Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 314: Bé ngốc, cô cũng có ngày nằm không cũng trúng đạn sao!



Năm đó em gái của ông Bạch tìm đến cửa đúng là một trận náo loạn oanh động, hơn nữa người có thân phận con gái nuôi không mang chút huyết thống nào với nhà họ Bạch là Tiểu Tịnh Trần bị xem thường nhất. Mặc dù cả nhà từ trên xuống dưới đều nghiêm túc, cẩn thận an ủi cô bé, nhưng sau sự việc đó, cô bé vẫn hỏi Bạch Hi Cảnh nguyên nhân vì sao. Vậy là, ân oán gia tộc từ năm mươi năm trước được lôi ra. Tiểu Tịnh Trần không hiểu gia tộc là thứ gì, cô bé chỉ hiểu rằng ông nội đã bị trục xuất ra khỏi nhà.

Thế là, Tiểu Tịnh Trần luôn in sâu trong đầu rằng ông nội bị đuổi ra khỏi nhà thì mới lấy bà nội, sau đó mới có cha, lại sau nữa mới có cô bé (?!). Cho nên, Tiểu Tịnh Trần không chỉ không coi trục xuất gia môn là điều sỉ nhục mà còn cảm thấy đó chính là ân từ mà Phật Tổ từ bi ban cho họ.

Nên khi Bạch Trà tỏ ra ấm ức, oán giận vì bị đuổi ra khỏi gia tộc, cô em gái này bày tỏ bản thân không thể hiểu.

Bạch Trà sững sờ, kinh ngạc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Tiểu Tịnh Trần nghĩ: Bạch Khải Thụy cũng bị trục xuất khỏi gia tộc? Điều này cậu ta hoàn toàn không biết. Cậu ta chỉ biết là nhà họ Bạch ở thành phố S, là nhánh trưởng chính của gia tộc họ Bạch ở Thượng Kinh, do năm đó hục hặc với nhau mà dời đến thành phố S. Nhưng mà, nhà họ Bạch ở Thượng Kinh luôn không từ bỏ ý định bảo bọn họ trở về. Họ còn lấy lý do, một bút viết không ra hai chữ Bạch, mọi người đều có chung dòng máu, động cốt thì sao không thương gân cho được.

Hơn nữa, họ Bạch ở Thượng Kinh dù là chi trưởng hay chi thứ đều nhận được chỉ thị rõ ràng của gia chủ, phải tỏ ra kính trọng với nhà họ Bạch thành phố S như đối với gia chủ.

Điều này khiến cho không ít những người có dã tâm cảm thấy gia chủ đang ám chỉ, người gia chủ thế hệ sau sẽ xuất thân từ nhà họ Bạch ở thành phố S. Vì vậy, cả gia tộc họ Bạch ở Thượng Kinh bắt đầu nổi lên sóng ngầm đấu tranh. Có người thì muốn lôi kéo, nương nhờ, đương nhiên cũng có người muốn dọn sạch cục đá ngáng đường này đi. Cho nên, khi Bạch Tịnh Trần đến Thượng Kinh năm đó mới bị ám sát, bởi vì, người cần nịnh nọt lôi kéo nhất trong danh sách của nhà họ Bạch ở thành phố S chính là Bạch Tịnh Trần.

Bạch Tinh Trần là cô con gái duy nhất của Bạch Hi Cảnh. Hơn nữa, khi thấy sự chiều chuộng bảo vệ dành cho con gái rượu của anh, nếu Bạch Hi Cảnh không kết hôn thì cô bé chính là người thừa kế duy nhất của anh. Những người trong gia tộc đều biết rằng trụ cột chính thức của nhà họ Bạch thành phố S chính là Bạch Hi Cảnh. Anh là vị vua ngầm nắm quyền khống chế cả khu vực Hoa Đông, chỉ cần đạt được sự cho phép của anh thì có thể có được sự ủng hộ của cả nhà họ Bạch ở thành phố S. Khi đó, gia tộc họ Bạch ở Thượng kinh cũng chỉ là vật trong túi mà thôi.

Nhưng vị vua ngầm của vùng Hoa Đông - Bạch Hi Cảnh có phẩm chất cơ bản nhất là gì? Câu trả lời là: máu lạnh, vô tình, giảo hoạt, gian trá!

Anh căn bản không dễ dàng ủng hộ bất kỳ ai. Nhưng nếu có thế giành được hảo cảm của con gái cưng của anh, vậy thì, tất cả mọi việc liền thuận lợi như nước chảy thành sông.

Chính vì vậy, cô em gái ngô nghê nhỏ tuổi này đã trở thành con mồi trong ánh mắt chằm chằm từ bốn phương tám hướng của người nhà họ Bạch ở Thượng Kinh. Chỉ là con mồi này lại có người cha thợ săn. Mà người cha này lại bảo vệ cô bé chặt chẽ đến mức giọt nước cũng không lọt. Thế nên tạm thời không có người dám đường đường chính chính vây bắt cô bé.

Bạch Trà từng là thiếu gia của chi nhánh họ Bạch, tất nhiên cậu biết chuyện về nhà họ Bạch ở thành phố S, nhưng hiểu biết của cậu ta cũng chỉ dừng lại ở đó. Cậu ta biết được nhà họ Bạch thành phố S có bảy vị thiếu gia nhưng tiểu thư thì chỉ có một, tên là Bạch Tịnh Trần. Cậu ta cũng biết là cô tiểu thư này được người nhà cưng chiều, yêu thương như thế nào, nhưng lại không biết Tiểu Tịnh Trần đại diện cho cái gì, càng không biết cha của Bạch Tịnh Trần đại diện cho cái gì.

Cho nên cậu ta dám hô to gọi nhỏ trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nhưng cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn lợi dụng cô bé để báo thù nhà họ Bạch.

Lúc này, khi nghe thấy người mà gia tộc họ Bạch hết sức muốn lôi kéo là Bạch Khải Thụy cũng đã bị trục xuất, Bạch Trà cảm thấy bản thân nắm được điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng. Cậu ta hỏi: “Ông cô cũng bị đuổi khỏi cửa nhà họ Bạch? Điều này là không thể, gia chủ rõ ràng nói chỉ là hồi trẻ ông của cô giận dỗi bỏ nhà ra đi.” Một dòng họ lớn, đặc biệt là một dòng họ đứng sừng sững, gốc rễ vững chắc ở Thượng Kinh, mạng lưới quan hệ chằng chịt như họ Bạch luôn rất kiêu ngạo, rất trọng danh dự. Nếu như năm đó Bạch Khải Thụy bị trục xuất thì với tính cách kiêu ngạo của nhà họ Bạch, họ không thể mong đợi ông quay về được.

Nghe thấy câu nói đầy nghi ngờ của Bạch Trà, Tiểu Tịnh Trần phồng miệng, mắt tròn xoe trừng to, nói: “Lời tôi nói là thật. Ông nội thật sự bị trục xuất ra khỏi gia tộc họ Bạch. Ông chưa bao giờ muốn quay về. Ba tôi đã nói, chỉ cần chúng tôi là người một nhà, tất cả người khác đều chỉ là thức ăn cho Màn Thầu.”

Bạch Trà im lặng. Lời nói của mọi người cha thường luôn mang theo ý trêu đùa con mình. Cậu nhìn Màn Thầu đang ngồi lặng yên bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, một chú “chó Husky” hung ác dữ tợn giống sói, cậu nghĩ: Husky bằng chó, vậy thức ăn cho chó bằng với cái gì?

Thế là, trong lòng Bạch Trà lại dâng lên một loại khí phách không tên.

Bạch Trà cảm thấy đầu óc mình đột nhiên trở nên sáng sủa, thông thoáng. Cậu tin Tiểu Tịnh Trần không nói dối. Năm đó Bạch Khải Thụy xác thực bị trục xuất khỏi gia tộc, mà nay lại có thể khiến cho gia chủ thề thốt phủ nhận việc đã qua và còn không tiếc mọi giá cao để đón ông trở về, vì sao?

Còn không phải là vì giờ đây Bạch Khải Thụy phát đạt, nhà họ Bạch thành phố S cũng phát đạt. Việc họ trở về gia tộc sẽ mang đến lợi ích vô cũng lớn. Lợi ích đó lớn đến mức thậm chí khiến cho gia tộc họ Bạch ở Thượng Kinh vứt bỏ sự kiêu ngạo và thể diện của mình, chỉ để kéo nhà họ Bạch thành phố S quay về.

Nếu như, nếu như ngày nào đó, cậu cũng có thực lực như vậy, cậu cũng sẽ có can đảm để nói những lời như: “Tất cả người khác đều chỉ là thức ăn cho Màn Thầu“. Lúc đó, cậu không chỉ có thể mở mày mở mặt mà còn có thể đòi lại sự công bằng cho cha mẹ mình.

Cha mẹ cậu - những người coi trọng dưỡng sinh đến lượng nước uống mỗi ngày cũng giới hạn vậy mà lại nghiện thuốc, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.

Sau khi nghĩ thông suốt, Bạch Trà liền không đặt oán giận lên người Tiểu Tịnh Trần nữa. Thực ra, bình tĩnh nghĩ lại, cô gái này cũng đủ bi kịch, tự nhiên lại trở thành con mồi cho gia tộc họ Bạch ở Thượng Kinh. Ài! Là con của người cha vĩ đại quả thật là vô cùng đau thương!

Cảm thấy bầu không khí dịu xuống, Dương Tĩnh liền thở phào nhẹ nhõm. Một bên là ân nhân cứu mạng, một bên là người anh em lớn lên bên nhau, nếu bọn họ đánh nhau thì thật không dễ ứng xử.

Ni Tử đã thiếp đi vì mệt. Nghe thấy trong phòng đã im lặng, Liêm Tử mới đưa bà nội của Dương Tĩnh vào phòng. Mặc dù bị cuộc sống áp bức đến trông vẻ ngoài có vẻ khắt khe, nhưng bà Dương thực chất là một cụ bà hiền lành. Bà nấu mì lót dạ cho Dương Tĩnh, Bạch Trà, Liêm Tử, và cũng tiện tay nấu cho Tiểu Tịnh Trần một bát. Bà nói: “Mau ăn đi, bà cũng không có đồ gì để tiếp đãi cháu, chỉ có mì bà tự làm, cô bé đừng chê nhé.”

Tiểu Tịnh Trần tất nhiên không chê, ngửi mùi mì cũng thấy rất thơm rồi. Trên những sợi mì trắng là hành hoa tươi xanh, chỉ nhìn thôi cũng thèm nhỏ dãi. Tiểu Tịnh Trần tao nhã húp xùm xụp, nuốt như sói như hổ đến mức hà ra cả hơi nóng. Cô bé còn vớt được hai quả trứng gà dưới đáy bát. Mặt ba chàng trai lập tức chuyển sang xanh lét. Bọn họ bị thương mà mỗi người cũng chỉ có một quả trứng. Tiểu Tịnh Trần lại được những hai quả. Đúng là thiên vị!

Lúc ở ngoài phòng, Liêm Tử đã kể lại quá trình quen biết của bọn họ và Tiểu Tịnh Trần. Bà Dương cảm động và ghi nhớ ân cứu mạng ba đứa cháu nên tất nhiên đối với cô tốt hơn một chút. Hơn nữa, nói thực thì chỉ cần tuyên dương logic vặn vẹo đến xuyên thủng vũ trụ của mình thì Tiểu Tịnh Trần với vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu thực sự rất được lòng người. Đặc biệt là những người cao tuổi như các cụ ông, cụ bà thì càng thích cô bé vô cùng.

Tiểu Tịnh Trần ôm tô canh húp sạch sẽ nước dùng bên trong rồi đặt bát không xuống, liếm khóe miệng, hai mắt tỏa sáng nhìn bà Dương. Dáng vẻ đó cứ như cún con đòi ăn, bà Dương thấy mà trái tim như tan chảy.

Bà không nói gì mà đi nấu cho cô thêm một bát nữa, bên trong vẫn có hai quả trứng. Tiểu Tịnh Trần vui mừng đón lấy bát xì xà xì xụp ăn, không hề chú ý đến vẻ mặt tối tăm của ba người Dương Tĩnh. Cuộc sống của bà Dương thực không tốt. Dù chỉ là hai bát mì, nhưng với bát tô to như vậy, thì lượng thức ăn sẽ bằng đồ ăn hai ngày của bà và Ni Tử, lại còn thêm bốn quả trứng. Những quả trứng đó bà Dương đều không nỡ ăn, tất cả đều để cho Ni Tử bồi bổ sau khi cơn nghiện phát tác hoặc là để bổ sung dinh dưỡng do mất máu cho họ khi họ đánh nhau bị thương.

Vậy mà người không đau không thương, khỏe đến mức có thể đánh chết trâu như Tiểu Tịnh Trần lại có thể ăn bốn quả trứng một bữa, thêm cả khẩu phần ăn trong hai ngày của hai bà cháu. Ba người cảm kích Tiểu Tịnh Trần cứu họ nên không trách cô gì cả, chỉ là cảm thấy bọn họ thực vô dụng. Họ không thể cho bà Dương và Ni Tử một cuộc sống tốt hơn, thậm chí cũng không thể mời ân nhân cứu mạng của mình một bữa ăn thịnh soạn.

Nhưng làm gì còn cách nào, bọn họ khắp nơi bị người khác quản lý, ngay cả một công việc ra hồn cũng không tìm được, chỉ có thể ăn cắp vặt sống qua ngày, ngay cả quần áo trên người cùng là do đi trộm mà có. Ngoài ra, tất cả tiền họ gom được ngay cả chữa bệnh cho Ni Tử còn không đủ, thì đừng nói đến việc ăn no uống say!

Hai bát mì và bốn quả trứng khiến cho Tiểu Tịnh Trần ăn đến thỏa mãn. Bạch Trà khó nhịn được nghi ngờ trong lòng: cô ta thật sự là đại tiểu thư nhà họ Bạch thành phố S sao? Vì sao lại giống như quỷ đói vừa thoát khỏi xóm nghèo đầu thai vậy?

Đương nhiên, quần áo và khí chất cũng với làn da trắng bóc mỏng manh của cô bé thì không ai có thể nghĩ điều kiện gia đình cô bé không tốt.

Lại một bát mì được húp sạch sẽ, Tiểu Tịnh Trần liếm miệng, bà nội Bạch vui vẻ đứng bên cạnh, nói: “Muốn nữa không, bà đi làm cho cháu bát nữa nhé?”

Tiểu Tịnh Trần ngượng ngùng nhìn bà cười, để lộ ra hai núm đồng tiền rồi đáp: “Không cần đâu ạ, cảm ơn bà, mì này thật ngon.”

Bà Dương nở nụ cười tươi như đóa hoa cúc, nói: “Cháu thích là tốt, thích là tốt. Sau này có thời gian thì đến chơi, bà làm mì cho cháu ăn.”

“Vâng.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu như trống bỏi. Mặc dù chỉ là mì bình thường nhưng Tiểu Tịnh Trần lại nếm ra được mùi vị mì chay của nhà Phật, thật là nhớ!

Ăn no uống say xong, tâm trạng của Tiểu Tịnh Trần tương đối tốt đẹp, nụ cười treo trên mặt duy trì không biến mất, nhìn trông rất giống Phật Di Lặc.

Bà Dương bưng nước đến lau người cho Ni Tử. Mặc dù bà đã cao tuổi nhưng dù sao Ni Tử là cô gái đã thành niên, cũng không thể để ba người con trai lau giúp cô bé được. Hơn nữa bà Dương cũng có cơ thể khỏe mạnh, cho nên giúp cô cháu gái gầy trơ xương như bộ xương khô cũng không có gì là khó.

Vậy là, mọi người đều tránh né mà đi ra ngoài phòng khách nói chuyện. Bọn Dương Tĩnh đều nói những thuật ngữ trong nghề nên Tiểu Tịnh Trần nghe không hiểu lắm. Cô bé chỉ ngồi trên ghế gật gù. Màn Thầu nằm nhoài bên chân cô bé, rất yên lặng, không ai biết nó đang nghĩ gì.

Đột nhiên, kỵ sĩ đầy trách nhiệm - Màn Thầu - bất ngờ đứng thẳng dậy, bốn chân thẳng tắp, đầu hướng về phía cửa chính, đuôi cụp xuống không động đậy, đôi mắt sói lạnh lùng chớp lên đầy hung ác và dã tính. Nó vừa cử động, nhóm người Dương Tĩnh không khỏi liếc nhìn nó, nhưng không có ai quá để tâm. Tai của loài chó rất thính, nghe thấy tiếng gì đó rồi làm ra hành động đề phòng hay hiếu kỳ là bình thường. Vả lại, bọn họ đang ở khu nghèo khổ nhất ở Thượng Kinh, cuộc sống khổ cực đến mức người gõ cửa hỏi thăm cũng rất ít, có thể có chuyện gì xảy ra chứ?

Thế nhưng, bọn họ tính sai một chuyện: Màn Thầu là sói, không phải chó.

Những con chó trông nhà có thể đứng lên đề phòng vì nghe thấy tiếng động lạ, nhưng đối với loài sói, loài vật tranh đấu vì tính mạng tuân theo quy tắc của rừng rậm, điều duy nhất khiến nó đề phòng và cảnh giác chỉ có một. Đó là khi nhận thấy nguy hiểm và sát khí!