Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 382: Thiên sứ đã đến nhân gian



Vừa rạng sáng ngày hôm sau, sau khi ăn xong bữa sáng để khởi động máy, buổi quay phim chính thức bắt đầu.

Người đảm nhận diễn vai nam chính Bur chính là vị ảnh đế mới đạt giải tại liên hoan phim Orestia - Viktor Bache. Ngôi sao mới, gợi cảm chỉ vừa hai mươi lăm tuổi này có sự phấn chấn mà những diễn viên gạo cội lâu năm không có, đồng thời cũng mang trong mình sự tự tin và kiêu ngạo mà các nam nghệ sĩ bình thường không có được. Vì lẽ đó, không thể không nói, nhân vật Bur này đích xác rất thích hợp với anh ta - một mẫu nhân vật anh hùng có dũng khí, có mưu lược.

Lúc kiểm tra sức khỏe cho lính mới nhập ngũ, Bur quen với sĩ quan y tế Vivian - một cô gái thành thục và tốt bụng. Không cần phải nói, Vivian chính là nữ chính. Vai diễn này được ảnh hậu mới nhận giải thưởng - Saya Brain diễn chính. Ngoài nam diễn viên, nữ diễn viên chính, diễn viên đóng vai nữ phụ số một, nữ phụ số hai, và cả nam phụ số một, nam phụ số hai, nam phụ số ba đều là những ảnh hậu, ảnh đế. P.S: Nam phụ số ba chính là nhân vật hàng trâu bò đã từng lên tòa với công ty quản lý. Nhân vật nam phụ số một, thật không khéo, chính là tiểu đồ đệ Lục Vân.

Một khi đã so sánh như vậy, người đóng vai diễn nữ phụ số ba nguyên soái Lolita Royal vô danh - Tiểu Tịnh Trần, lại thực sự trở thành một đóa hoa lạ.

Điều này khiến không ít người hiếu kỳ mà đánh giá cô gái nhỏ phương Đông trông ngây thơ, đáng yêu này. Họ không hiểu đến cùng là cô có sức hút gì mà có thể khiến cho ngài Spielberg Roth nhìn với con mắt khác. Hơn nữa, nhân vật nữ vương - nguyên soái Lolita Royal khí thế hùng hậu như vậy, một bạn nhỏ trông mềm mại, yếu đuối như búp bê có thể diễn được sao?

Tại hiện trường, ngoại trừ người có lòng tự tin bùng nổ Lục Vân, Spielberg Roth có ánh mắt nhìn thấu sự đời và cả người cha cuồng con gái đến mức hết thuốc chữa Bạch Hi Cảnh ra, thì ai cũng biểu lộ sự hoài nghi sâu sắc của mình.

Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay luôn không để tâm đến ánh mắt của người khác, cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào. Không có phần diễn của cô bé, cô bé liền thành thật ngồi ở bên cạnh trường quay ngây người học thuộc kịch bản, thuận tiện nhìn ngắm các nhân vật quần ma loạn vũ ở hiện trường. Bởi vì khí thế quá mức yên lặng của mình, cô bé lại khiến phần lớn những người bình thường không dám đến quấy nhiễu. Đương nhiên vẫn luôn có một vài người không bình thường thích khiêu chiến nhiệm vụ bất khả thi như thế này.

Một cốc cà phê được đưa đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, đối phương mở lời: “Này, cô gái, mời cô uống cà phê!”

Tiểu Tịnh Trần ngây người một chút, ngẩng đầu lên thì liếc thấy đó là một anh chàng người nước ngoài đẹp trai với mái tóc vàng kim phát sáng. Cô bé chớp đôi mắt to, cúi đầu xuống nhìn chất lỏng có màu nâu đen này, thành thật đáp: “Tôi không uống cà phê, nhưng dù sao vẫn cảm ơn anh nhiều!”

“Cô nói gì cơ?” Anh chàng ngoại quốc không hiểu nói. Cô em à, cô có thể đừng sử dụng ngôn ngữ Hoa Hạ để trả lời không?

Năng lực ghi nhớ thông qua thính giác của Tiểu Tịnh Trần trước nay vẫn kinh người. Cho nên thời đi học những năm đó, mặc dù mỗi lần đi thi đều được điểm 0, nhưng khi có người nước ngoài hỏi đường thì cô bé cũng có thể phun ra vài câu tiếng Anh với họ. Nhưng những điều được học ở trường và những bản ghi âm trong máy ghi âm đều là ngôn ngữ thông dụng hằng ngày, cho nên thứ cô bé ghi nhớ đương nhiên cũng là ngôn ngữ thường nhật. Vậy là, khi tham gia liên hoan phim Orestia lần đó, đối mặt với buổi nói chuyện chuyên môn có liên quan đến phim ảnh bô lô ba la đó, cô bé lập tức hết chỗ phát huy, một câu cũng nghe không hiểu.

Ngay từ lúc Tiểu Tịnh Trần quyết định muốn mở công ty truyền hình và trở lại với vòng giải trí, Bạch Hi Cảnh đã lên kế hoạch cho cô bé xem những phim điện ảnh, tin tức, lồng tiếng với giọng Anh gốc. Xem mà không hiểu cũng không sao cả, ít nhất cũng phải nghe hiểu đúng không, có thể giao tiếp mà không bị cản trở mới là vương đạo mà.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của anh chàng tóc vàng đẹp trai, Tiểu Tịnh Trần đơ mất hai giây mới phản ứng được, nói lại một lần bằng tiếng Anh.

Anh chàng tóc vàng đẹp trai lập tức để lộ mặt cười xán lạn của mình, như rất thân quen mà ngồi bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, bắt chuyện: “Này, tôi tên là Ravid rất vui khi được làm quen với cô.”

“Tên tôi là Vô Tà” Bàn tay nhỏ của cô bé nắm lấy bàn tay to của đối phương, lắc vài cái rồi buông ra.

Ravid là người đảm nhiệm diễn vai nam phụ số hai Parton, cũng cùng xuất thân từ liên hoan phim Orestia. Hơn nữa, anh ta không chỉ một lần ôm được giải thưởng về nhà. Đừng nhìn vẻ bề ngoài rất trẻ trung, rất anh tuấn, rất nhiều tiền của anh ta, thực ra anh ta đã sắp bốn mươi tuổi rồi, chính xác là một quả dưa chuột vàng khè phủ lên mình lớp sơn xanh bóng, cưa sừng làm nghé.

Ravid rất dẻo miệng, hoặc có thể nói là rất hiểu cách cưa cẩm các em gái, chuyện trời nam đất bắc gì đó đều nói được. Biết được Tiểu Tịnh Trần là người mới, có lẽ sẽ không hiểu lắm về làng điện ảnh thế giới, anh ta liền tốt bụng giới thiệu nhóm diễn viên trong đoàn làm phim cho cô bé. Lời giới thiệu của anh ta tường tận hơn rất nhiều so với điều ngài Spielberg Roth đã nói, bao gồm cả những thông tin như: vào nghề được bao nhiêu năm, đã từng diễn những vai nổi tiếng nào, từng đạt được những giải thưởng gì, đã từng có scandal gì, nhóm fan hâm mộ quy mô thế nào... mọi việc đều không phân biệt lớn nhỏ, chủ yếu là tường tận.

Khi nhìn thấy một người khác phái tóc vàng kim, ngoại hình không đứng đắn ngồi bên cạnh con gái mình, tâm tình Bạch Hi Cảnh liền biến hóa trở nên rất nguy hiểm. Thế nhưng khi nghe thấy người anh em này đang miễn phí cosplay vai thám tử tư, anh mới không lên tiếng. Ở trên diễn đàn phim ảnh quốc tế, Tiểu Tịnh Trần đích thực chỉ là một đứa trẻ non nớt, cô bé cần phải hiểu về mọi người và vòng quan hệ trong giới này.

Tiểu Tịnh Trần không thể nghi ngờ là một người nghe đạt chuẩn, đối với những lời mà Ravid nói ra, cô bé không chỉ nghe vào trong tai mà còn ghi tạc trong lòng. Điều này khiến Ravid thấy bản thân cũng khá có cảm giác thành tựu. Anh ta còn cho rằng cô em gái phương Đông đáng yêu này cũng không thể chống lại sự hấp dẫn của chính mình nên mới chú ý để tâm nghe, lại không nghĩ tới đây chỉ là do thiên phú ghi nhớ qua thính giác quấy nhiễu mà tạo thành thôi.

Các nhân viên trong đoàn làm phim hiển nhiên rất hiểu tính cách của Ravid, họ không hề kinh ngạc chút nào khi thấy anh ta tỏ ra ân cần, vội trước vội sau vì cô em gái phương Đông này. Ngược lại, Spielberg Roth lại mập mờ cảnh cáo anh ta hai câu. Ý tứ đại khái thế này: săn bắt thì có thế, dù sao cũng là một người đánh, một người muốn chịu đòn; thế nhưng không cho phép bắt nạt thiếu nữ vị thành niên, nếu không sẽ bẻ gãy cái hung khí gây án của anh ta!

Ravid: “...”

Được thôi, ông cụ kỳ thực vẫn còn cởi mở chán!

Từ sau khi Bur tham gia kiểm tra sức khỏe nhập ngũ, vài ngày liên tiếp đều quay cảnh diễn ra trong phòng y tế. Ở phòng y tế không có cơ hội để cho Tiểu Tịnh Trần xuất hiện. Sau khi cảnh phim này được quay xong, nhân lúc thời tiết đẹp, ông Spielberg Roth kéo hết mọi người ra bên ngoài, quay một cảnh quay ngoài.

Sau đó, cuối cùng cũng đã đến lúc Tiểu Tịnh Trần ra sân!

Nam chính Bur là một người đàn ông rất khôn vặt, cũng có khả năng trời cho về sự nhạy bén trong quân sự và chiến lược đánh trận. Tuy nhiên, Thượng đế đã nói: mở một cánh cửa cho anh, tôi sẽ giúp anh đóng một cách cửa khác lại, đối lập với chỉ số thông minh, IQ cao vút là tố chất thân thể đầy bi kịch của anh ta.

Đương nhiên, xét theo khía cạnh thực tế, tố chất thân thể của Bur vẫn cao hơn rất nhiều so với đàn ông hiện đại. Nhưng ở trong thời đại của một nghìn năm sau, khi mà con người dùng gen để cường hóa cơ thể, vậy thì thật sự anh ta chẳng còn chút nổi bật nào, dùng một câu nói khái quát, chính là: yếu ớt như con gà con mới nở.

Bur mới vừa nhập ngũ không được bao lâu, chỉ là một tên lính quèn, xét theo thể năng hố người của mình nên có không ít người châm chọc, thậm chí là chửi rủa anh ta. Anh ta lại là một anh chàng có lòng tự trọng cao. Dù cho có bị bắt nạt đến mức thê thảm thế nào, anh ta vẫn không cúi đầu hạ mình trước kẻ địch, nhiều lắm là nhân lúc đêm tối không một bóng người, len lén trốn đi khóc lóc một mình!

Trong đêm tối yên tĩnh, ánh sáng của vầng trăng còn to hơn cái chậu rửa mặt đã soi xuống những cái bóng bên cạnh sân huấn luyện. Bur mang đôi mắt hồng hồng ngước lên cao nhìn ánh trăng, vừa chửi rửa đám khốn nạn bắt nạt bản thân, vừa âm thầm nhớ quê hương. Trong cảnh sắc yên tĩnh của đêm tối, có một tiếng hát mơ hồ như có như không bỗng nhiên truyền đến.

Bur có chút sững người, theo bản năng mà đứng thẳng dậy. Đôi tai rung lên với tần suất cao. Ca từ của bài hát này thật đẹp, mềm mại và tinh tế như sô-cô-la, trực tiếp rót thẳng vào tận đáy lòng người. Rõ ràng nghe không hiểu lời bài hát là gì, nhưng lại cảm thấy được sự đồng cảm và chấn động đến từ sâu thẳm linh hồn, khiến người ta say mê chìm đắm, không dứt ra được.

Bài hát này có một cái tên chính thức cũng rất có chiều sâu - Chú Đại Bi.

Bur không ý thức được mà di chuyển bước chân, tiếng hát cứ tuần hoàn vang tới. Anh ta không hề phát hiện, bản thân mình đã từ từ cách xa khu ký túc.

Ở sân huấn luyện phía sau núi nguy cơ tứ phía, có một cây đại thụ biến dị rợp trời như một tòa cao ốc đứng sừng sững đầy kiên cố. Trên chạc cây to và chắc chắn buông xuống một làn váy trắng tinh. Đứng dưới gốc cây, ngước đầu nhìn lên, Bur cứ cho rằng mình đã nhìn thấy thiên sứ trên trời.

Đó là một cô gái trẻ trung, mái tóc dài ánh kim xõa tung như thác nước tuôn xuống, màu mắt xanh thẫm như bầu trời điểm đầy những ngôi sao, váy dài trắng tuyết phủ lên thân mình nhỏ bé, chiếc thắt lưng rộng hai bàn tay buộc trên vòng eo nhỏ không đến một nắm tay của cô gái, khiến người ta mơ tưởng. Cô ấy không có thân hình gợi cảm với những đường cong ma quỷ, mà mang theo vẻ mê hoặc chưa thành thục khiến cho người ta khó có thể kháng cự.

Cô gái để chân trần, bàn chân trăng trắng, non mềm múp míp như con tằm nhỏ, khiến người ta không khỏi muốn nắm lấy mà hôn nhẹ.

Bur cứ ngơ ngẩn ngước nhìn thiên sứ như thế, nhìn lúc cô ấy ngắm mặt trăng, nhìn khuôn miệng hồng hồng mượt mà của cô, nghe những âm điệu say lòng người trút xuống từ trên cao.

Bur đang thất thần, không cẩn thận giẫm lên một nhánh cây khô, một tiếng rắc vang lên khiến cho thiên sứ đang cất giọng bừng tỉnh, tiếng ca cũng im bặt. Bur ngay lập tức tỉnh táo lại, không khỏi cảm thấy ảo não một chút. Mặt anh ta đỏ lên ngước nhìn về phía thiên sứ. Thiên sứ cũng chầm chậm cúi đầu, lẳng lặng nhìn anh ta. Đôi mắt bình đạm, không vui, không buồn, không chút gợn sóng, dường như thứ mà cô ấy đang nhìn không phải con người, mà là một bức tượng điêu khắc không có sinh mạng, hoặc là bản thân cô ấy đã biến thành một bức tượng điêu khắc.

Bur không khỏi luống cuống tay chân, thiên sứ lúc này lại từ từ mở miệng hỏi: “Anh vừa khóc?”

Thanh âm êm ái, mềm mại cứ như một luồng gió nhẹ nhàng, sưởi ấm trái tim của Bur. Bur cuống quýt lau nhẹ hai mắt, lắc đầu trả lời: “Không phải.”

Một loại âm thanh như tiếng quần áo tung bay vang lên, Bur vô thức ngẩng đầu lên nhìn, vừa lúc thấy được khung cảnh thiên sứ lạc bước xuống thế gian. Trong khoảnh khắc đó, chiếc váy dài trắng muốt bay lên đón gió, giống như một đóa hoa nở rộ trên trời cao, bàn chân trắng, non mềm chạm đất không gây ra chút tiếng động nào, dù cho có giẫm lên trên cành khô, thì cũng chưa từng gây chấn động, để lại chút dấu vết nào.

Thiên sứ không cho Bur có cơ hội mở miệng một lần nữa. Ánh mắt cô nhìn thẳng về phía trước, rồi lướt qua bên người Bur, chỉ để lại một câu lẩm bẩm nhẹ nhàng, hờ hững: “Mỗi một người lính đều phải trải qua những chuyện như thế mà trưởng thành. Nếu anh không chịu đựng được nữa thì có thể về nhà.”

Tôi nào có chịu không nổi! Bur theo bản năng muốn phản bác lại. Thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, trong khoảnh khắc xoay người lấy tầm mắt đuổi theo bóng hình của vị thiên sứ, thì anh ta liền thất thần mà phát hiện, hình bóng của thiên sứ đã biến mất rồi, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Lolita Royal và Bur. Cứ ngỡ rằng mình đã gặp được thiên sứ, Bur hoàn toàn không ngờ rằng vị thiếu nữ thiên sứ đáng yêu, mỏng manh như búp bê này vậy mà lại chính là vị đệ nhất nguyên soái của đế quốc khiến cho các nền văn minh xung quanh nghe danh đã sợ mất mật - Lolita Royal.

Được rồi, những người bị làm cho kinh hãi không chỉ có mỗi nhân vật chính Bur, mà còn có cả từng người xuất hiện tại trường quay nữa.

Khoác lên mình bộ quần áo thể thao, Tiểu Tịnh Trần chính là cô em gái nhỏ đáng yêu ở nhà bên. Thế nhưng, khi cô bé đổi trang phục sang váy dài, đội lên đầu mái tóc dài ánh kim và đeo kính sát tròng màu xanh da trời, từ trong phòng hóa trang bước ra, cả trường quay ồn ào náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, đến tiếng chim hót cũng không có. Tất cả tầm mắt của mọi người đều đặt trên người cô bé. Cô bé cứ yên tĩnh đứng nguyên tại chỗ như thế, tắm mình trong ánh nắng, ánh mặt trời như mạ lên cho cô bé một vầng sáng lan tỏa, giống như một vị thiên sứ lạc bước xuống trần gian.

Ông Spielberg Roth há hốc miệng mấy lần, vị đạo diễn trông giống như ông già noel nói ra tiếng lòng của tất cả quần chúng xung quanh bằng một từ đơn: “Perfect!”