Đề tài vừa được chuyển, giọng nói của Mai Nguyệt liền trở nên dịu dàng trầm lắng, hỏi: “Tôi rất tò mò, nhân vật mà cô xây dựng mặc dù không nhiều, nhưng đều là những mỹ nhân đẹp đến vô cùng. Vì sao lần này cô lại chọn diễn vai hòa thượng. Hơn nữa còn là một vị hòa thượng phá giới mà lịch sử nửa khen nửa chê? Có câu chuyện nào ở đây không?”
Ba ảnh chụp trong phim của ba nhân vật Bách Lí Dao, Sắc Lệnh và Huyền Không song song xuất hiện trên màn hình lớn. Sự yêu diễm, tuyệt mỹ của hai ảnh trước và sự thành kính vô cấu đã tạo nên sự đối lập rõ ràng. Nếu như không nói, bất kỳ ai cũng không nghĩ rằng ba người này chính là một. Nhưng đã biết rõ ba người này vốn là một, thì sẽ liếc mắt là thấy điểm giống nhau ở họ - đôi mắt, một đôi mắt to yên tĩnh, trong suốt, thuần khiết và sáng rõ.
Đối với câu hỏi của Mai Nguyệt, Tiểu Tịnh Trần xoa lấy cái đầu bóng loáng trơn nhẵn của mình, trả lời như lẽ đương nhiên: “Tôi vốn chính là một hòa thượng.”
Lời này vừa thốt ra, toàn trường quay ồ lên, mọi người đều biết “Nói thật hay mạo hiểm” là chương trình không thể nói dối. Bằng không hoặc là sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ khiến cho lúng túng muốn chết, hoặc là sau đó bị bóc trần sự giả tạo, khiến cho rơi xuống đất. Bất kể là loại nào, nghệ sĩ cũng không thể chịu đựng được.
Bị lễ rửa tội bằng mắt của nhóm khán giả hoặc lo lắng, hoặc hiếu kỳ, hoặc kinh ngạc, hoặc mong chờ, Tiểu Tịnh Trần trấn định ngay cả mi cũng không lay động chút nào. Mai Nguyệt ra vẻ thần bí mà cười, nhìn về phía khán giả, nói: “Các vị có cảm thấy câu trả lời của Vô Tà khó mà tin nổi không? Cô ấy có nói dối không nhỉ? Chúng tôi có chứng cứ đây!”
Hình ảnh trên màn hình lớn bỗng chuyển một cái, một tiểu hòa thượng đầu trọc khoảng tầm trên dưới năm tuổi xuất hiện. Khuôn mặt nhỏ hồng hào, mang vẻ mập mạp của trẻ con, đôi mắt to đen lay láy, còn có nụ cười đáng yêu với hai núm đồng tiền sâu hoáy!
Khu vực khán giả nổ oành một trận. Tiểu Tịnh Trần từ nhỏ đến lớn dường như không có gì thay đổi, nhiều lắm là từ một búp bê mini trở thành một nàng búp bê xinh đẹp. Người có mắt đều có thể nhìn ra búc ảnh này chính là ảnh hồi bé của Tiểu Tịnh Trần.
Mai Nguyệt cười nói: “Tôi thật sự bái phục đạo diễn tổ thực hiện chương trình của chúng tôi. Một bức ảnh trâu bò như vậy đến cùng là lục từ đâu ra chứ. Ồ, Vô Tà, cô còn nhớ tấm ảnh này được chụp ở đâu không? Lúc đó cô bé xíu nhỉ, khoảng mấy tuổi?”
Tiểu Tịnh Trần chăm chú nhìn bức ảnh, nghĩ một lúc, rồi đáp: “Sáu tuổi, lúc ở khu vui chơi, anh trai chụp cho tôi.”
“Khu vui chơi à, cô chắc chơi vui lắm đúng không, cười vui vẻ như vậy mà.” Mai Nguyệt nói, đánh giá đúng trọng điểm.
“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu một chút, Mai Nguyệt chỉ vào khóe mắt của cô bé trong tấm ảnh, hỏi: “Đó là nước mắt đúng không? Cô vừa mới khóc à?”
Tiểu Tịnh Trần một lần nữa hồi tưởng lại, tương đối thành thật trả lời: “Đúng, anh cả mua cho tôi quả bóng bay. Tôi nhìn thấy đứa trẻ khác bóp bóng bay nghịch chơi. Tôi cũng bóp theo. Sau đó, quả bóng nổ, tôi sợ quá rồi khóc.”
Nhìn dáng vẻ giải thích đầy nghiêm túc của cô, Mai Nguyệt không khỏi cười rộ lên. Không chỉ có cô ta, các khán giả cũng vui vẻ vô cùng. Bầu không khí của cả trường quay cũng trở nên tốt đẹp, ôn hòa. Sau đó, Mai Nguyệt dẫn đến đề tài xung quanh bộ phim “Đại Chu Bí Sử” mà hỏi vài câu hỏi, Tiểu Tịnh Trần đều trả lời rất thành thật. Chủ đề lại chuyển, hai mắt của Mai Nguyệt đều phát sáng, cô nói: “Thực ra so sánh với ‘Đại Chu Bí Sử’, tôi càng thích loạt phim ngắn do một mình cô diễn hơn.”
Câu nói vừa mới được nói ra, phía ghế khán giả đều sôi trào hẳn lên. Mai Nguyệt như tìm được đồng minh mà hăng hái nói: “Mọi người đều biết tôi nói đến cái gì, đúng không nào?”
“Kiếp! Vua! Thú!” Hàng trăm giọng nói từ trăm cái miệng cũng hét lên ba chữ này.
Mai Nguyệt cả mặt hưng phấn nhìn về phía Tiểu Tịnh Trần, nói: “Thực ra tôi luôn muốn hỏi cô một câu hỏi. Tôi tin rằng câu hỏi này cũng là điều mà rất nhiều fan hâm mộ băn khoăn. Đó chính là, mấy con thú vai thú vương trong ‘Kiếp vua thú’ có thật không? Hay là kỹ xảo máy tính? Nếu như là kỹ xảo, vậy thì quá hoàn hảo rồi.”
Mai Nguyệt kinh ngạc, hai mắt mở thật to, thốt lên: “Thật sao? Hổ trắng là động vật bảo hộ đặc biệt cấp quốc gia. Tìm một con hổ trắng đến diễn phim, vậy thì phải tốn không ít tiền đâu. Còn con trăn khổng lồ nữa, còn to hơn cả bắp đùi tôi, chắc chắn cũng rất đắt tiền. Cô không sợ sao?”
“Vì sao phải sợ?” Tiểu Tịnh Trần mơ hồ hỏi ngược trở lại.
“Con trăn to như thế, trườn qua trườn lại bên cạnh người, cô không sợ nó một miếng nuốt trọn cô hay sao? Đúng rồi, còn có không ít fan hâm mộ nhắc tới câu hỏi này. Chúng ta hãy cùng nhìn xem màn hình. Hổ trắng là động vật được bảo hộ đặc biệt cấp quốc gia. Làm sao có thể tùy tiện dùng để quay một bộ phim. Nghe nói cha của cô ấy là quan to. Con hổ trắng này liệu có phải là do cha cô ấy dùng đặc quyền kiếm về không? Câu hỏi này không đủ khách quan, cô có thể lựa chọn không trả lời.”
Mai Nguyệt thiện tâm mà nhắc nhở. Nếu như Tiểu Tịnh Trần lựa chọn không trả lời, cùng lắm thì chỉ có thể coi là ngầm ngừa nhận một cách mập mờ. Nếu như câu trả lời của cô là khẳng định, vậy chắc chắc cô sẽ kéo người cha quyền cao chức trọng của cô khỏi cái ghế ngồi hiện tại. Nếu như câu trả lời là phủ định, một khi phát hiện ra là nói dối... Hừ hừ, đến lúc đó đủ xôn xao cả dư luận, dù bên nào thì cũng không được lợi lộc.
Mai Nguyệt không khỏi có chút nghi ngờ, đạo diễn đến cùng đang nghĩ cái gì vậy. Thế mà lại cho phép những câu hỏi như thế này vượt qua vòng kiểm tra. Xác thực là “Nói thật hay mạo hiểm” lấy việc đào bới chân tướng sự việc làm điểm sáng, tuy nhiên, bọn họ cũng có nguyên tắc riêng. Chân tướng chỉ giới hạn ở bản thân nghệ sĩ. Trừ phi bạn bè, thân thích của cô ấy là người trong giới, nếu không, không thể tùy tiện liên lụy đến người khác, càng không nói đến những việc có liên quan đến quan chức thế này.
Trên thực tế, đạo diễn đang ở trong phòng giám chế cũng tức đến giơ chân, quát to: “Câu hỏi này rõ ràng đã được cắt bỏ. Ai lại thêm nó vào thế hả? Mau cắt, cắt cho tôi.”
“Không được đâu đạo diễn, nếu như bây giờ cắt đi thì chương trình lần này của chúng ta cũng xong luôn.” Nhân viên công tác khó xử nói.
Câu hỏi đã được đưa ra, nếu như hủy bỏ giữa chừng, há chẳng phải là tự đập cái biển hiệu “Chỉ nói sự thật” của bọn họ sao.
Đạo diễn nóng nảy xốc bàn.
Nhưng mà, câu hỏi làm khó người dẫn chương trình và khiến đạo diễn cáu gắt, thì đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói, vốn không được coi là vấn đề. Cô bé tự làm việc của mình và trả lời: “Thái Bao không phải cha tìm về, là bản thân tôi tự nuôi.”
Mai Nguyệt sững người, cả mặt đầy vẻ khó hiểu, hỏi: “Thái... Thái Bao?”
“Chính là con hổ trắng đó, là thú cưng của tôi, tên là Thái Bao.”
Mai Nguyệt trợn mắt, hỏi: “Không phải là cô nuôi chó sao?”
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc gật đầu, bởi vì bản thân bị nghi ngờ mà có chút không thoải mái, bĩu môi nói: “Là một con chó tên Màn Thầu, nhưng những thú cưng tôi nuôi không chỉ có mình nó.”
“Còn có một con hổ trắng nữa?” Mai Nguyệt khó có thể tin hỏi.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu xác nhận.
Mai Nguyệt suy nghĩ một lúc, thăm dò hỏi tiếp: “Vậy có còn con nào khác không?”
“Có chứ” Tiểu Tịnh Trần lại lần nữa lôi ngón tay ra tính: “Còn có Quả Cà, Ngó Sen và Màn Thầu.”
“Màn Thầu cô đã nói rồi, là một con chó.” Mai Nguyệt cuối cùng cũng coi như tìm lại được chút thể diện cho mình.
“Không phải.” Tiểu Tịnh Trần dứt khoát bóp nát một xíu thể diện mà Mai Nguyệt đang có, nói: “Có một con chó tên là Màn Thầu, nhưng còn một con sói cũng gọi là Màn Thầu nữa.”
“Sói…sói…sói!!!” Tiếng hét chói tai của Mai Nguyệt cũng run lên. Cô ta ôm lấy chú may mắn cuối cùng, yếu ớt hỏi tiếp: “Vậy Quả Cà, Ngó Sen thì sao?”
“Quả Cà là con trăn, mọi người đã thấy rồi đó, chính là con trăn xanh Nam Mỹ xuất hiện trong video, Ngó Sen là một con báo. Tập thứ tư của ‘Kiếp vua thú’ nó sẽ lên diễn.”
“Vì vậy, những thú nuôi mà cô nuôi, ngoài chó ra, còn có hổ trắng, trăn, báo và sói?” Mai Nguyệt cũng bắt đầu học Tiểu Tịnh Trần bẻ ngón tay ra liệt kê. Càng đếm, ngón tay cô ta càng run rẩy kịch liệt hơn. Mẹ nó, đây được tính là thú cưng sao, được tính sao? Lật bàn!
Tiểu Tịnh Trần vô tội gật đầu xác nhận.
Mai Nguyệt hít một hơi thật sâu, ép bản thân phải bình tĩnh, lại cũng khó có thể che lấp sự hưng phấn toát ra từ đáy mắt, hỏi: “Nói một câu thật lòng, tôi thật sự muốn tận mắt nhìn đám thú cưng của cô. Video mặc dù đặc sắc, nhưng cách nhau cái màn hình, luôn sẽ cảm thấy không chân thực lắm. Vô Tà à, lần tới nếu như có cơ hội đến tham dự chương trình một lần nữa, cô có thể mang đám thú cưng của cô đến cho tôi xem chút không?”
Lời còn chưa hết, khu ghế khán giả lại hỗn loạn lên. Những câu như: “Tôi cũng muốn nhìn”, “Thật muốn tận mắt nhìn một lần”, “Không biết có bá đạo như trong video không nhỉ”,… vang lên không ngừng.
“Xem đi, các khán giả cũng rất mong đợi, phải không nhỉ?” Mai Nguyệt to giọng hỏi.
“Đúng.” Nhóm khán giá đồng tâm hiệp lực vì phúc lợi trong tương lai cho nhóm khán giả lần sau.
Thế nhưng, khi mọi người bao gồm cả dẫn chương trình đều vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về Tiểu Tịnh Trần. Cô bé chầm chậm lắc đầu. Người dẫn chương trình không khỏi cảm thấy thất vọng, nhóm khán giả đều đồng loạt cúi đầu thở dài, than vãn, thì bỗng nhiên họ nghe thấy giọng mềm mại của Tiểu Tịnh Trần vang lên: “Không cần chờ đến lần sau, lần này cũng có thể thấy được.”
Toàn trường yên ắng trong vòng hai giây. Mai Nguyệt kích động dướn hẳn người về phía trước, hỏi: “Ý của cô là? Cô thật sự mang thú cưng đến?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, quay lại nhìn về phía bậc thang nối liền với hậu trường, gọi: “Thái Bao!”
Theo cái xoay người của cô, ánh mắt của tất cả mọi người cũng di chuyển theo. Đồng thời, ánh đèn cũng tập trung tại cửa ra vào. Sau vài giây yên tĩnh, một bóng dáng màu trắng như tuyết từ từ lộ ra ngoài, tứ chi khỏe mạnh, hình thể cường tráng, bước những bước chân không tiếng động của họ nhà mèo, tiếng gầm rung trời, không một điểm nào là không thể hiện uy phong lẫm liệt của chúa tể rừng xanh.
Toàn trường quay đua nhau ồ lên. Lần này thật là nổ tung như đánh bom!
Hổ trắng chậm rãi đi đến bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, ngồi xổm xuống, mở miệng, ngáp một cái thật to, trong mắt hổ đều là ánh nước mịt mờ.
Nếu không phải là thể trạng và giống loài của nó còn bày ở đằng kia, ai cũng sẽ không tin được con vật nhìn trông có vẻ ngơ ngác thế này là một con hổ hung dữ.
Mai Nguyệt nhìn chằm chằm vào hổ trắng, có chút sợ hãi, lại có chút hưng phấn, hỏi: “Tôi, tôi có thể vuốt nó một chút không? Liệu nó có cắn tôi không?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, trả lời: “Có thể, nó không cắn người.”
“Gừ” Hổ trắng lười biếng thấp giọng gầm một tiếng. Ai nói ông đây không cắn người, thỏ mà tức lên còn cắn người đó!
Mai Nguyệt cẩn thận từng chút một vươn tay ra muốn vuốt ve lông hổ, kết quả bị một tiếng gầm oán giận của nó làm cho sợ đến vội rụt tay về. Tiểu Tịnh Trần chớp mắt, nhìn khuôn mặt có hơi trắng của Mai Nguyệt, cúi đầu, để một tay lên đầu hổ trắng, nói: “Không cho phép dọa người khác.”
“Gừ gừ” Hổ trắng tủi thân mà lật mình lên, để lộ ra cái bụng trắng tròn tròn, bốn chân gãi lên không khí, cứ như một con mèo đang nghịch cuộn len.
Mai Nguyệt bị nó làm cho vui vẻ, lại một lần nữa vươn tay ra, cẩn thận sờ một chút lông nhung ở trên cổ nó. Mềm mềm, thật là thoải mái. Hai mắt hổ trắng chỉ nhìn Tiểu Tịnh Trần, hoàn toàn không quan tâm đến Mai Nguyệt - người đẹp gầy gò không có nổi hai lạng thịt này.
Mai Nguyệt vuốt ve lông của hổ trắng, không nỡ buông tay. Từ khu vực ghế khán giả truyền đến tiếng hét nhức óc kinh hoàng, Mai Nguyệt sợ đến mức nhảy dựng cả lên, nhanh chóng quay về ghế của mình. Cô ta hỏi: “Sao thế? Sao thế?...”, tầm mắt sau đó liền rơi vào chỗ lối ra vào gần cầu thang rồi cứng đờ, thốt lên: “Ôi mẹ ơi!”
Tiểu Tịnh Trần cũng theo đó quay lại xem, thì thấy một con trăn to màu đen đang chầm chậm dán mình trên mặt đất trườn qua. Khán giả ở hàng ghế đầu tiên gần nó nhất đã sợ đến mức nhảy dựng lên, tranh nhau chen chúc trốn ra phía sau. Trăn khổng lồ hoàn toàn không để ý đến bọn họ, nó chỉ tự mình trườn thẳng về phía sô pha, chầm chậm trèo lên, hàm dưới ghé lên vai của Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt trăn lạnh lẽo nhìn về phía con hổ trắng đang phơi bụng lấy lòng chủ kia.
Hổ trắng thoắt một cái đứng thẳng dậy, chầm chậm lùi sau hai bước, di chuyển xung quanh sô pha thị uy, ánh mắt từ đầu đền cuối không rời khỏi con trăn khổng lồ. Đầu của con trăn khổng lồ cũng di chuyển theo bước chân của con hổ trắng, đồng thời nó từ từ há miệng, để lộ ra nanh độc nhọn hoắt.
Khán giả ở trường quay dường như đã nhìn thấy “Kiếp vua thú” phiên bản đời thực. Bầu không khí của cả hiện trường căng thẳng đến mức kỳ lạ, rất nguy hiểm, cứ như chỉ một lần chạm là có thể nổ tung!