Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 33: Nằm không cũng trúng đạn



Trong mắt phụ huynh, con trai thường thích nghịch ngợm phá phách. Bạch Hi Cảnh hồi còn nhỏ cũng không phải là một cậu bé ngoan biết nghe lời. Sau khi có con trai, anh vẫn luôn tuân theo chính sách nuôi thả. Hơn nữa, dựa vào sự giáo dục mà Tiểu Tịnh Trần đã nhận được từ nhỏ, Bạch Hi Cảnh cũng không hề lo lắng bé sẽ gây ra chuyện xấu nào vượt quá giới hạn.

Thế nhưng hiện nay, “cậu bé” đã biến thành “cô bé”, chính sách “nuôi thả” cũng phải thay đổi thành “nâng niu” rồi. Ngay từ đầu, đối với một người chỉ có anh em trai mà không có chị em gái, chỉ có cháu trai chứ không có cháu gái như Bạch Hi Cảnh mà nói, ranh giới giữa nuôi thả và nâng niu không quá rõ ràng. Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dạng vênh váo đầy khí phách của con gái bảo bối từ trên ban công, Bạch Hi Cảnh liền đứng ngồi không yên. Người ta vẫn thường nói “Ba tuổi nhìn trẻ, bảy tuổi nhìn già” (ý nói ba tuổi vẫn còn là trẻ con, nhưng bảy tuổi bắt đầu hình thành tính cách sẽ theo bé đến suốt cuộc đời), Tiểu Tịnh Trần sắp sáu tuổi rồi, hiện giờ nếu không tìm cách cải tổ lại, e rằng bé sẽ lệch lạc đến cùng mất.

Thế là, vì “con trai” biến thành “con gái” mà Bạch Hi Cảnh đã thức trắng hai đêm lại phải thức thêm vài đêm nữa, sau cùng thì cũng cho ra lò được cuốn sổ tay “giáo dục thục nữ” nhà họ Bạch. Nhìn cuốn sổ tay mấy chục trang phong phú còn đầy đủ và phức tạp hơn cả tài liệu kế hoạch, Bạch Hi Cảnh tự thấy mình thật chu đáo.

Ôm cuốn sổ tay nóng hôi hổi, Bạch Hi Cảnh nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, sau đó bổ nhào xuống giường, rồi lặng lẽ chìm vào giấc ngủ. Bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cũng vừa ló rạng.

Giấc ngủ này kéo dài một mạch đến tận giữa chiều, lúc này Bạch Hi Cảnh mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, vừa đưa mắt lên liền nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh đờ đẫn, ngây người một lúc thì cái đầu trì trệ cuối cùng cũng đã hoạt động trở lại. Ngồi trên đầu giường, lại mở cuốn sổ tay giáo dục thục nữ ra xem một lượt từ đầu đến cuối, anh mới chịu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi rời khỏi phòng ngủ. Vừa bước vào phòng ăn, Bach Hi Cảnh vừa nhìn đã thấy một chiếc hộp giữ nhiệt được đặt ngay ngắn trên bàn.

Bạch Hi Cảnh hơi bất ngờ nhíu chân mày, ánh mắt quét qua phòng khách đang vang lên tiếng ti vi. Anh bước đến bên bàn ăn, mở nắp bình giữ nhiệt, ngay lập tức mùi mì thơm phức phả vào mặt anh, tỏa ra mùi hương tươi mới nóng hổi.

Trái tim Bạch Hi Cảnh trong nháy mắt liền trở nên mềm nhũn, quả nhiên con gái vẫn chu đáo hơn. Anh kéo ghế ngồi xuống, ăn một miếng, khuôn mặt Bạch Hi Cảnh tràn đầy hưởng thụ. Mặc dù chỉ là một bát mì chay nhưng anh lại nếm ra được mùi vị tình yêu nồng đượm trong đó, cảm động quá!

Không ngờ con gái còn có tài nấu nướng như vậy, Bạch Hi Cảnh lặng lẽ lôi cuốn sổ tay ra, gạch đi mục “nấu nướng”. Cũng không phải đi làm đầu bếp, tay nghề như vậy cũng đủ khiến cho đám thiên kim tiểu thư phải sáng mắt rồi. Bưng hộp giữ nhiệt lên để uống nước mì, Bạch Hi Cảnh vô thức chép miệng, vừa quay đầu liền đụng trúng một đôi mắt to sáng lấp lánh, khiến Bạch Hi Cảnh sợ hết hồn. Đứa trẻ này... từ đâu ra vậy?

Tiểu Tịnh Trần cười tít mắt nhìn cha ngốc, “Ba ơi, mì ngon chứ ạ?”

Bạch Hi cảnh gật gật đầu, hàm ý sâu xa đáp: “Con gái ngoan, con đúng là áo bông nhỏ biết quan tâm của ba.”

Cái đầu trơn bóng vùi vào lòng Bạch Hi Cảnh vui vẻ cọ tới cọ lui, Tiểu Tịnh Trần dịu dàng nói: “Nếu ba vẫn muốn ăn nữa thì con lại đi mua tiếp.”

“Ngoan...” Vô thức đáp lại một tiếng, Bạch Hi Cảnh ngây người, đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã nghe lầm gì đó: “Mua?”

Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh, “Vâng, chính là cửa hàng hôm nọ mình đã ăn bánh bao đó, hai mươi đồng một bát, ba muốn ăn thêm nữa không?”

Bạch Hi Cảnh: “...”

Bạch Hi Cảnh quả quyết mở cuốn sổ tay ra, ghi thêm vào phía cuối trang cuối cùng: Đào tạo nấu ăn – Lấy tiêu chuẩn bếp trưởng nhà hàng năm sao làm mục tiêu phấn đấu!

Tiểu Tịnh Trần đáng thương nào đâu hay biết, bản thân hiếm lắm mới có dịp thể hiện lòng hiếu thuận với cha ngốc lại vì trí tưởng tượng thái quá của cha ngốc mà tạo nên vận mệnh buồn khổ của mình trong tương lai.

Đúng là nằm không cũng trúng đạn mà!

Thấy thời gian vẫn còn sớm, Bạch Hi Cảnh quyết định bắt đầu thực hiện bước đầu tiên của “giáo dục thục nữ” – Bề ngoài!

Do ngay từ đầu đã nhận định Tiểu Tịnh Trần là con trai cho nên những thứ Bạch Hi Cảnh chuẩn bị đều là đồ thể thao trẻ con đơn giản. Nhưng bây giờ con trai đã trở thành con gái rồi, mấy bộ đồ thể thao đó rõ ràng có hơi đơn điệu. Mặc dù anh không có sở thích trang điểm cho con gái giống như búp bê Barbie nhưng cũng nhất định phải bồi dưỡng thật tốt khiếu thẩm mỹ cho con gái. Thế là, Bạch Hi Cảnh đưa Tiểu Tịnh Trần đến trung tâm mua sắm cho trẻ em.

Toàn bộ trung tâm thương mại bảy tầng có đầy đủ tất cả các loại vật dụng cho trẻ em như quần áo, giày dép, đồ chơi, xe cho bé..., các nhãn hiệu nổi tiếng rực rỡ muôn màu được bày bán la liệt trong các cửa hàng. Đầu năm nay, kiếm tiền từ trẻ em là dễ nhất, giá cả những đồ ở đây chắc chắn có thể khiến cho rất nhiều phụ huynh phải dừng bước, nhưng lại càng khiến cho nhiều phụ huynh phải bon chen vào mua, khổ ai cũng được nhưng không thể để con mình phải chịu khổ mà.

Bạch Hi Cảnh đã làm xong khóa học đầy đủ từ trước. Vừa bước vào trung tâm thương mại, anh đi thẳng đến cửa hàng Angel, Angel là cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang cho các bé gái, trang phục nổi tiếng về sự đẹp đẽ và dễ thương, hơn nữa mỗi kiểu chỉ có một cái duy nhất, khách hàng tuyệt đối không phải lo lắng về việc có người mặc quần áo đụng hàng với con mình.

Bạch Hi Cảnh trời sinh vốn kiêu ngạo và bá đạo đến khó hiểu, đồ dành cho con gái mình nhất định phải là độc nhất vô nhị. Nếu không phải vì thời gian đặt may quá lâu, có thể không may kịp trước Tết thì anh thậm chí không muốn đến trung tâm thương mại để mua đồ của nhãn hiệu bình dân này.

Nhân viên ở cửa hàng này đều có con mắt rất sắc bén, vừa nhìn thấy phong cách ăn mặc của Bạch Hi Cảnh liền biết ngay đây là người có tiền, hai nhân viên đang ngồi rảnh rỗi sau quầy lập tức cười khanh khách tiến lên chào đón, “Hoan nghênh quý khách, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài?”

Bạch Hi Cảnh không thèm nhìn cô nhân viên đang cười tươi như hoa kia, trực tiếp ngồi xổm xuống, nói với Tiểu Tịnh Trần: “Con thích cái gì thì cứ lấy!”

Nụ cười trên mặt của nhân viên bán hàng lập tức càng thêm rạng rỡ, trong ánh mắt nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần lóe lên tia sáng xanh như mắt sói, bọn họ đều biết thành tích bán hàng của họ ngày hôm nay đều phụ thuộc vào Tiểu Đầu Trọc. Một trong số nhân viên bán hàng khom người hỏi Tiểu Tịnh Trần, “Em gái, em thích cái nào thì nói với chị, chị sẽ giúp em lấy đem đi thử nhé!”

Tiểu Tịnh Trần gãi gãi đầu, đôi mắt to đảo một vòng trong cửa hàng, rồi quay người ngẩng đầu nói: “Ba ơi, quần áo ở trong này đều khó coi lắm, chúng ta sang cửa hàng khác thôi!”

Nhân viên bán hàng: “...” Có nhóc mới khó coi đó, cả nhà nhóc đều khó coi, nhóc con đầu trọc đen đủi gì đó là khó coi nhất!

Bạch Hi Cảnh không thèm nhìn đến nụ cười cứng ngắc và khuôn mặt đen xì của hai nhân viên bán hàng, dứt khoát ôm con gái rời đi.

Quầy chuyên bán đồ thục nữ – “Ba ơi, quần áo trong này đều dễ bẩn lắm, chúng ta sang cửa hàng khác đi!”

Quầy chuyên bán đồ công chúa – “Ba ơi, quần áo trong này đều mỏng quá, dễ bị rách lắm, chúng ta sang cửa hàng khác đi!”

Quầy chuyên bán đồ lộng lẫy – “Ba ơi, quần áo trong này vướng víu quá, đánh nhau không tiện, chúng ta sang cửa hàng khác đi!”

...

Trước sau đã đổi mấy chục cửa hàng nhưng không một cái nào có thể làm hài lòng em gái đầu trọc, Bạch Hi Cảnh buồn rầu một cách sâu sắc. Rốt cuộc đứa nhóc con đang chọn quần áo hay đang tìm đồ đánh nhau vậy hả, đừng có mà bắt nạt người cha dễ nói chuyện của con nhé!

Cuối cùng, trong cơn giận, Bạch Hi Cảnh lôi Tiểu Tịnh Trần vào một cửa hàng chuyên bán quần áo hoạt hình. Lúc đi ra, tỉ lệ quay đầu lại nhìn Tiểu Tịnh Trần tăng vọt lên đến hai trăm phần trăm. Những nơi hai cha con đi ngang qua, chỗ nào chỗ nấy liền vang lên những tiếng thét chói tai “Á a a ~~ đáng yêu quá~~” “Á a a ~~thật là muốn nhéo một cái mà~~”. Tiểu Tịnh Trần bị dọa đến độ ra sức víu vào cổ của cha ngốc, vùi đầu vào lồng ngực cha không dám cựa quậy.

Bạch Hi Cảnh ôm cô con gái nhỏ hiếm lắm mới có bộ dạng yếu đuối như vậy, từ khóe mắt đến chân mày đều mang vẻ đắc ý “phơi phới”.