặt của bọn họ có thể nhìn thấy sự phẫn nộ, không cam lòng, uất hận, căm tức, thậm chí là muốn giết người, duy chỉ không có tuyệt vọng và bỏ cuộc, rất tốt!
Quan sát đánh giá tất cả mọi người một lượt, đội trưởng Cầm Thú hơi ngẩn người, không dám tin, lại nhìn lại một lần nữa, không hề bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào, bất cứ hình bóng nào. Anh ta xoa cằm như có điều suy nghĩ, khóa miệng khẽ cong lên: “Câm Điếc, đi tìm một chiếc thuyền tới đây.”
Câm Điếc: “...” Thêm đồ ăn không phải là nhiệm vụ của tổ hai sao, bọn họ cần thuyền làm cái quái gì chứ!!
Nội tâm âm thầm nhổ nước bọt, nhưng việc mà đội trưởng đã phân phó vẫn phải làm. Câm Điếc lặng lẽ đi mất, chẳng mấy chốc đã kéo được một chiếc thuyền gỗ nhỏ tới, là loại thuyền gỗ nhỏ phải dùng mái chèo để chèo thuyền. Chiếc thuyền gỗ rất nhỏ, vừa đủ cho bốn người ngồi, đầu đuôi mỗi bên hai người, miễn cưỡng có thể duy trì thăng bằng.
Câm Điếc và anh tài xế kia phụ trách trèo thuyền, chiếc thuyền nhỏ chậm rãi rời khỏi bờ sông.
Ngân Mạc nhìn đồng chí Đội trưởng đang khoanh hai tay, nhắm mắt dưỡng thần, một tay nâng mặt như đang suy nghĩ gì đó. Vị Đội trưởng nào đó mặc dù lúc không có việc gì thì đều thích khoang tay giả vờ ngủ, nhưng hôm nay tâm trạng của anh ta rõ ràng là rất tốt, nụ cười nơi khóe miệng chưa từng biến mất, ừm... có JQ!
Ngay khi Ngân Mạc chuẩn bị nghiêm túc khai thác chân tướng đằng sau nụ cười của đồng chí Đội trưởng thì thân thuyền đột nhiên lay động kịch liệt, quán tính suýt chút nữa thì khiến những người trên thuyền lộn cổ xuống sông... Được rồi, không dùng “suýt nữa” nữa, một ngoại lực cực lớn từ dưới nước đâm đụng vào đáy thuyền. Chiếc thuyền bằng gỗ không đủ khả năng chống lại lực tấn công, “răng rắc” một tiếng nứt toác, nước sông lạnh như băng lập tức thuận theo khe hở ào ào tràn vào trong thuyền.
Ngân Mạc sợ đến mức giật nảy mình. Nếu như anh nhớ không lầm thì trong dòng sông này không có sinh vật nguy hiểm gì... nhỉ!
Cơ bắp toàn thân Câm Điếc đều căng thẳng, cảnh giác quan sát mặt nước bình lặng đến mức yên tĩnh xung quanh, trực giác mách bảo anh ta rằng dưới mặt nước bình lặng này có ẩn giấu một mối nguy hiểm vô cùng lớn. Còn anh lái xe đang gắng sức múc nước trong thuyền ra ngoài, đáng tiếc, không có tác dụng gì.
So với phản ứng bình thường của ba người còn lại thì đồng chí Đội trưởng lại bình tĩnh đến mức kỳ quái.
Khi nước trong thuyền đã quá một phần hai, hai bàn tay trắng trẻo, mập mạp đặt lên mạn thuyền. Chỉ nhìn thấy bàn tay chứ không nhìn thấy người, đồng chí Câm Điếc quả quyết nhảy dựng lên, hô lên một câu đầu tiên từ sau khi huấn luyện tuyển chọn bắt đầu: “Ôi mẹ ơi, có ma!”
Đội trưởng & Ngân Mạc & anh lái xe: “...”
Đám bánh chẻo ở trên bờ, căng thẳng quan sát diễn biến sự việc: “...”
Đồng chí Câm Điếc, anh còn có thể không có tiền đồ hơn nữa không!
Chỉ nhìn thấy bàn tay, không nhìn thấy người, hơn nữa còn là một bàn tay trắng đến mức không thấy sắc máu... nếu như anh phải ngâm mình trong nước sông lạnh như băng mười mấy, hai mươi phút mà còn có thể giữ cho tay mình hồng hào, đầy sắc máu thì anh chắc chắn chính là ma da!
Bàn tay nhỏ bám lấy mạn thuyền, đột nhiên dùng sức đè xuống. Nước trong thuyền và nước bên ngoài hợp lại làm một, chiếc thuyền gỗ nhỏ triệt để mất thăng bằng, quả quyết lật nhào. Bốn người trên thuyền hết thảy đều ngã xuống sông, trên bờ lập tức truyền đến tiếng hoan hô hưng phấn.
Bốn sĩ quan huấn luyện bị chìm xuống sông, nghênh đón bọn họ chúng là ba con “ma da” đã sớm đợi vận sức chờ ra tay!!!