Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 321: Vua sói + hổ trắng + trăn khổng lồ + bé ngốc = cuộc chiến tranh đoạt của các chúa tể rừng xanh!



Một tiếng gọi “Màn Thầu” đầy tình cảm của Tiểu Tịnh Trần vang lên, khiến cho vua sói - Màn Thầu thật nào đó xù lông.

Con mẹ nó, lại có một con chó hoang dám dùng tên của nó, lại còn dám tranh chủ nhân với nó, con mẹ nó không muốn sống nữa hả?

Vua sói Màn Thầu không chút do dự nổi khùng. Nó ngay tại chỗ thẳng chân trước và hơi khuỵu chân sau, cái đuôi to khỏe cụp sau mông. Lông sói dựng đứng toàn thân, đôi mắt thú dữ lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào chú chó Husky tên Màn Thầu, miệng không ngừng gầm gừ đe dọa.

Husky Màn Thầu vui quên trời đất khi nhìn thấy chủ nhân lúc này mới phát hiện hóa ra lại có một vị khách không mời mà đến. Nó nhảy xuống dưới, ngẩng đầu ưỡn ngực trừng vua sói Màn Thầu, đuôi to giơ lên cao. Đôi mắt tròn lay láy đấu mắt với vua sói Màn Thầu. Biểu cảm đó nhìn thế nào đều thấy là vô cùng ngốc nghếch.

Theo lẽ thường, chó nuôi trong nhà không thể là đối thủ của vua sói hoang dã. Dù cho có là chó Ngao Tạng nghe nói có thể đuổi cả đàn sói thì cũng phải gầm rú, nhe răng, vung móng vuốt, đe dọa thì mới có thể dọa kẻ thù chạy, càng đừng nói đến Husky - loài chó được mệnh danh là ngốc nhất này.

Trong tình huống thông thường, chó nuôi trong nhà nhìn thấy sói hoang dã chỉ có thể chạy trối chết, nhưng Husky Màn Thầu lại là một bông hoa lạ hiếm thấy.

Nó được Tiểu Tịnh Trần nuôi từ nhỏ, sau đó lại được dạy dỗ bởi hổ trắng Thái Bao và trăn khổng lồ Quả Cà, nói thực thì nó có thể bỏ qua ảnh hưởng của áp lực từ mãnh thú. Hơn thế nữa, chủ nhân ngây ngô của nó còn đang ở đây, nó biết bản thân chắc chắn sẽ không bị bất cứ thứ gì đe dọa đến tính mạng.

Thế là khi đối diện với vua sói - Màn Thầu thật, Husky - Màn Thầu giả cảm thấy tò mò hơn là sợ hãi. Đúng vậy, nó rất tò mò, sao chủ nhân lại có thể mang về một tên có phần giống nó mà không được đẹp như nó thế này. Làm xấu mặt chó của nó quá rồi!

Động vật có cách giao tiếp của động vật, vua sói - Màn Thầu thật cớ gì không thấy được sự xem thường và soi mói của Husky - Màn Thầu giả dành cho nó chứ. Thế là đồng chí vua sói lập tức nổi giận, nó gầm lên một tiếng, nhảy phốc đến chỗ Husky. Husky gâu một tiếng, không chút do dự đón đầu vua sói rồi mở miệng. Một sói một chó ngay tại chỗ biểu diễn chân lý của cuộc chiến loài chó. Đó chính là: chó cắn chó, đầy miệng lông!

Vua sói rất hiểu cảm xúc của Tiểu Tịnh Trần. Nó biết chủ nhân nhà mình rất thích con chó ti tiện kia. Cho nên, nó cũng không thật sự cắn chết con Husky, nhưng chỉnh nó một trận là điều đương nhiên. Nó nhất định phải chứng minh vị trí kiên cố không thể dao động của mình khi là thú cưng và là trợ thủ số một trong lòng chủ nhân.

Husky đương nhiên không phải là đối thủ của vua sói, nó rất nhanh liền bại trận, không chút do dự kêu thảm thiết, khiến người nghe phải sợ hãi. Nhưng trên thực tế, nanh sói sắc nhọn không hề làm rách da nó, một chút máu cũng không có.

Lúc này Bạch Hi Cảnh vừa mới mở cửa, một chân còn chưa tiến vào bên trong, anh liền cảm thấy có một bóng đen lướt qua dưới mí mắt mình. Sau đó là những tiếng kêu đầy hưng phấn của Husky Màn Thầu và tiếng gầm tức giận của vua sói Màn Thầu vang lên. Bạch Hi Cảnh xoay đầu, cả mặt anh đen lại.

Anh nhìn thấy một con mãng xà đang cuốn lấy vua sói Màn Thầu như cuốn chiếu, thân rắn dài và nặng quấn lấy thân sói. Cái eo mềm mại yếu ớt của con sói đang bị nó quấn chặt. Vua sói Màn Thầu bị đánh trộm thành công, nó không chút do dự cắn thân rắn đang quấn lấy mình, da rắn mà ngay cả đạn cũng không làm bị thương nay đã bị nó cắn chảy máu.

Vua sói Màn Thầu và con trăn khổng lồ Quả Cà lúc còn trên núi đã sớm tham gia cuộc chiến sinh tử. Chúng nó lúc ngủ thì chiến để đoạt giường, lúc tỉnh chiến để ăn, lúc no chiến để chơi, lúc mệt chiến giành chủ nhân. Mặc dù tách nhau ra mười mấy năm nhưng chúng nó vẫn nhớ được mùi hương của Tiểu Tịnh Trần, tất nhiên cũng sẽ rõ mùi hương của kẻ địch trời sinh. Thế là vừa gặp nhau, Quả Cà liền không chút do dự sử dụng sát chiêu.

Nhưng đây không đủ để làm cho Bạch Hi Cảnh, người mà Thái Sơn đổ trước mặt vẫn vững vàng đen mặt được. Điều thực sự làm anh đen mặt là con trăn đáng chết rõ ràng đang sống còn với kẻ địch kia vẫn còn lấy đuôi vuốt chân Tiểu Tịnh Trần. Vuốt thì vuốt đi, thế nhưng nó lại dám đẩy ống quần của con bé lên, áp đuôi vào bắp chân của con bé.

Lúc này người cha nhị thập tứ hiếu cũng bắt đầu giơ vuốt rồi!

Cha Ngốc quyết định ra tay. Anh dứt khoát đi vào trong, mặt không cảm xúc nhìn hai con dã thú cắn xé, giằng co khó tách rời kia, nhấc chân, không chút do dự dẫm thẳng chóp đuôi của mãng xà. Đồng chí mãng xà đau đến giật mình, đột nhiên nhe cái miệng đầy răng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết “Khè“.

Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai con thú dữ, lại quét về phía con chó Husky đang ngồi làm cảnh vung đuôi vờ ngây ngô cổ vũ trận đấu, mặt vô cảm nói: “Cho chúng mày thời gian ba giây, không im lặng lại thì cả đời này đừng hòng dước chân vào nhà ông đây nữa.”

“Gâu, gâu!” Con chó Husky dĩ nhiên là lấy tốc độ nhanh nhất, xoạt một cái liền nhảy vào cửa phòng đang mở rồi mất dạng. Quả Cà cũng quyết đoán buông vua sói Màn Thầu ra, quay đầu trườn về phòng. Vừa tiến vào trong, nó liền thuận đuôi đóng luôn cánh cửa, dứt khoát vứt luôn vua sói đi sau một bước ở bên ngoài.

Ba giây! Kết thúc!

Đồng chí Quả Cà vẫy đuôi đắc chí, đáng tiếc, đắc chí được hai giây thì cửa “cạch” một cái mở ra. Sau đó là khuôn mặt đen còn hơn mật thám của Bạch Hi Cảnh, trên tay anh còn cầm chùm chìa khóa, mà một phần chìa khóa còn đang cắm vào ổ.

Quả Cà tròn mắt, nó một lòng chỉ muốn nhốt vua sói bên ngoài, khiến sói không thể vào phòng trong thời gian ba giây, sau đó sẽ bị Bạch Hi Cảnh đuổi khỏi nhà. Nhưng nó lại quên rằng, Boss Bạch và chủ nhân ngốc cũng bị khóa ở ngoài!

Quả Cà im lặng cúi đầu, ép đầu vào phần thân đang cuộn tròn của nó, lẳng lặng vụng trộm nhìn Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần qua kẽ hở ở thân. Khi ánh mắt nó liếc đến vua sói đang ngênh ngang đắc ý tiến vào phòng, thì Quả Cà hận không thể dựng thẳng nanh nọc của mình, nhưng lại không dám gây họa vào lúc này.

Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt quét qua Quả Cà đang giả chết, lạnh lùng hắng giọng, ngồi trên sô pha từ từ tháo cà vạt và áo măng tô.

Hổ trắng Thái Bao sang chảnh lúc này mới từ trong phòng đi ra, gầm một tiếng, nó mỗi ngày đều gầm một tiếng để luyện giọng. Nó từ từ đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần rồi ngồi xuống, chờ đợi sự sùng bái từ đám nhân loại ngu xuẩn. Quả nhiên, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát khom người ôm lấy đầu của nó, vuốt qua vuốt lại, gọi: “Thái Bao!”

Dưới cằm có đôi tay múp của con người gãi ngứa làm cho hổ trắng thoải mái đến híp mắt lại, mặt mày đầy vẻ thư thái. Vua sói Màn Thầu lại không thoải mái, nó gừ một tiếng rồi trực tiếp đập qua...

Được rồi, vua sói Màn Thầu đã quen thói bá đạo trong rừng rậm, hoành hành ngang ngược, nhìn thấy không thuận mắt là trực tiếp vung móng vuốt. Thái Bao mặc dù là một con hổ trắng nhưng dù sao cũng được nuôi trong nhà, so với vua sói Màn Thầu thì vẫn thiếu đi mấy phần hung tàn và máu me.

Những thú dữ Tiểu Tịnh Trần nuôi dù cho chỉ ăn chay nhưng lại bị cô giày vò cho hung ác và nóng nảy hơn đồng loại sống ở rừng rậm mấy lần. Không có cách nào cả, chủ nào thì tớ nấy, nếu như không phải có cấm kỵ nhà Phật thâm căn cố để trong đầu thì không chừng, em gái này sẽ là người hung tàn nhất thế gian.

Tự nhiên bị đập, Thái Bao tất nhiên sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt. Nó phản kích không chút do dự, trực tiếp nhảy khỏi cái ôm ấm áp của Tiểu Tịnh Trần, gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào vua sói Màn Thầu. Thế là hai con thú dữ lại quấn lấy nhau chiến đấu, nhưng mà rõ ràng, Thái Bao không ác như vua sói Màn Thầu, rất nhanh nó liền lép vế.

Husky Màn Thầu đứng ở bên nhảy lên nhảy xuống không ngừng kêu gâu gâu. Quả Cà không động đậy, giả chết tại chỗ, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn trừng trừng vào trận chiến của hai con dã thú, lặng lẽ chờ làm ngư ông đắc lợi.

Hiện trường trước mắt một đống hỗn loạn, trán Bạch Hi Cảnh nổi gân xanh. Anh là người thích yên tĩnh, trước khi anh nuôi dưỡng Tiểu Tịnh Trần thì Đại Sơn, Tiểu Sơn báo cáo công việc cho anh còn phải điều chỉnh giọng nói. Con mẹ nó ai dám ở trước mặt anh hô to gọi nhỏ chứ. Muốn lật trời à!

Tiểu Tịnh Trần lặng im chăm chú theo dõi trận hỗn loạn trước mắt, đôi mắt to bình tĩnh lấp lánh, bàn tay để bên người, nhìn như con sóc vô hại. Tuy nhiên, cô bé cảm thấy được sự oán giận và cơn tức mạnh mẽ bay đến từ phía Bạch Hi Cảnh.

Nếu như nói Bạch Hi Cảnh là người cha chuẩn nhị thập tứ hiếu thì Tiểu Tịnh Trần là người con toàn tâm toàn ý.

Toàn tâm chính là: cha nói luôn đúng, toàn ý chính là: những tên khốn muốn hại cha đều đáng chết!

Thái Bao và Màn Thầu đánh nhau không nguy hại đến Bạch Hi Cảnh, nhưng lại làm anh giận. Cho nên Tiểu Tịnh Trần - người có biểu cảm bình tĩnh, yên bình như trúc xanh đón gió cũng đột nhiên động tay. Cô bé trực tiếp mỗi tay một thú tóm lấy cổ vua sói Màn Thầu và Thái Bao. Một tiếng “Bịch” bạo lực vang lên, đầu hai con thú bị ấn xuống đất. Bị tấn công bất ngờ, hai con thú giằng co theo bản năng. Đáng tiếc, dù móng vuốt của chúng có sắp đào xuyên mặt sàn thì hai cái đầu vẫn dính trên sàn không động đậy được chút nào. Dần dần, vua sói Màn Thầu và Thái Bao cũng chịu khuất phục, yên tĩnh không cử động nữa.

Lúc này Tiểu Tịnh Trần mới mở miệng: “Nếu mấy đứa lại dám làm cha nổi giận, chị sẽ ném mấy đứa vào Tư Quá Đường.”

Tư Quá Đường là một phòng lớn thuộc Giới Luật Viện của chùa Bồ Đề, là nơi chuyên dành cho các tăng nhân phạm lỗi trong chùa hối lỗi. Đừng nghĩ rằng hối lỗi có nghĩa là chỉ ngồi đối diện bức tường trong phòng, xét trên tính chất đặc thù của tăng nhân chùa Bồ Đề, Tư Quá Đường này thật là... Chậc Chậc.

Vua sói Màn Thầu sợ đến mức toàn thân run cầm cập, nó lập tức tỏ ra yếu thế mà ư ử hai tiếng, đôi mắt sói tròn to, long lanh, trong suốt nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lại nhìn Thái Bao. Thái Bao không có IQ bằng vua sói, nó cũng không hiểu Tư Quá Đường là cái quái gì, nhưng bản năng dã thú khiến nó hiểu rằng, cô bé đáng yêu trắng trẻo trước mặt mới là đại quái thú chính hiệu, không thể chọc giận cô bé. Thế là ánh mắt Thái Bao cũng trở nên long lanh như mắt mèo.

Tiểu Tịnh Trần lúc này mới thả chúng ra, một sói một hổ ngay lập tức chạy đến cạnh Quả Cà. Ba con vật sói, hổ, trăn mới lúc nãy còn đánh sống đánh chết giờ đã như anh em ruột nằm cuộn tròn một chỗ, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cô bé đáng yêu đại quái thú. Chủ nhân giận lên thật đáng sợ!

Chó Husky thích mượn gió bẻ măng, không có khí tiết ngoáy mông chạy đến, tỏ vẻ đáng yêu ngồi xổm nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần vuốt ve đầu nó, nói: “Vẫn là Màn Thầu ngoan nhất, không giống chúng nó.”

Sói, hổ và trăn: “…” Đó là vì nó vô dụng, nếu cũng là dã thú, xem nó có thể ngoan đến mức nào, hừ!