Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 339: Cướp đàn ông với bé ngốc



Tòa nhà chính của đoàn lính đánh thuê chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa tầng một là không gian mở, không có các vách tường mà hợp lại thành một phòng lớn rộng rãi. Bên trong phòng lớn rất náo nhiệt, đập vào mắt là những người đàn ông cao lớn, cơ bắp rắn chắc, những người đàn ông này đều trong độ tuổi hoàng kim nhất.

Cuộc sống nghiệp dư của nhóm đàn ông cao lớn này rất phong phú, có vài ba người tụ thành nhóm uống rượu vung nắm đấm; có người vây thành một vòng đặt cược chơi đánh bài, đổ xúc xắc; cũng có người phì phò thuốc lá nói chuyện phiếm. Nhưng nhiều nhất là nhóm người gào thét, hô hào đầy hưng phấn vây quanh võ đài ở chính giữa sảnh lớn.

Võ đài có độ cao cách mặt đất khoảng một mét năm mươi, bốn phía xung quanh được bao bởi dây thừng mềm, ngăn cách quần chúng đang vây xem - những người có tâm trạng đầy kích động cách biệt một phạm vi nhất định phía ngoài võ đài. Thế nhưng, biểu diễn trên võ đài lại không phải vận động công kích, đánh đấm, trực tiếp dùng vũ lực mà là một cô gái trẻ tuổi.

Cô gái thoạt nhìn khoảng hai sáu, hai bảy tuổi, là độ tuổi trưởng thành tươi đẹp nhất. Cô gái để đầu tóc ngắn trông rất ngầu, khuôn mặt sáng sủa, mang theo chút dáng dấp của người Âu Mỹ. Hai phần tròn trịa trước ngực đứng thẳng đầy kiêu ngạo, dường như muốn bật ra khỏi áo lót nhỏ đang bao chặt xung quanh. Eo thon nhỏ, trên chiếc rốn còn có một chiếc khuyên đầy gợi cảm. Chiếc quần siêu ngắn miễn cưỡng che lấp hơn phân nửa bộ mông. Mông lớn vểnh lên cùng với đôi chân dài thon thả, tùy theo động tác của cô gái mà di chuyển, hấp dẫn không ít tiếng gào thét phấn khích của đám đàn ông xung quanh.

Kích thích, gợi cảm, mạch máu căng phồng, khiêu khích cùng với ám chỉ tình dục được phát huy đến cực hạn!

Những lính đánh thuê này đều là những người sống hôm nay mà không biết ngày mai ở phương nào. So với những người gom góp tiền, thành gia lập nghiệp, lấy vợ sinh con đẻ cái mà nói thì bọn họ càng thích hưởng thụ lạc thú trước mắt hớn. Chỉ cần nhìn thấy ưng mắt, tình một đêm lúc nào cũng có thể xảy ra, tất cả chỉ để khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, để cho bản thân không uổng công khi đã đến thế gian một lần.

Ân Quân đã quen thuộc với cách làm việc của nhóm thủ hạ, thậm chí trong xương cốt anh ta cũng là người như thế. Mặc dù không đến mức quan hệ bừa bãi, nhưng hồng nhan tri kỷ của anh ta cũng như hoa nở khắp thế gian. Vì vậy, anh ta đương nhiên không bao giờ ngăn cản những thuộc hạ của mình đi tìm kiếm “tình yêu đích thực.”

Nhưng khi nhìn thấy hiện trường nóng bỏng cuồng dã này thì mặt của Bạch Hi Cảnh liền đen xì. Anh nhanh chóng vươn tay che lấy đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc, đã muộn rồi, với khả năng thị giác của Tiểu Tịnh Trần, cô bé đã sớm nhìn thấy mọi thứ ở hiện trường một cách hoàn toàn rõ ràng. Vì vậy, khi tầm nhìn bị cha lấy tay che đi, việc làm đầu tiên của Tiểu Tịnh Trần là nhìn xuống xem đôi bánh bao nhỏ trước ngực mình.

Bạch Hi Cảnh lặng lẽ nôn ra máu, con gái à, chúng ta có thể so thứ khác được không?

“Máy tiếp nhận tín hiệu tình cảm chuyên dụng của Cha Ngốc” lập tức khởi động, Tiểu Tịnh Trần bắt được tâm tình thương tổn trong trái tim của Cha Ngốc. Cô bé trầm mặc ngẩng đầu, thuần khiết dùng hai mắt đối diện với hai mắt của Bạch Hi Cảnh. Sau một giây, hai giây, ba giây… Cô bé chậm chạp lắc lư eo nhỏ, bộ mông cong mini được bao bọc bởi quần thể thao nhẹ nhàng xoay xoay. Vẫn không thể so sánh với bộ mông chạy điện của chị hai kia được. Ôi chao!

Bạch Hi Cảnh quả quyết chuyển từ nôn sang phụt máu, con gái à, chúng ta lại có thể so cái khác được không?

Thôi đi, đừng so nữa, con bé chọn không đúng đối thủ cạnh tranh, so sánh thế nào thì kết quả cũng đều là thua mà thôi!

Việc trở về của Ân Quân dẫn đến sự chào đón rất nhiệt tình của các anh em trong đoàn. Từ phía cửa lớn, đến bậc thang, đến phía võ đài, khoảng cách chỉ mười mấy bước chân ngắn ngủn mà anh ta đã uống bốn cốc rượu, tiếp nhận sáu điếu thuốc, ngoài ra còn có một nắm hạt hướng dương chuyên dụng của nhóm quần chúng vây xem xung quanh.

Đối mặt với Lão đại, nhóm lính đánh thuê rất nhiệt tình. Đối với người khách lạ từ bên ngoài đến, nhóm lính đánh thuê tỏ ra thận trọng, hiếu kỳ, nghi hoặc, soi xét, đánh giá… đủ mọi ánh mắt mang đủ loại cảm xúc bay đến phía hai cha con. Nhưng không có một người nào đến bắt chuyện với hai người.

Đặc biệt là Tiểu Tịnh Trần, một cô bé đáng yêu trắng nõn nà nhìn quả thật quá sạch sẽ, quá thuần khiết, hoàn toàn không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Cảm xúc của nhóm lính đánh thuê được thể hiện rất thẳng thắn. Bọn họ sẽ không chơi trò chơi bày kế, tính kế sau lưng hay vòng vo tam quốc. Tính cách khiến họ đặt hết cảm xúc tình cảm chân thật của mình lên mặt. Đặc biệt lúc không ra ngoài làm nhiệm vụ thì đó chính là thời khắc bọn họ thả lỏng bản thân nhất, tự nhiên họ sẽ không cố kỵ bất cứ điều gì.

Hôm nay nếu đổi lại người khác đến doanh trại của Ân Quân, bị gần trăm người đàn ông khôi ngô lực lưỡng mạnh mẽ có võ dùng ánh mắt không mấy thiện cảm vây lấy đánh giá thì chỉ sợ sớm đã lộ vẻ sợ hãi. Dù cho chân tay không run, các khớp xương không yếu, vậy chắc chắc cũng sẽ cứng cả người, không thể tự nhiên hoạt động. Đáng tiếc khách đến hôm nay là người trải qua trăm rèn nghìn luyện từ nhỏ, đã chiến đấu với đám quái thú, từng bước từng bước một leo lên thành Boss lớn cuối cùng - Bạch Hi Cảnh và bé hòa thượng chốn bồng lai chỉ đặt Phật Tổ trong trái tim, coi thế giới bên ngoài đều là hư không - Tiểu Tịnh Trần. Cho nên biểu hiện của hai cha con khá bình tĩnh, dường như xung quanh họ không phải đám lính đánh thuê đầy máu me bạo lực, mà như là nhóm phóng viên cầm máy ảnh chụp lia lịa vây quanh khi hai cha con bước chân đi trên thảm đỏ vậy.

Một chữ - Mạnh!

Ân Quân đi đến cạnh bên võ đài. Anh ta vẫn chưa kịp làm quần chúng vây xem yên tĩnh để giới thiệu rõ ràng Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần thì nghe thấy tiếng xì xào đột nhiên vang lên từ đám người. Sau đó, đám trai tráng lùi ra, tạo thành một lối đi, phía hai đầu của con đường này lần lượt là võ đài và Ân Quân.

Người con gái đang nhảy múa trên võ đài bỗng nhiên đi xuống phía dưới, nhảy những bước múa gợi cảm khiêu khích đám trai tráng, bước đi từ từ hướng đến phía Ân Quân. Đám đàn ông bị trêu chọc mạch máu nóng bừng, con mắt cũng đỏ lên. Có những người thậm chí còn không thể nhịn được mà trực tiếp vươn thẳng tay vào trong, thủ dâm ngay tại hiện trường.

Bạch Hi Cảnh lại một lần nữa lẳng lặng che kín lấy hai mắt của Tiểu Tịnh Trần!

Cùng với khoảng cách càng ngày càng gần giữa cô gái và Ân Quân, đám trai tráng đều không khỏi phát ra những tiếng huýt sáo, reo hò, trêu ghẹo.

“Fuck! Anna, cô cái loại lẳng lơ này, lại dám quyến rũ Lão đại!”

“Đúng rồi, đúng rồi, cô không thể chỉ châm lửa mà không dập lửa. Đã nói rồi, hôm nay phải lăn lộn với chúng tôi mà.”

“Lão đại, anh về thật không đúng lúc, hay là trực tiếp chơi 3P đi!”

“Cút. Anna, anh đây đã cứng rồi. Chắn chắc là to hơn người khác, nhanh nhảy vào bát của anh đi!”

Đám người không ngừng kêu gào.

Những ngôn từ đùa giỡn phun ra tầng tầng lớp lớp không dứt, mà càng ngày càng không có giới hạn. Cảm nhận được khí thế và áp lực càng ngày càng lạnh của Bạch Hi Cảnh đứng cạnh, Ân Quân không khỏi tự cười khổ. Ngày thường quen rồi nên không cảm nhận được, nhưng hôm nay so sánh với Bạch Hi Cảnh, sao anh ta lại cảm thấy người của mình rõ ràng giới hạn đã gần sát với lưu manh rồi nhỉ?

Cô gái cuối cùng đã đột phá vòng vây xung quanh đi đến cạnh Ân Quân. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, cô ta xoay người một cái rồi thản nhiên bỏ qua Ân Quân, trực tiếp dán người lên Bạch Hi Cảnh. Đương nhiên không phải là tiếp xúc trực tiếp qua làn da. Cô ta xoay lắc eo thon, điên cuồng xoay đi xoay lại, bầu ngực rung nhảy như mưa rơi xuống hoa cúc. Nhưng từ đầu đến cuối, cô ta đều chưa thực sự chạm vào Bạch Hi Cảnh, mà giữ một khoảng cách kỳ lạ được tính bằng milimet với anh.

Tục ngữ nói, đồng tính thì đẩy nhau, khác tính thì hút nhau. Khoảng cách tính theo milimet này sẽ như hai cực của nam châm làm cho đàn ông và phụ nữ càng muốn gần nhau hơn nữa, muốn vuốt ve, hôn hít, đi hưởng thụ cảm giác của lực hút dính chặt giữa da thịt với da thịt. Loại mê hoặc chết người này luôn khiến cho người ta trầm mê không thể dứt ra được.

Ánh mắt cô gái như tơ, tản ra từng mùi hương dụ hoặc trêu chọc dã tính. Mỗi một động tác, mỗi một ánh nhìn đều mang theo một ám chỉ tình dục mãnh liệt. Càng ngày càng nhiều trai tráng nhịn không được nữa mà bắt đầu thủ dâm, thậm chí có người ước ao, đố kỵ đến đỏ con mắt, trừng trừng nhìn Bạch Hi Cảnh.

Những tên lính đánh thuê này đều là người thích hưởng lạc thú mọi lúc, đương nhiên không thiếu phụ nữ phục vụ. Nhưng Anna tốt xấu gì cũng là một nhành hoa của đoàn lính đánh thuê bọn họ, hơn nữa bản thân cô ta cũng vui vẻ với cuộc vui này. Vậy là, báu vật gợi cảm làm ấm giường cho ai liền trở thành hạng mục so đo của mọi người trong thời gian rảnh rỗi. Đương nhiên đồng chí Anna cũng vui vẻ với điều đó, với XXOO cô ta rất hiểu cách hưởng thụ, cũng rất phóng túng, cởi mở.

Đáng tiếc, lần này cô ta đã tìm sai người rồi!

Chưa nói đến bệnh sạch sẽ nghiêm trọng của Bạch Hi Cảnh là căn bản anh sẽ không động đến người phụ nữ đã bị người khác đụng vào, mà chỉ dựa vào điệu nhảy gợi cảm mới vừa nãy thôi cũng đủ để Cha Ngốc đánh cô ta xuống mười tám tầng địa ngục. Con mẹ nó, lại dám ở trước mặt con gái cưng của ông đây vung ngực, lắc eo, ngoáy mông. Cô muốn chết, muốn chết, muốn chết hả???

Cả người Bạch Hi Cảnh từ trên xuống dưới đều tản ra luồng khí lạnh dày đặc, anh rất muốn trực tiếp ra tay chém người. Nhưng một mặt, tay phải che mắt của Tiểu Tịnh Trần, mặt khác phải nghĩ cách tìm thú cưng cho Tiểu Tịnh Trần. Dù ít dù nhiều anh cũng nên cho Ân Quân chút mặt mũi, nếu không thì sau này hơi khó triển khai công việc.

Vậy là, Bạch Hi Cảnh nhịn!

Nhưng anh nhịn được, không có nghĩa là người khác cũng nhịn được!

Cô gái dường như nhận thấy khí áp thấp của Bạch Hi Cảnh nên từ đầu đến cuối không tiếc ra hết toàn lực lắc lư thân mình và phơi bày vẻ quyến rũ mê hoặc lòng người của bản thân. Đúng lúc cô ta dán đến càng ngày càng gần, càng ngày càng ép chặt Bạch Hi Cảnh, dường như cả người quấn lên người anh thì cô ta đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, một luồng khí lạnh thấu xương xuyên thẳng từ xương cụt lên đầu não. Dù sao cũng là người lính đánh thuê trải qua biết bao mưa bom bão đạn, hơn nữa bản lĩnh của cô ta cũng được xếp vào hạng cao trong đoàn lính đánh thuê, cảm thấy nguy hiểm đột nhiên đến gần, cô ta dứt khoát bỏ ngay việc dụ dỗ Bạch Hi Cảnh. Cô ta bỗng nhiên xoay người, hai tay giao nhau che trước người.

“Bụp” một tiếng, cơ thể va chạm vào nhau vang lên, chấn động phát ra vô cùng rõ ràng. Cô gái bị nguồn lực vượt quá giới hạn công kích mạnh mẽ khiến cho cơ thể bị đánh ra ngoài, thân hình không ổn định mà nhanh chóng lui về phía sau vài bước. Đáng tiếc, tốc độ luân chuyển của hai chân căn bản theo không kịp biên độ, đành phải lùi về sau, giày cao gót nhọn hoắt thậm chí còn lưu lại hai hàng dấu vết mờ trên mặt sàn kiên cố.

Hiện trường ồn ào náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh. Nhóm trai tráng tất cả đều không thể tin được mà trợn mắt há mồm, sững sờ nhìn hiện trường phát sinh vụ việc. Nhưng lại nhìn thấy cô bé đáng yêu nhỏ bé như búp bê men sứ mà Lão đại dẫn về đang bày một tư thế kim kê độc lập. Bàn tay nhỏ nắm thành quyền đặt ở hai bên má, chân nhấc lên vươn thẳng tắp, mũi chân chỉ thẳng vào cô gái kia... Tình huống quái gì thế này?

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên gây rối, đừng nói đến Ân Quân, cô gái và nhóm trai tráng vây xem, mà ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng có chút bất ngờ.

Buông xuống bàn tay to che mắt con gái một cách uổng công, Bạch Hi Cảnh mang theo chút hoài nghi nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần thì lại thấy được ánh mắt long lanh tròn xoe của cô bé không hề chớp mà nhìn chằm chằm vào cô nàng kia. Ánh mắt trong suốt thấy đáy, tối đen như mực, yên tĩnh như bóng đêm chết chóc. Bạch Hi Cảnh bừng tỉnh, con gái thật sự tức giận rồi!

Phản ứng của Tiểu Tịnh Trần trước nay đều không giống người bình thường. Khuôn mặt tỏ ra tức giận cho thấy cô bé chỉ nhõng nhẽo, ăn vạ một chút là không có chuyện gì rồi. Còn nếu biểu hiện cực kỳ bình tĩnh như trời yên gió lặng, vậy thì sau gió êm sóng lặng chắc chắn sẽ là cuồng phong vũ bão nổi lên khiến người ta phải kinh sợ.

Cô gái thử động cổ tay bị chấn động đến tê dại của mình, lông mày nhướn lên. Cô ta đánh giá Tiểu Tịnh Trần vài lần, trọng điểm quan sát là hai cái bánh bao bé trước ngực và mông nhỏ phía sau lưng cô bé, sau đó xì một tiếng, cười nói: “Em gái à, muốn giành đàn ông với chị đây thì em còn non lắm!”

Tiểu Tịnh Trần yên lặng thu chân lại, đứng ngay ngắn, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy cánh tay của Bạch Hi Cảnh, lời nói đầy vẻ chính nghĩa: “Người này là của tôi, rõ ràng là cô đang đoạt người đàn ông của tôi. Cô mới chính là tên cướp bóc!” (Tiểu Tịnh Trần: cha = đàn ông)

Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái à, con có phải lại lầm trọng điểm rồi không?