Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 377: Sói, hổ, rắn, ba phần thiên hạ + tổ đội giả nai tăng độ yêu thích 2



Hiển nhiên, chỉ số IQ của Thái Bao tạm thời vẫn còn miễn cưỡng duy trì trên số không, phân rõ được nặng nhẹ. Bốn chân vừa chạm đất, nó liền theo bản năng vươn đầu ngón chân ra bám xuống đất để giữ vững thân hình, nhằm quay người đối mặt với kẻ địch bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhưng người bình thường đều biết, nền ở đại sảnh trong trường quay đều được lát bằng gạch men sứ, mà thuộc tính của gạch men sứ là gì?

Dễ quét dọn, dễ lôi kéo, không dính bịu, tóm lại bằng một từ – trơn!!

Thái Bao muốn dùng móng vuốt của mình bám xuống đất để giữ vững thân mình, suy nghĩ này vốn dĩ không tồi, nhưng vấn đề là, người anh em à, cậu cho rằng móng vuốt của cậu là mũi khoan kim cương sao, tùy tiện chộp một cái là có thể bám được vào gạch men sứ hả?? Thế là, Thái Bao không thể bám vào nền sứ, cứ thề mà bị trượt đi!

Quán tính cực lớn khi nó nhào tới đã khiến cả cơ thể nó không khống chế được mà xông về phía trước. Móng vuốt không bám được vào mặt đất thì chỉ còn lại đệm thịt mềm bao quanh móng vuốt mà thôi. Chúng ta đều biết đệm thịt ở móng vuốt của động vật họ mèo mềm đến thế nào, tóm lại bằng một câu – hệ số ma sát quá thấp!

Thế là, mọi người chỉ nhìn thấy con hổ lông trắng rậm rạp trực tiếp đâm vào tường như một kẻ lỗ mãng, “rầm” một tiếng cực kỳ mạnh mẽ.

“Gào ~~” Mọi người đồng loạt dùng vẻ mặt vặn vẹo đau khổ giúp con hổ phối âm.

Thái Bao ngã rạp trên mặt đất, ngây người một lúc thật lâu, mới lắc cái đầu choáng váng rồi ngẩng đầu lên. Chân trước bám xuống đất muốn đứng dậy, đáng tiếc cái đệm thịt dưới chân quá trơn. Hơn nữa đầu nó còn hơi choáng váng, cơ thể lảo đảo, chân trơn trượt lại ngã xuống một lần nữa. Lần này cằm nó đập vào mu bàn chân của một cái chân khác, cằm thì không đau, nhưng chân thì đau.

Thái Bao lại một lần nữa lắc đầu, nhấc chân lên bám xuống đất đứng dậy. Để phòng tránh bị trượt ngã một lần nữa, nó theo bản năng vươn móng ra, ý đồ móc vào nền gạch men. Không cần nói, Thái Bao đã ăn phải một vố đau rồi mà trí thông minh không tăng lên lại quả quyết ngã xuống một lần nữa, lần này nó đã có kinh nghiệm – Ngã ở đâu thì nằm ở đó!

Con hổ trắng chớp đôi mắt mèo to, u ám nhìn chủ nhân, tủi thân “gừ” một tiếng, đến mức khiến những khán giả nghe mà thấy tim cũng vỡ vụn!

“Đáng yêu quá, dễ thương quá á a a a ~”

“Đứa trẻ đáng thương, mau lại đây, chị thương ~~”

“Áu áu áu ~~~ tôi cũng muốn nuôi một con quá!”

“... bla bla...” Khán giả sôi trào, Thái Bao nổi tiếng rồi.

“Khè, khè, khè…” Quả Cà là đứa hiểu tình cảm loài người nhất, nó cảm thấy được thiện ý và sự từ bi của khán giả trong khán phòng đầu tiên. Nó hơi lắc lư ngẩng đầu lên, cái cổ kéo dài từng chút một, nửa thân người đều dựng thẳng dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống Thái Bao không tiết tháo mà ra vẻ đáng yêu.

Ra vẻ đáng yêu thì không sao, nhưng dám giả nai câu dẫn người khác trước mặt chủ nhân thì con mẹ nó đúng thật là tìm chết mà.

Tính khí của Quả Cà không được coi là tốt, nhưng khi nó đánh nhau với các con thú khác thì 99% là đang chơi đùa, 1% còn lại thì là chơi đùa quá lố với “người tình” cũ thanh mai trúc mã là vua sói Màn Thầu rồi biến thành nổi giận. Có điều, về cơ bản thì mỗi lần Tiểu Tịnh Trần với trực giác nghịch thiên đều sẽ dập tắt lửa trước khi hai con vật nổi điên thật sự.

Nhìn thân thể đang dần dần vươn cao của Quả Cà và đôi con ngươi âm lãnh khát máu kia, Thái Bao liền biết nó đã nổi giận thật sự rồi. Thế là, Thái Bao quả quyết từ bỏ giả nai, cẩn thận dè dặt bò dậy, nhón đầu ngón chân vẽ một vòng lớn, tránh thoát khỏi Quả Cà đang nổi điên, chạy tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, chạy vòng quanh dưới chân cô bé. Thân hình đầy lông mềm mại cọ tới cọ lui, để lại những sợi lông trắng dính trên trang phục của Tiểu Tịnh Trần.

Người dẫn chương trình Mai Nguyệt lập tức biến thành mắt hình ngôi sao, cô ta cũng không sợ Thái Bao nữa, chỉ xem nó như một con mèo cực lớn, vuốt ve sau gáy của nó rồi nói với Tiểu Tịnh Trần: “Thời gian quay còn rất nhiều, chi bằng chúng ta ngồi xuống tiếp tục nói chuyện nhé!”

Tiểu Tịnh Trần gật đầu, túm lấy cái tai hình tam giác của Thái Bao, bước từng bước lớn đến ghế sô pha, nhưng chưa vội ngồi xuống, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm hai con vật còn lại. Người dẫn chương trình thấy cô bé không ngồi, cảm thấy không khí có hơi kỳ lạ, ánh mắt nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của cô bé, lại đối diện với mắt sói của vua sói và mắt rắn của con mãng xà, sắc mặt của cô ta hơi trắng nhợt, cơ thể lập tức cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào.

Không chỉ cô ta mà ngay cả những khán giả cũng đều nín thở, mắt không dám chớp nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Nếu nói vua thú náo loạn giống như đang trải nghiệm xe cáp treo vừa nhanh vừa kịch liệt, vậy thì sự trầm mặc lúc này của Tiểu Tịnh Trần lại giống như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim của bọn họ, khiến bọn họ hít thở không thông.

Mà loại hít thở không thông này, người cảm nhận sâu sắc nhất chắc chắn là hai con thú cưng đang đối diện trực tiếp với sự giận dữ của Tiểu Tịnh Trần.

Vua sói lúc mới đầu còn rất bình tĩnh, dần dần nó bắt đầu trở nên bất an. Nhưng, là một con thú ngoan ổn trọng, nó sẽ không lo lắng mà đi tới đi lui. Vua sói rất bình tĩnh đứng dậy, hai chân trước thẳng tắp, hai chân sau hơi cong, eo nó kéo đến mức căng nhất rồi hơi hạ xuống, chân trước vươn ra thành hình cột trụ – Mày thế mà lại học theo điệu bộ vươn người của con Husky ngu ngốc Màn Thầu!

Vua sói vươn người, đôi mắt sói hung ác tột độ còn giả vờ lơ đãng liếc Tiểu Tịnh Trần một cái, cho dù có giả vờ trấn tĩnh, thản nhiên hơn nữa cũng không thể nào che giấu được sự chột dạ bất an và nịnh nọt lấy lòng trong đôi mắt nó.

Đến vua sói cũng đã nhận lỗi rồi, Quả Cà còn có thể cứng đầu sao. Nó còn vô sỉ hơn vua sói đang căng thẳng kia nhiều, thân hình to lớn cuộn lại, con mãng xà lắc lư theo hình số 8 tiêu hồn, ánh mắt dâm đãng trườn về phía Tiểu Tịnh Trần. Thấy Tiểu Tịnh Trần không hề lên tiếng ngăn cản mình, gan nó lập tức to lên, chậm chạp dán mình lên người cô bé rồi di chuyển lên trên, quấn chặt lấy cô bé. Cuối cùng, hàm dưới gác lên bả vai của Tiểu Tịnh Trần, cái lưỡi rắn dài thè ra thụt vào, miệng rắn mở ra, lộ ra một nụ cười còn dữ tợn hơn cả ăn thịt người ta, chóp đuôi thì lại không ngừng cọ vào bắp chân của Tiểu Tịnh Trần.

Quả nhiên, loài rắn là loài động vật không có liêm sỉ nhất thế giới!

Tiểu Tịnh Trần đanh mặt lại, không thèm nhìn vẻ chột dạ của vua sói, cũng không nhìn tới sự lấy lòng của vua rắn, lại càng không nhìn sự hoảng hốt và lo lắng của khán giả, cô bé thong thả mà kiên định vươn cánh tay bị Quả Cà quấn ra, chỉ về bên cạnh sô pha nói: “Thành thật đợi ở đây, nếu còn dám quấy rối thì về nhà chị sẽ tắm cho bọn em mười lần.”

Quả Cà sợ tới mức run rẩy, theo lý mà nói thì loài rắn đáng lẽ là thích những nơi âm u ẩm ướt, nhưng con rắn biến dị này lại ghét nước một cách nghiêm trọng, lại càng ghét tắm rửa.

Vua sói đã sớm nằm yên bên cạnh sô pha, cả cái bụng của nó đều đã dán xuống nền nhà, cằm gác lên chân trước, mày lại bắt chước Husky Màn Thầu giả nai rồi!

Giả nai đáng xấu hổ biết bao, vua sói bệ hạ!

Quả Cà âm thầm hận bản thân lại chậm hơn Màn Thầu một bước, cũng thành thật trườn từ trên người Tiểu Tịnh Trần xuống, một bước ba quay đầu lắc lư theo hình số 8, gác đầu lên đầu còn lại của sô pha, cái đuôi vừa vung liền đập xuống đầu của Màn Thầu. Cũng có nghĩa là, nó hoàn toàn dán người bên chân sô pha nằm thẳng tắp. Tiểu Tịnh Trần nếu ngồi lên sô pha, thì chân của cô bé chắc chắn sẽ phải gác lên người nó. Nếu như chân của Tiểu Tịnh Trần đặt ra ngoài mà không gác lên người nó thì cơ thể lạnh như băng của nó vừa vặn có thể dán sát vào bắp chân của chủ nhân.

Con rắn nhỏ gian xảo! Vua sói liếc mắt khinh thường, chân trước của nó vươn ra trước cào cào, móng vuốt nhô ra ngoài, không khách khí mà cào lên chóp đuôi rắn tròn vo trước mũi mình.

Móng vuốt của vua sói cũng biến dị như Quả Cà không có mềm như móng vuốt của Thái Bao, mới cào mấy cái, vua rắn cũng phải rách da, tổn thương gân cốt. Thế là, vua rắn liền không hề khách khí vung cái đuôi của nó, biên độ rất nhỏ, nhưng lại quất lên móng, lên mũi vua sói mạnh như roi da.

Hai con vật âm thầm đấu đá nhau, Tiểu Tịnh Trần không nhìn thấy nhưng khán giả lại nhìn rất rõ ràng. Ngay đến cả người dẫn chương trình ngồi đối diện với Tiểu Tịnh Trần cũng có thể nhìn thấy, tất cả mọi người đều không nhịn được mà co giật muốn khóc. Hai con vật đánh qua đánh lại, ngươi cào ta một cái, ta liền vung đuôi quất ngươi một cái giống như trẻ con này đâu có giống dáng vẻ của vua thú chứ. Đặc biệt là ánh mắt cứ liên tục lén nhìn sắc mặt của Tiểu Tịnh Trần kia, rõ ràng là giống hai đứa trẻ nghịch ngợm lén lút đánh nhau sau lưng nhưng lại sợ bị mẹ phát hiện mà!

“Phụt.” Không biết là ai len lén phì cười, những người khác cũng cười rộ lên theo. Không khí trong trường quay được thả lỏng, vô cùng hài hòa tốt đẹp, dường như ngoại hình dữ tợn đáng sợ của con rắn khổng lồ cũng trở nên vô cùng đáng yêu.

Mặc dù Tiểu Tịnh Trần không nhìn thấy Màn Thầu và Quả Cà đánh đấm yêu thương, nhưng với thính giác nhạy cảm đến nghịch thiên của cô bé, chẳng qua là ở nhà đã quen rồi, cho nên cô bé chẳng hề cảm thấy kỳ lạ chút nào. Chỉ cần hai con vật không thật sự nổi điên thì tùy chúng đùa giỡn, em gái rất là khoan dung.

Cuộc phỏng vấn tiếp tục, lực chú ý của người dẫn chương trình có non nửa bị ba con thú câu mất, câu hỏi đưa ra cũng không còn sắc bén như trước nữa. Mỗi câu hỏi Tiểu Tịnh Trần đều trả lời rất nghiêm túc, bất luận là khán giả ở trong trường quay hay là những khán giả đang theo dõi qua màn ảnh nhỏ đều có thể thật sự cảm nhận được sự chân thành của cô bé, bất tri bất giác, cái tên “Vô Tà” lại trở nên càng ngày càng hot, càng ngày càng rầm rộ.

“... Vô Tà, tôi rất hiếu kỳ, làm sao mà cô có thể nuôi dưỡng được những con thú cưng nguy hiểm như vậy thế? Những loài động vật có thể ăn thịt người như hổ, rắn, sói thì phải có giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt nhỉ, cô có không?!”

“Có.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Tôi có giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt. (Cha nói) Nếu như tôi thích thì đến cả khủng long cũng có thể nuôi.“... Khủng long là cái gì?

Em gái rất thông minh không nói cái câu hỏi ngu ngốc cuối cùng kia ra, nhưng người dẫn chương trình Mai Nguyệt lại mang vẻ mặt kinh ngạc: “Cô thật sự có giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt sao? Làm sao mà cô lấy được vậy??... Tôi nghe nói thi lấy giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt rất khó, có phải không?”

“Tôi không thi.” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Là giáo viên dạy tôi bắn súng giúp tôi làm.”

Lời này vừa nói ra, cả trường quay đều im lặng. Đại đa số lực chú ý của mọi người đều đang tập trung trên người Quả Cà và Màn Thầu đang đốp chát qua lại một cách hưng phấn, không có mấy ai nghiêm túc nghe Tiểu Tịnh Trần nói. Dù sao thì về nhà vẫn có thể xem chiếu lại mà, không phải sao, đám vua thú thật sự đang đánh nhau kịch liệt như thế cho dù là ở trên màn hình ti vi cũng không thường thấy được.

“Không thi sao.” Mai Nguyệt sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là “đen mặt”, phản ứng thứ hai “không đúng”, giáo viên dạy bắn súng???

Mai Nguyệt hoảng sợ cúi đầu, lật tấm thẻ dẫn chương trình rồi mới như bừng tỉnh ngộ: “Hình như cô đã từng đi lính có phải không??”

“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu.

“Nếu đã có thể không phải thi mà vẫn có thể lấy được giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt, lại có thể dạy dỗ đám thú ăn thịt này tốt như vậy, Vô Tà, cô hãy thành thật trả lời tôi, cô có phải là lính đặc công không?” Mai Nguyệt bày ra bộ dạng như một lão học giả, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Tịnh Trần.

Tiểu Tịnh Trần theo bản năng gật đầu, rồi đột nhiên trừng lớn mắt, dường như bị cái gì kinh sợ, bàn tay nhỏ đưa lên bụm miệng lại, ra sức lắc đầu, buồn bực nói: “(Cha nói) Không được nói, đây là cơ mật.” Căn cứ Kỳ Lân vốn dĩ là cơ mật tối cao của quốc gia.

Ý của Tiểu Tịnh Trần là không thể nói ra chuyện mình được huấn luyện trong căn cứ Kỳ Lân, nhưng loại chuyện “cơ mật” này trong mắt khán giả và người dẫn chương trình lại đại diện cho quá nhiều thứ. Tưởng tượng thái quá là một thứ đáng sợ, nó không những có thể hợp lý hóa việc không cần thi mà cũng lấy được giấy chứng nhận quyền nuôi dưỡng đặc biệt, mà còn khiến cho em gái chỉ mới tham gia huấn luyện tuyển chọn quân đặc công được một nửa liền xuất ngũ về nhà được tưởng tượng thành một người lính đặc công cấp cao không gì không thể làm.

Mắt của Mai Nguyệt lập tức lóe sáng: “Vậy tại sao cô lại xuất ngũ?”

Tiểu Tịnh Trần khó xử gãi đầu: “(Cha nói) Điều này cũng là cơ mật, không được nói.”

Cuộc sống của quân nhân cách xa cuộc sống của người bình thường, đặc biệt lính đặc công lại càng là sự tồn tại thần bí, có một câu nói thế nào nhỉ – The secret makes a woman, woman.

Thế là, cô gái Vô Tà mang bí mật lại một lần nữa trèo lên đỉnh, trực tiếp thăng cấp lên thành nữ thần của Hoa Hạ, hơn nữa còn có xu thế ngày càng cường đại hơn!

Ngay khi niềm hứng thú của mọi người được đưa lên cao nhất, ngay khi người dẫn chương trình chuẩn bị lại tiếp tục cố gắng bới móc thêm càng nhiều bí mật trên người Vô Tà, thì Thái Bao vẫn luôn nằm một bên nhìn hai đại ca đang đánh lộn chợt động đậy. Nó vừa động liền lập tức thu hút lực chú ý của tất cả mọi người, bao gồm cả Mai Nguyệt và Tiểu Tịnh Trần.

“Ôi chao, thú cưng của cô hình như có chút không đúng, nó muốn làm gì... cẩn thận!” Mai Nguyệt sợ đến mức gần như nhảy dựng lên, bởi vì, con hổ trắng đứng dậy, rồi sao đó đạp những bước chân mèo tao nhã trực tiếp đi về phía khán đài.

Mặc dù bởi vì sự việc trượt chân mà đâm vào tường lúc trước, Thái Bao đã giành được sự yêu thích của các vị khán giả, nhưng hổ thì vẫn là hổ, nhìn đằng xa thì không có gì, một khi tiến đến gần... thì khí thế của chúa sơn lâm vẫn rất dọa người.

Những chàng trai và cô gái ngồi ở hàng ghế trước bị dọa đến mức trực tiếp trốn ra đằng sau, có người gan bé thậm chí còn sợ đến mức hét chói tai. Nhưng dù sao thì cũng là những thanh niên tốt của thời đại mới, những người thích kích thích, dũng cảm vẫn chiếm số đông, trường quay chỉ có hơi hỗn loạn một chút mà thôi, và sự hỗn loạn này không hề ảnh hưởng đến con hổ trắng.

Thái Bao chậm rãi bước tới bên khán đài, thoải mái thả người nhảy xuống, hai chân sau đạp lên trên chiếc ghế ở hàng đầu tiên, hai chân trước trèo lên lưng ghế ở hàng thứ hai, vừa đúng đối diện với một cô gái trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi ngồi ở hàng thứ ba do người của hai hàng ghế trước đều đã trốn xuống phía sau mà lộ ra ngoài.

Cô gái bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệch, cả người run rẩy nhìn con hổ trắng gần trong gang tấc, không thốt lên được từ nào.

Cái đầu hổ trắng bông xù vươn ra, chui vào trong lòng của cô gái, cái miệng to há ra, gầm thấp một tiếng, ngậm chiếc túi nhỏ trong lòng cô ấy, rồi quay người nhẹ nhàng nhảy trở về trên sân khẩu. Nó cũng không đi xa, cứ như vậy nằm ở bên mép sân khấu, các khớp chân trước thậm chí còn gục ra khỏi mép sân khấu.

Thái Bao tự mình cắn chiếc balo nhỏ, răng nanh sắc nhọn như máy cắt kim loại xé rách cái balo, thứ đồ trong balo liền bịch bịch rơi xuống đất. Một mùi thịt gà thơm phức tản ra trong không khí, đợi đến khi nhìn thấy thứ đồ màu vàng kim rơi trước móng vuốt của Thái Bao, tất cả mọi người đều muốn khóc – KFC!!!!

Hơn nữa không chỉ có một miếng cánh gà cay chiên vàng mà còn mua một tặng một một cánh gà nướng!!!

Thái Bao vui mừng “Gào ~” rống một tiếng, cúi đầu, ngoạm lấy miếng cánh gà vào trong miệng, nhồm nhoàm ăn ngay tại hiện trường, ăn xong cánh gà chiên liền ăn cánh gà nướng, ăn xong cánh gà nướng thì ăn đến xôi gà, ăn xong xôi gà thì ăn đến hamburger, ăn vô cùng hăng say, nó thậm chí đến cả khoai tây cũng gặm luôn cả hộp. Cuối cùng, nó do dự nhìn chằm chằm nước coca chảy đầy đất, đắn đo suy nghĩ xem có nên ăn hay không.

Con hổ trắng không chống cự được sức quyến rũ của đồ ăn ngon, cuối cùng cũng không nhịn được mà cúi đầu liếm thứ nước coca màu đen lấp lánh trên mặt đất, sau đó...

“Gào ~” thật con mẹ nó chua chết ông rồi, ngao ~, răng ông sắp rụng đến nơi rồi!