Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 365: Thù mới hận cũ



Nghe Hoa Thất Đồng không hề khách khí mà xem thường mình, lại thấy khóe mắt, đuôi lông mày của chị ta đều nhộn nhạo ý xuân, chân mày của Tiết Đan liền nhăn lại, hơi cúi đầu, bình tĩnh ấn những gân xanh đang nổi trên trán xuống, hít sâu một hơi, ngón tay ngọc ngà của cô ta chỉ về phía Tiểu Tịnh Trần, gương mặt vô cảm nhìn chị Thất, nói: “Cô ta không phải là người trong cuộc, tôi hy vọng chị Thất có thể bỏ qua cho cô ta, cô ta không chơi được đâu.”

Khóe miệng chị Thất khẽ cong lên, ý cười nơi đáy mắt lại dần biến mất: “Làm sao cô biết được là tôi đang chơi đùa với cô ấy?”

Tiết Đan hơi sững sờ, không chỉ có cô ta mà ngay cả những người khác cũng đều ngẩn ngơ. Lời này của Hoa Thất Đồng là có ý gì? Không phải đang chơi đùa thì lẽ nào là thật lòng sao?

Đùa cái trò gì vậy!!! – Năng lực và địa vị của Hoa Thất Đồng ở Thượng Kinh là không thể đo lường được, bất luận là cô gái nhỏ này đến từ đâu cũng chắc chắn sẽ mang đến vô số cơ hội và tiền bạc cho gia tộc của cô ấy. Nhưng mà thân phận của cô gái này căn bản không cần phải bàn cãi, nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều không tự chủ mà chuyển về phía Tiết Đan, ngưỡng mộ có, đố kỵ có, châm biếm có, dò xét cũng có nhưng nhiều nhất lại là thờ ơ, lạnh nhạt.

Gương mặt của Tiết Đan đã chuyển sang màu xanh rồi, cô ta đột nhiên vươn tay kéo lấy cổ tay khác của Tiểu Tịnh Trần, mạnh mẽ kéo cô bé qua bên mình: “Hoa Thất Đồng, cô đừng có ức hiếp người quá đáng, nhà họ Tiết chúng tôi không cần phải bán con gái để cầu vinh. Cô ấy không phải người trong cuộc, cô đừng có hủy hoại cô ấy.”

Bởi vì không hề cảm nhận được ác ý của Tiết Đan, cho nên Tiểu Tịnh Trần không hề phản kháng lại sự tiếp xúc của cô ta mà ngược lại thuộc tính ngoan ngoãn nghe lời lại phát tác, thế mà lại để mặc cô ta kéo mình qua. Tiểu Tịnh Trần liền bị Tiết Đan và Hoa Thất Đồng coi như sợi dây kéo co mà kéo qua kéo lại giữa hai bên. Sắc mặt của Hoa Thất Đồng đã trở nên khó coi, Tiểu Tịnh Trần không cự tuyệt Tiết Đan trong mắt chị ta là một kiểu ngầm thừa nhận biến tướng.

Ngầm thừa nhận với Tiết Đan = cự tuyệt tình yêu đồng tính!

Sự cưng chiều, bao dung và bảo vệ của Hoa Thất Đồng đối với Tiểu Tịnh Trần được xây dựng trên cơ sở “tình yêu”, chị ta là một người bá đạo, “yêu một người chính là hy vọng người ấy được hạnh phúc” gì đó chỉ là đánh rắm. Trong mắt chị ta “thứ mình thích thì phải giành về cho bằng được” mới là chân lý.

Cảm nhận được sự “cự tuyệt” của Tiểu Tịnh Trần, lại suy nghĩ nỗi nhớ nhung giày vò mình bốn năm qua lại không bằng một câu nói của Tiết Đan, một cỗ lửa giận không thể dùng lời diễn tả được đột nhiên bốc lên từ tận đáy lòng, xông thẳng lên não, chèn ép chút lý trí cuối cùng còn sót lại của Hoa Thất Đồng. Chị ta gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần mơ mơ màng màng nhìn chị ta. Dần dần, hàng lông mày dài rậm của Tiểu Tịnh Trần hơi nhíu, trong đôi mắt to trong vắt nổi lên một tầng sương mù, trong giọng nói mềm mại yếu ớt là nỗi tủi thân khó nói thành lời: “Đau ~~~~!!”

Hoa Thất Đồng hơi kinh hãi, mới vô thức buông tay ra, lại nhìn thấy trên cổ tay trắng nõn của Tiểu Tịnh Trần đã xuất hiện một vòng tím xanh. Hoa Thất Đồng cứng đờ há miệng, khô khan nói: “Xin lỗi, chị không cố ý.”

Mọi người ngay lập tức hóa đá, “bịch bịch” tiếng cằm rớt xuống đất vang lên thành một đoàn, bọn họ vừa mới nghe thấy gì vậy? –Hoa Thất Đồng thế mà lại nói tiếng “xin lỗi”?

Mẹ kiếp, là đầu của chị Thất bị kẹp vào cửa hay là tai của bọn họ bị lừa đá? – Điều này không khoa học!!

Cổ tay vừa chuyển, tay còn lại của Tiểu Tịnh Trần liền thoát khỏi bàn tay của Tiết Đan. Cô bé mếu máo, tự mình đi tới ngồi xuống chiếc sô pha đối diện với Tiết Đan, hơi cúi đầu xuống, chậm rãi xoa nắn vết máu bầm trên cổ tay. Rõ ràng cô bé yên tĩnh như nước hồ không một gợn sóng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô bé đang đè nén trong cơn giận dữ.

Tiết Đan và Hoa Thất Đồng nhất thời không biết mình đã làm sai điều gì, hai người đưa mắt nhìn nhau, tầm mắt trong không trung va chạm nhau, ma sát tạo lên những tia lửa khiếp người.

Hoa Thất Đồng theo sát Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống, len lén liếc nhìn cô bé một cái, thấy em gái không hề cự tuyệt sự lại gần của mình, chị ta mới âm thầm thở phào một hơi, nhướng mày nhìn Tiết Đan ở phía đối diện, khóe miệng kéo lên, lộ ra một nụ cười đắc ý gian xảo rất không thục nữ.

Tiết Đan mím chặt cánh môi mỏng, mắt phượng trợn tròn tựa như có thể phun ra lửa. Cô ta hung hăng ngồi xuống sô pha, “bịch” một tiếng vang dội, một cô gái bị đẩy ra một cách thô lỗ. Đại khái là sức lực quá lớn nên cô gái kia ngồi không vững, nghiêng ngả vài cái liền ngã xuống đất. Cô ta chống nửa người dậy, hơi ngẩng đầu, ngẩng đầu bốn mươi năm độ nhìn Hoa Thất Đồng, cái miệng nhỏ nhắn non mịn như hoa hơi há ra, giọng nói run rẩy mềm mại: “Chị Thất ~~!”

Hoa Thất Đồng nhướng mày, lười biếng bắt chéo chân, nói: “Cô có ý gì đây?”

Tiết Đan đao to búa lớn ngồi dựa trên ghế sô pha, trông giống như một chị đại xã hội đen một trăm phần trăm. Cô ta giả bộ như lơ đãng thưởng thức móng tay mượt mà của mình, xì khẽ nhưng không nói tiếng nào. Một cô gái tóc ngắn lại tự tiến lên phía trước, đi tới sau lưng cô gái bị ngã kia, dùng sức túm lấy tóc cô ta mà kéo. Cô gái kia đau đớn nức nở một tiếng, không thể không ngước đầu lên một góc một trăm ba mươi độ, không còn chút xinh đẹp nào nữa.

“Vương Nhã Lợi, có phải cô cảm thấy bản thân rất lợi hại không? Khi chơi cùng tôi, cô lại bò lên giường của chị Thất. Chơi cùng chị Thất chưa được mấy ngày, cô lại bò lên giường của Tôn Chí, hóa ra cô là nam nữ đều ăn hết hả.” Tiết Đan lạnh lùng nói.

Vương Nhã Lợi hoảng sợ vội vàng lắc đầu, nước mắt đua nhau rơi xuống đất như chuỗi vòng đứt dây. Có thể diễn cảnh khóc lóc đến trình độ đẹp đẽ như thế này, không thể không nói, cô gái này quả là có kinh nghiệm leo giường. Lúc này, cô ta ai oán sầu khổ nhìn Hoa Thất Đồng, ngón tay run rẩy bám vào ống quần của chị ta: “Chị Thất, chị hãy tin em, em không có làm, em thật sự không có làm. Tiết Đan, cô ta đang hãm hại em, chị nhất định phải tin em... hu hu hu ~~~”

Hoa Thất Đồng nheo mắt lại, lạnh lẽo trừng mắt nhìn Tiết Đan ở đối diện. Tiết Đan nhướng lông mày, khắp mặt đều là ý khiêu khích. Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối đều cúi đầu, cái mũi hít hít, trông giống như đang nghẹn ngào nhịn khóc, khiến cho đám nam nữ trong đại sảnh đều cười lạnh nhìn bóng lưng gầy yếu của cô bé – Không chơi được thì đừng có chơi, mới có tí chuyện nhỏ nhặt thế này mà đã khóc như vậy thì quá yếu đuối rồi!!

Hoa Thất Đồng cứng ngắc nhếch mép, tại sao chị ta lại có cảm giác hoảng hốt quỷ dị, lông tơ sau gáy đều dựng đứng run sợ thế này??

Cô gái tóc ngắn lạnh lùng liếc Tiểu Tịnh Trần cúi đầu không nói, đáng thương như một con cún nhỏ bị vứt bỏ một cái, khẽ hừ một tiếng, tự mình lôi một khẩu A4 bên hông ra, họng súng đen ngòm đặt trên thái dương của Vương Nhã Lợi, lạnh lùng nói: “Dám làm chuyện có lỗi với chị Đan, thì phải lấy cái chết để đền tội.”

Cả người Vương Nhã Lợi run rẩy, nghẹn ngào một tiếng, quay đầu lại kéo ống quần của Tiết Đan: “Em không có, em thật sự không có, chị Đan, chị phải tin em.”

Tiết Đan nhíu mày, ghét bỏ đạp cô ta ra: “Đừng có động vào tao, tao ngại mày bẩn.”

Vương Nhã Lợi ngã mạnh ra đất, lại hình như không hề cảm thấy đau đớn, dùng cả tay cả chân cứ như vậy lại bò lên, gần như nằm bò xuống dưới chân của Tiết Đan: “Không phải, chị Thất còn chưa động vào em, em vẫn còn trong sạch. Chị Đan, chị nhất định phải tin em... Hu hu hu ~~~”

Nhìn sắc mặt càng ngày càng khó coi của Tiết Đan, cô gái tóc ngắn đã nổi giận thực sự rồi: “Đừng có dùng bàn tay dơ bẩn của mày động vào chị Đan... Mày tự tìm chết!”

Đạn đã lên nòng, trong ánh mắt không hề nhúc nhích của mọi người, cô gái tóc ngắn bóp cò. Sau đó, tiếng súng trong dự liệu lại không hề vang lên.

Một ngón tay nhỏ trắng nõn đã nhét vào trong khe hở của cò súng, khiến cho cô gái tóc ngắn không có cách nào hoàn thành quy trình nổ súng được. Cô gái tóc ngắn giận dữ trợn hai mắt lên, hung hăng trừng mắt nhìn đầu trọc nhỏ đột nhiên xuất hiện, hét lên: “Cút ra! Bằng không đến mày tao cũng giết!”

Đôi mắt to tròn vo không hề chớp nghênh đón sát khí trong ánh mắt của cô gái tóc ngắn. Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, ngón cái chặn cò súng, bốn ngón tay khác lại áp lên thân của khẩu súng, các ngón tay linh động như bướm bay giữa rừng hoa, tiếng kim loại va chạm với gạch men sứ vang lên không hề êm tai. Trước sau chỉ chưa quá mười giây, khẩu súng của cô gái tóc ngắn đã bị tháo rời thành một đống linh kiện rơi đầy đất, trên tay cô ta chỉ còn lại báng súng mà thôi.

Đối diện với ánh mắt kinh hãi, mắt chữ o mồm chữ a của cô gái tóc ngắn, Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, nghiêm túc nói: “Cô không giết được tôi đâu.”

Cô gái tóc ngắn: “...”

Tiểu Tịnh Trần khom lưng, đẩy những ngón tay đang nắm lấy tóc của Vương Nhã Lợi ra. Vương Nhã Lợi cảm thấy được mình cuối cùng cũng được cứu rỗi, bèn buông ống quần của Tiết Đan ra, hơi ngẩng đầu bốn mươi năm độ, bày ra đường nét xinh đẹp thuần khiết nhất của mình, thành tín, ngưỡng mộ nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Cảm ơn cô!”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, vô cùng đứng đắn: “Không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi.”

Vương Nhã Lợi: “...”

Hoa Thất Đồng há miệng, hoàn toàn không biết nên nói gì mới phải –Ngã Phật từ bi gì đó, em gái à, em không cảm thấy em đã cứu nhầm người rồi sao!

Khóe miệng của Tiết Đan co giật mạnh, che trán – Tôi nói nè, cô gái hoa sen trắng mà tỏa ánh hào quang thánh mẫu này thật sự là cô em gái hung ác cứ hễ không vui liền bẻ gãy xương ngón tay người ta trong lời mẹ nói sao! Lật bàn!

Mọi người: “...” Toàn thể khinh bỉ!

Cả đời này bọn họ coi thường nhất chính là loại thánh mẫu lương thiện, tốt đẹp, ngây thơ như này – Em gái à, mẹ em gọi em về nhà ăn cơm kìa!

Em gái tỏ vẻ rất vô tội, người ta không có mẹ mà, nhà tôi chỉ có cha thôi!!

Ngay tại lúc mọi người bị sét đánh cho kinh ngạc, mất hồn, nhộn nhạo thì em gái đầu têu gây họa lại chậm rãi móc một khẩu súng trong túi áo, dùng vẻ mặt bình tĩnh ung dung như núi lở cũng không thay đổi ấn một dãy số. Hoa Thất Đồng ngượng ngùng sờ mũi, không cần hỏi, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, cô gái này chắc chắn là gọi điện thoại cho cha nuôi mà còn thân hơn cả cha ruột nhà cô ấy rồi!

“Alo, Đẳng Thập, tôi là Bạch Tịnh Trần...”

Nhìn mà xem... Hả????

Hoa Thất Đồng lập tức ngồi thẳng người dậy, kinh ngạc trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần, Đẳng Thập? – Tình huống gì thế này????

“... Anh có quen Vương Nhã Lợi không?... Không quen? Được rồi, tôi biết rồi!”

“Tút” cúp điện thoại rồi, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không nhìn ánh mắt hoang mang bắn tới từ bốn phương tám hướng, chỉ cúi đầu, mặt không cảm xúc nhìn Vương Nhã Lợi đang tràn đầy vẻ kinh hãi, nói: “Tôi nhận ra mùi của cô, bảy năm trước cô đã từng đánh lén tôi trong con hẻm tối. Lúc đó Đẳng Thập đã thừa nhận, là anh ta khiêu khích các người đến đánh tôi. Nhưng cha đã nói, người có thể ở bên chị Thất thì đều không phải là người bình thường. Lúc nãy tôi đã hỏi Đẳng Thập, Đẳng Thập nói không quen cô, vậy thì tôi có thể nghiêm túc báo thù rồi!”

Vương Nhã Lợi toàn thân run rẩy, co quắp lại thành một đống, những ánh mắt sắc như dao từ xung quanh phóng tới dường như khiến cô ta biến thành vịt quay Bắc Kinh. Cô ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, nhưng vẫn không từ bỏ mà lẩm bẩm nói: “Tôi... tôi không biết cô đang nói gì. Cô đừng có hãm hại tôi, tôi trước giờ chưa từng nghĩ muốn tranh giành chị Thất với cô, cô cứ coi tôi như là con chó con mèo đi, tôi chỉ cần một xó để dung thân mà thôi... bla bla...”

Ngững loại từ ngữ nghệ thuật cao, thuộc phạm trù văn học, quấn lấy thân thể người ta như thế này Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không hiểu được, cô bé chỉ ngẩn người nhìn Vương Nhã Lợi bám lấy ống quần mình kêu khóc, cái tai nhỏ rung rung. Cô bé đột nhiên khom lưng, tay trái túm cánh tay của Vương Nhã Lợi lên, tay phải nắm thành nắm đấm, ngón trỏ hơn nhô lên trên thành hình mắt phượng, lui khuỷu tay, phát lực, đánh tới...